Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 60




CHƯƠNG 60

Sau khi nghe Khổng Chiêu Minh giảng bài xong, Tư Mã Khiêm đi đến phòng ngủ đế hậu để thỉnh an.



Tư Mã Ngung hiện đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, còn Từ Húc thì đã bị hạ lệnh cấm, phải an tâm dưỡng thai, không được làm lụng vất vả. Nhưng mà hoàng đế biết hắn rất buồn, nên giao cho hắn một ít việc nhỏ để hắn góp ý vài lời. Đại sự không đọc sẽ làm hắn lo lắng tổn hại đến thai nhi, nên Tư Mã Ngung đã lệnh ngự y mỗi ngày dâng một chén thuốc dưỡng thai cùng với ba bát tổ yến.

“Mẫu hậu, Khiêm Nhi sẽ hết lòng chiếu cố đệ đệ cùng muội muội. Đến khi nào thì ngươi mới sinh?”. Khiêm Nhi nằm bên cạnh Từ Húc, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mẫu hậu.

“Mọi người thường nói mười tháng mang thai, chắc là tới ngày năm tháng tư. Khiêm Nhi thực ngoan, ngươi nhất định là một ca ca tốt. Cho dù mẫu hậu thật sự sinh đệ đệ, ngươi vẫn là thái tử, biết không? Không cần lo lắng, mẫu hậu đều xem các ngươi là con mình, nên sẽ không thiên vị ai hết”. Nói đi nói lại, cũng vì ngôi vị thái tử mà Tư Mã Hiền mới mưu nghịch, Trần hoàng hậu tự sát, hắn sợ hãi Khiêm Nhi cũng sẽ như vậy.

“Mẫu hậu yên tâm, Khiêm Nhi sẽ không đố kỵ với đệ đệ cùng muội muội, tuyệt đối sẽ không động tay động chân. Khiêm Nhi nếu không hiếu thuận phụ hoàng mẫu hậu, yêu thương huynh đệ, lấy nhân đức làm việc, tuyệt không giữ lấy ngôi vị Đông Cung, thỉnh phụ hoàng mẫu hậu ban chiếu phế truất”. Tư Mã Khiêm thành tâm hướng Từ Húc cam đoan.

“Ngung, Khiêm Nhi thật sự giống ngươi lúc nhỏ”. Hắn cao hứng nói với hoàng đế.

“Húc Nhi, đây đều là công lao của ngươi. Hiền Nhi, Cần Nhi cùng Khiêm Nhi vốn như nước với lửa, hiện tại lại là huynh hữu đệ cung. Tương lai Hằng Nhi, Kiện Nhi cùng Thưởng Nhi nhất định cũng sẽ do ngươi dưỡng dục, trở thành một hoàng tử xuất sắc. Tùy Văn Đế từng khoe năm hài tử cùng mẹ, cuối cùng đều là máu văng cả thước, không bằng trẫm năm hài tử khác mẹ, lại một nhà hoà thuận vui vẻ”. Tư Mã Ngung khoái hoạt khen ngợi hoàng hậu của mình, đã quên lúc trước còn từng than thở chính mình sẽ như Tề Hoàn Công không được chết già.

“Đều là bọn họ nhu thuận lanh lợi, ta chỉ là làm hết sức mình. Khiêm Nhi, nếu yêu cầu ngươi đem nô nhân của ngươi giao cho mẫu hậu xử trí, ngươi nguyện ý không?”. Từ Húc quyết định không cho đứa con ngược đãi Mộ Dung.

“Mẫu hậu, Khiêm Nhi nghe lời ngươi nói. Bởi vì hiện tại mẫu hậu có đứa nhỏ, không thể tức giận, Khiêm Nhi tuy rằng luyến tiếc nô nhân, cũng đành phải phục tùng ý tứ mẫu hậu”. Tư Mã Khiêm thật sự là thành thực.

“Bé ngoan. Trường An, đem Mộ Dung mang vào đi, vì hắn thay nguyên bản y phục lúc trước, tháo bỏ kim hoàn, trân châu hay bất cứ đồ vật nào”.

“Lão nô tuân mệnh”.

“Húc Nhi, ngươi muốn làm gì?”. Tư Mã Ngung đoán xem hắn muốn xử trí Mộ Dung như thế nào.

“Ngung, ta suy nghĩ trong bụng có cốt nhục, lúc trước đã nói phải thường làm việc thiện. Mộ Dung công tử là phạm sai lầm, nhưng ngươi đã hủy hoại dung nhan của hắn, lại tra tấn hắn lâu như vậy, hẳn là nên tha thứ cho hắn đi”. Từ Húc cho rằng hoàng đế muốn phản đối hắn làm việc thiện, nên có chút sinh khí.

“Không nên động khí, trẫm không phản đối việc ngươi tha thứ cho hắn, toàn bộ đều do ngươi làm chủ, ngàn vạn lần không nên động khí. Trẫm vì ngươi cùng tiểu hài tử mà suy nghĩ, đương nhiên sẽ làm việc thiện như đã nói, ngươi yên tâm đi”. Tư Mã Ngung dao động, lập tức tuyên bố đầu hàng, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Vậy được rồi, ta sẽ không động khí. Ngung, ta cho dù đã có thai, bất quá chỉ mới mấy ngày mà thôi, không cần khẩn trương như vậy”. Từ Húc thấy có điểm chuyện bé xé ra to, thực khoa trương.

“Húc Nhi ngoan, ngươi phải nghe theo, nếu không trẫm đem ngươi đặt trên giường dưỡng thai, không cho ngươi làm chuyện gì cả? Ngươi cũng không biết hoài thai được bao nhiêu lần, nhưng là trời đặc biệt ban ân, nếu sanh non, phải làm sao bây giờ?”. Nếu có người hại hắn sanh non, Tư Mã Ngung khẳng định sẽ đem người nọ ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.

“Ngung, ta dường như trước kia nghe mẫu thân nói thai nhi sẽ khó sinh nếu trong vòng ba tháng hoài thai mà cho ngươi khác biết, ngươi hiện tại không ngừng nói, rốt cuộc có ảnh hưởng hay không?”. Hắn đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân.

“Không cần sợ hãi, thai nhi bình thường mới có thể khó sinh, con trẫm là hoàng tử công chúa, phượng tử long tôn, lá ngọc cành vàng, như thế nào lại thế được. Nhưng mà cẩn thận một chút vẫn hơn. Trẫm sẽ truyền chỉ, trong cung cao thấp không được đàm luận việc hoàng hậu đang mang thai, người nào mắc phải sẽ nghiêm trị”. Tư Mã Ngung không muốn con mình bị khó sinh, vì thế quyết định không nên nói cho người khác.

“Ngung, không có việc gì đâu, ngươi cũng không phải lo lắng. Đúng rồi, lễ vật cung tặng Quan Âm chuẩn bị tốt không?”. Từ Húc quan tâm hỏi.

“Trẫm đã sai người cưỡi ngựa đến Nam Hải Phổ Đà sơn, đặc biệt nghênh thỉnh đại sĩ Bạch Y Quan Âm đến cung phụng dưỡng. Hơn nữa trẫm quyết định đem chiêu trữ điện đổi thành đàn tràng cung phụng Bồ Tát. Trẫm còn tặng các chùa trong nước một pho tượng Quan Âm, còn hạ chiếu tôn phong đại sĩ thành đại từ đại bi hiệp thiên bảo thánh hộ quốc an dân Quan Thế Âm Bồ Tát. Như vậy nhất định sẽ phù hộ cho ngươi”. Tư Mã Ngung thật đúng là thiết tưởng chu đáo.