CHƯƠNG 70
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, kính chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, phúc trạch lâu dài”. Hai người đồng thanh.
“Nói cho trẫm biết, các ngươi vừa rồi sao không đến hành lễ? Không ai được cản trở, không được nhắc, không được nháy mắt ra dấu”. Tư Mã Ngung thấy Khiêm Nhi ý đồ nói cho bọn họ lý do là tiêu chảy, bởi vậy liền bổ sung một câu.
Khiêm Nhi thấy phụ hoàng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi dưới đất. Từ Húc cũng chỉ ngồi nghe, nghĩ thầm, bọn họ có hơi quá, để cho Ngung răn dạy một chút cũng được, nếu xử phạt quá nặng thì mới lên tiếng cầu tình.
“Bẩm phụ hoàng, Cần Nhi vừa rồi không cẩn thận bị trật chân, cho nên Chiêu Minh vì Cần Nhi sát dược, nên mới không đến hành lễ phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội”. Tư Mã Cần lo lắng đề phòng, e ngại phụ hoàng không tin lý do này.
“Hiền tế, thật là như vậy sao?”.
“Đúng vậy, phụ hoàng, đúng là như thế”. Khổng Chiêu Minh làm như không có việc gì.
“Phải không, vừa rồi Khiêm Nhi nói cho trẫm, các ngươi đột nhiên tiêu chảy, cho nên đi giải quyết, vậy là sao, cuối cùng là lý do gì?”. Tư Mã Ngung mặt lạnh như băng hỏi đứa con.
“Phụ hoàng, chúng ta quả thật là tiêu chảy, giải quyết xong, không cẩn thận bị trật chân”. Tư Mã Cần nhanh trí, nghĩ lấy một cái cớ cho là có thể để bào chữa.
“Hay là muốn nói dối lừa gạt trẫm. Cần Nhi, như vậy ngươi nói cho trẫm nghe, dấu đỏ trên người ngươi là thế nào, còn hai chữ màu trắng viết rõ trên đai lưng ngươi là sao?”. Tư Mã Ngung cười lạnh khiến đứa con cả người phát run.
“Bị muỗi cắn, là trung và hiếu”. Tư Mã Cần vô cùng xấu hổ, bởi vậy giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
“Sao lại nói nhỏ như vậy? Trẫm nghe không rõ lắm, lặp lại lần nữa”. Tư Mã Ngung lớn tiếng quát, đứa con càng run dữ dội.
“Là bị muỗi cắn, là trung và hiếu”. Tư Mã Cần không dám không nghe theo, đành phải cao giọng trả lời.
“Đương nhiên trung hiếu đái (thắt lưng) phải khắc hai chữ này rồi. Nhưng trẫm thấy các ngươi không xứng đáng để mang nó, phải đổi lại là bất trung, bất hiếu mới đúng. Các ngươi bận làm việc *** loạn, không đến thỉnh an trẫm, các ngươi xem có giống trung thần hiếu tử không? Còn muốn nói dối?”. Tư Mã Ngung nghiêm túc nói.
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, xin phụ hoàng trách phạt”. Tư Mã Cần khóc lóc nhận lỗi, Khổng Chiêu Minh vẫn không hề phản ứng quỳ trên mặt đất, nghĩ rằng Từ Húc nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này.
“Trường An, ngươi tháo trung hiếu đái trên người họ mang đi”.
“Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An lập tức tiến lên.
“Mẫu hậu”. Tư Mã Cần ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Từ Húc, hy vọng hắn sẽ thay mình mà biện hộ với Tư Mã Ngung.
“Cần Nhi, các ngươi lần này thật sự là quá phận, phụ hoàng trừng phạt các ngươi như vậy là đúng. Hắn là quân, cũng là phụ, các ngươi không thể không có quy củ như vậy, nhất định phải phạt”. Từ Húc mặt không đổi sắc nói.
Lý Trường An cởi thắt lưng khắc hai chữ trung hiếu trên người họ xuống, đứng sang một bên.
“Hai người các ngươi nghe cho rõ lời trẫm, hôm nay là ngày vạn thọ của trẫm, tạm hoãn xử phạt, bắt đầu từ ngày mai mỗi người phải chép mười lần ‘thượng thư’, nhận hai mươi gậy, trong vòng một tháng không được làm chuyện *** loạn. Một tháng sau, trẫm sẽ mang trả trung hiếu đái về cho các ngươi, trẫm sẽ phái người giám sát các ngươi, đương nhiên các ngươi có thể không làm theo chuyện này, nhưng trẫm nhất định sẽ phạt gấp đôi”. Tư Mã Ngung nghĩ, đây đã là nhẹ lắm rồi.
“Ngung, hình phạt này dường như hơi nặng, không bằng phạt chép năm lần, đánh mười bản, cái khác vẫn duy trì, được không?”. Từ Húc đột ngột lên tiếng.
“Húc Nhi, cứ như vậy đi”. Tư Mã Ngung vui vẻ tán thành.
“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng mẫu hậu”.
“Thần tạ ơn phụ hoàng mẫu hậu”. Hai người không thể không khấu tạ thánh ân mênh mông cuồn cuộn.