CHƯƠNG 75
Hoàng đế đã đi tảo triều, còn Tư Mã Cần đang nằm sấp trên băng ghế, quần bị cởi xuống, lộ ra cái mông trắng nõn, chuẩn bị chịu hai mươi đòn roi. Tuy họ sẽ không đánh nặng, nhưng cũng không đánh nhẹ, nếu không, sẽ khó báo cáo với phụ hoàng.
Khổng Chiêu Minh đi đến băng ghế bên cạnh Cần Nhi, tự mình cởi quần, sau đó cũng nằm sấp xuống.
“Cần, ta suy nghĩ một đêm, quyết định về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt, sẽ không chỉ trích ngươi, sẽ không làm cho ngươi mất mặt trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu và mẫu phi, đương nhiên ngoại trừ những lúc trên giường. Ngươi có nguyện ý tin tưởng ta, tha thứ cho ta không?”. Khổng Chiêu Minh kéo tay Tư Mã Cần.
“Chiêu Minh, tuy rằng ngươi rất bá đạo, rất đáng ghét, nhưng ta vẫn yêu ngươi, chỉ cần ngươi không khi dễ ta thì tốt rồi, ta tha thứ cho ngươi”. Cần Nhi cười ngọt ngào nhìn trượng phu bên cạnh.
“Điện hạ, thật xin lỗi, nô tài phải phụng mệnh, mong điện hạ thứ tội”.
“Bổn vương hiểu được, các ngươi bắt đầu đi”.
Cung nhân cầm lấy một cây cây roi dày khoảng một ngón tay, bắt đầu đánh vào mông Cần Nhi, xung quanh vang lên tiếng âm thanh thở gấp, cùng với tiếng roi đánh vào da thịt.
“Đau lắm sao?”. Khổng Chiêu Minh cảm thấy lòng bàn tay của hắn đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Đau”. Cần Nhi cố nhịn đau đớn nói.
Hai mươi roi đã xong, để lại hai mươi vết roi sưng đỏ, mà đặc biệt là mỗi vết không hề chồng chéo lên nhau.
Cung nhân theo lời dặn của Từ Húc, cẩn thận bôi thuốc cho Tư Mã Cần, khiến hắn phát ra mấy tiếng rên rỉ.
Tư Mã Cần chịu hình xong, tiếp theo là đến phiên Khổng Chiêu Minh chịu ba mươi gậy.
“Khổng sư phó, thật xin lỗi, nô tài chỉ phụng mệnh, mong ngài thứ tội”.
“Phu quân”. Cần Nhi lo lắng nhìn Khổng Chiêu Minh.
“Cần, không có việc gì, không cần lo lắng, ta thường xuyên chịu đòn, ba mươi gậy không tính là nhiều”. Khổng Chiêu Minh hy vọng hắn sẽ không lo lắng.
Quả nhiên Khổng Chiêu Minh còn có một chút khí khái, chịu hết ba mươi gậy vẫn không hừ hà nửa câu, mông bị đánh đến sưng đỏ. Cung nhân cũng bôi thuốc cho y rồi đưa đến phòng của đế hậu.
Từ Húc đang ăn tổ yến, thấy hiền tế tiến vào quỳ xuống đất mới buông bát xuống.
“Các ngươi đã khắc sâu bài học chưa? Nói cho mẫu hậu, Chiêu Minh, ngươi trước”. Từ Húc phụng phịu nói.
“Thần hôm qua tại triều hội bất kính với phụ hoàng, lúc các hoàng tử thỉnh an lại còn làm việc *** loạn với Cần Nhi, là bất trung bất hiếu. Ở thọ yến trước mặt mọi người còn rít gào, cũng phạm vào tội bất kính, bởi vậy thần cam nguyện chịu phạt”. Thái độ của Khổng Chiêu Minh rất cung kính, xem ra đã có sự ăn năn.
“Vậy ngươi có biết mình phải kiểm điểm cái gì không?”.
“Thần biết, sau này thần nhất định sẽ đối xử tốt với Cần Nhi, xin mẫu hậu cứ yên tâm”. Từ Húc rất vừa lòng với biểu hiện của con rễ.
“Mẫu hậu, Chiêu Minh đã biết lỗi, mẫu hậu tha thứ cho hắn đi”. Tư Mã Cần lên tiếng nói đỡ cho Khổng Chiêu Minh.
“Còn Cần Nhi, ngươi cũng biết sai rồi chứ?”.
“Cần Nhi thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không dám nói dối lừa gạt phụ hoàng nữa”.
“Mẫu hậu lần này tin tưởng các ngươi, lần sau nếu còn tái phạm, thì đừng trông cậy mẫu hậu cầu xin giùm các ngươi. Tiểu lễ tử, đưa cho bọn họ đi”. Hắn bắt đầu sắm vai từ mẫu.
Tiểu lễ tử ở bên hầu hạ lập tức lấy ra hai cái trung hiếu đái. Đó là một cặp kèm theo hai đồng sức ở bên để phân biệt, một cái túi hương có màu xanh ngọc và một cái có màu xanh nhạt.
“Mẫu hậu, phụ hoàng biết sẽ trách cứ bọn ta”. Tư Mã Cần lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Không phải sợ, là ta ban cho ngươi, phụ hoàng sẽ không trách cứ các ngươi. Các ngươi cũng nên nghỉ ngơi một lát, sau đó đến thư phòng chép sách”. Hắn cười hiền dịu nhìn hiền tế.