CHƯƠNG 62
Nhưng những người đang mang tang trăm ngày Hiếu Từ hoàng hậu phải hủy bỏ tất cả hoạt động. Hơn nữa Từ Húc lại đang mang thai, không hề tham dự triều chính, cho nên rất nhiều nghi lễ của quan thần cũng được miễn.
Giờ ngọ, Tư Mã Ngung ngồi trên ngai vàng, Từ Húc thì nằm dài trên trường kỷ, nhận lời chúc từ Đức Tần và Hiền Phi cùng với tất cả những người có tước vị trong hậu cung, các nàng dâng lên rất nhiều vải áo trắng tặng tử Quan Âm, kế có thuý ngọc, bạch ngọc, mặc ngọc, tử ngọc cùng đàn gỗ hương chạm trổ tinh mỹ, lại rất trang nghiêm, khiến cho hắn vô cùng cao hứng.
Hoàng đế đương trường hạ chỉ, tấn phong Đức Tần và Hiền Phi thành quý phi, những người khác cũng được tăng một bậc, xem như bồi thường vì việc đã không sủng hạnh các nàng, còn khiến cho hậu cung thêm hòa thuận.
Màn đêm buông xuống, phụ tử Từ Hạo và Từ Lộ tiến cung cùng dùng bữa, xem như thọ yến.
“Mẫu hậu, thân thể của ngươi ra sao?”. Từ Lộ quan tâm hỏi Từ Húc.
“Gần đây cảm thấy rất mệt mỏi, thường phải nghỉ ngơi, phụ hoàng ngươi coi ta như heo, không ngừng bắt ta uống thuốc rồi ăn tổ yến, lại không cho ta đến ngự hoa viên tản bộ, thật buồn chán”. Từ Húc oán giận kể khổ.
“Hoàng huynh, ngươi cũng nên để ca ca thư giãn thân thể một chút, phu nhân ta trước kia mang thai cũng thường ra vườn tản bộ, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có việc gì”. Tư Mã Ngung đã yêu cầu Từ Hạo xưng y là hoàng huynh. Từ Hạo thấy ca ca mình khổ cực, vì thế chia sẻ một ít kinh nghiệm cá nhân.
“Trẫm đã hiểu, được rồi, lúc trẫm xử lý quốc sự, chuẩn cho ngươi ngồi kiệu đến ngự hoa viên tản bộ, không được đi lâu quá, nếu thấy mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi, biết chưa?”. Tư Mã Ngung thấy lời Từ Hạo có lý, bởi vậy đành phải nhượng bộ.
“Biết rồi, ta nhất định sẽ tuân mệnh, sợ ngươi lải nhải”. Từ Húc vui mừng rêu lên.
“Mẫu hậu, đợi hai ba tháng sau, có thể sai người ngâm thơ dọc bên đường, hoặc là nghe tấu nhạc, còn phải thường xuyên ngắm cảnh đẹp, việc này rất có ích cho thể xác và tinh thần, thai nhi sẽ rất thông minh lanh lợi. Đây là lòng thành của thần, thật sự sẽ có hiệu quả”. Khổng Chiêu Minh cũng góp ý bí quyết dưỡng thai.
“Nếu có hiệu quả thật, ngươi sẽ không như vậy chứ?”. Tư Mã Cần nói, kết quả bị Khổng Chiêu Minh trừng mắt, còn lén lút thì thầm bên tai: ngươi đợi đấy, khiến Tư Mã Cần đổ mồ hôi lạnh.
“Hiền tế, cám ơn ngươi đã nói cho mẫu hậu. Đúng rồi, các ngươi ở Tường Vân điện, có gì bất tiện thì hãy nói với mẫu hậu”. Tư Mã Ngung tránh để hai người đó ô nhiễm thái tử, vì thế ngay hôm trước đã chuyển bọn họ đến Tường Vân điện ở chung.
“Thần tạ ơn mẫu hậu quan tâm, Đức Phi cũng đã chịu tiếp nhận thần”. Khổng Chiêu Minh nói với Từ Húc, bởi vì hoàng đế, hoàng hậu cùng Đức Phi đều đã đồng ý, cho nên Cần Nhi đã trở thành người của Khổng gia, chết cũng là ma của Khổng gia.
“Trẫm muốn biết Đức Phi tại sao lại không phản đối? Hiền tế, nói cho trẫm đi”. Tư Mã Ngung hưng trí muốn biết nguyên nhân.
“Đức Phi nói thần là con cháu thánh duệ, dáng vẻ bất phàm, dù sao bây giờ nam nhân còn có thể làm hoàng hậu, vậy thú con nàng cũng không có việc gì lớn”. Khổng Chiêu Minh nghĩ thầm, lời nói Đức Phi đúng là sự thật.
“Ngung, không cần tức giận”.
“Trẫm có tức giận sao?”.
“Mẫu hậu, có thể cho đại ca ở lại trong cung không? Khiêm Nhi muốn ngủ cùng với đại ca”. Tư Mã Khiêm rất thích tán gẫu với Từ Lộ, bởi vậy liền khẩn cầu Từ Húc.
“Đương nhiên là được, Hạo Nhi, ở lại trong cung mấy ngày đi, bồi ca ca nói chuyện phiếm”. Hiện giờ Từ Húc rất muốn có người làm bạn với mình trong lúc mang thai, đặc biệt là người thân.
“Trẫm đều chuẩn. Được rồi, đêm đã khuya, các ngươi đều lui đi”. Tư Mã Ngung tuyên bố ngừng tiếc, chờ không được muốn ăn luôn Từ Húc.
Mọi người thức thời cáo lui, phòng ngủ chỉ còn lại đế hậu.