Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 8




CHƯƠNG 8

“Thánh Thượng hỏi ngươi: Tiện nô, phân thân có làm ngươi thích không?”. Lý Trường An thấy hắn đã sẵn sàng liền bắt đầu.



“Nô rất thích, bất quá long căn của chủ nhân càng làm nô thích hơn”. Cẩu nô nghĩ thầm, cứ cho là thích đi, thích đến thiếu chút nữa là chết a, không cần phải chịu tra tấn, nhưng điều này hắn đương nhiên sẽ không nói ra khỏi miệng.

“Thánh Thượng hỏi ngươi: Tiện nô, ngươi lãng phí nhân sâm ngàn năm và Thiên Sơn Tuyết Liên của trẫm, ngươi có biết tội không?”.

“Nô biết tội, nô sau này nhất định sẽ hết sức lấy lòng chủ nhân và ái khuyển để đáp lại thánh ân của chủ nhân”. Nội tâm hắn lại có đáp án khác, nếu ghét bỏ ta lãng phí dược của ngươi thì không cần phải trị liệu cho ta, cứ để cho ta bình yên ly thế, không phải rất tốt sao?

Cẩu nhân biết nếu hắn thực sự đáp như vậy, chủ nhân hắn có thể tức giận đến dụng hình côn đánh gãy tứ chi hắn, dù sao chủ nhân chỉ cần hắn còn sống, có biến thành phế nhân cũng không có việc gì.

“Thánh Thượng hỏi người: Tiện nô, trẫm hôm nay khai ân cho ngươi tự mình phát tiết, ngươi thấy thế nào?”.

“Nô tạ ơn chủ nhân thánh ân cuồn cuộn. Xin hỏi tổng quản đại nhân, chủ nhân là bảo nô hiện tại phải tự mình phát tiết trước mặt đại nhân sao?”. Chủ nhân thật sự cho rằng làm như vậy có thể nhục nhã cẩu nô này sao?

“Đúng là như thế, tiện nô, còn không mau bắt đầu”.

“Nô đã biết, vậy nô bắt đầu”. Tuy rằng chủ nhân không cần hắn làm cẩu, nhưng hắn đề phòng vẫn hơn. Bởi vì không biết khi nào phải làm cẩu, để tránh không thể lập tức sắm vai cẩu nô mà bị xử phạt, cho nên trần trụi là tốt nhất.

Quả nhiên ý tưởng chính xác, không mất thời gian cởi quần, hắn lập tức nằm xuống lấy tay vỗ về chơi đùa phân thân của mình.

Nhưng cẩu nhân phỏng chừng đã sai, Tư Mã Ngung không chỉ đơn thuần nhục nhã hắn.

“Làm sao vậy, ngay cả kêu *** một tiếng cũng không”. Lý Trường An đánh hắn một cái, khiến hắn phải kêu lên thảm thiết. Hắn đành ngoan ngoãn làm theo lời mà rên rỉ.

“Nếu Từ đại nhân biết đứa con của mình *** tiện như thế, so với tiểu quan càng xuất sắc, nhất định y sẽ tự vẫn”. Lý Trường An trào phúng cẩu nhân ti tiện hơn tiểu quan, làm bại hoại gia phong Từ gia.

Hắn không biện bạch, nếu làm như vậy thì sẽ nhận phải hậu quả khó lường.

“Không được giãy dụa, phải tiếp tục đến khi phát tiết mới thôi, nếu không chuyện gì xảy ra, ngươi là người biết rõ nhất”. Lý Trường An từ trong ngực lấy ra một cây khổng lông tước, cọ vào lòng bàn chân hắn.

“Tổng quản đại nhân, thỉnh tha thứ cho tiện nô, hắc hắc, nô không được, hắc hắc hắc”. Tuy hắn biết Lý Trường An sẽ không thương tiếc mình, nhưng vẫn đứt quãng nói ra lời cầu xin tha thứ. Chiếc lông tước không ngừng khiến hắn dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

“Tiện nô, ngươi không phải rất ngốc sao? Tại sao Thánh Thượng chuẩn ngươi phát tiết, ngươi lại dám kháng chỉ, đợi ta hảo giáo huấn ngươi, quỳ xuống nghe chỉ”.

“Nô biết sai, thỉnh tổng quản đại nhân tuyên chỉ”. Cẩu nhân biết chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt, hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Thánh Thượng khẩu dụ: Lệnh Lý Trường An áp giải cẩu nô đến cung hầu hạ trẫm, khâm thử, tạ ơn”.

“Gâu, gâu”. Chủ nhân nếu xưng hắn cẩu nô, hẳn là muốn hắn lập tức làm cẩu, cho nên không được nói ‘nô tạ ơn’. Hắn không phải tội nhân phạm tội tày đình sao? Bởi vậy hắn sẽ bị giam ở Phu Hoa điện, sao có thể rời khỏi đây.

“Ngươi nên nhớ kỹ mình không phải là Từ Húc, mà là một con cẩu không tên”.

“Gâu, gâu”. Ta đã biết.