CHƯƠNG 50
“Ngung, không cần hờn dỗi, cho dù phế bỏ Hiền Nhi, nó thủy chung vẫn là con ngươi, cũng nên dạy dỗ nó cho tốt, không bằng gọi nó đến đây, đánh cũng được, mắng cũng được, còn hơn mắt điếc tai ngơ. Khúc mắc phụ tử các ngươi chỉ có các ngươi mới có thể cởi bỏ”. Từ Húc tận tình khuyên bảo, lại nghĩ, làm mẹ kế thật sự khó nha.
“Húc Nhi, trẫm tạm thời không muốn gặp Hiền Nhi, nếu nó tự mình nhận sai với trẫm, trẫm sao có thể đánh nó, mắng nó. Bây giờ nó cho rằng trẫm nhất định sẽ phế nó, cho nên hoàn toàn không đem quy củ đặt vào mắt, cự tuyệt việc học hành, đuổi tất cả sư phó ra khỏi Trọng Hoa cung. Trẫm phái khâm sai đến răn dạy, nó lại ở trước mặt đại thần tuyên ***, quả thực không biết xấu hổ, tự chịu thấp hèn. Trước tiên trẫm phải phế truất nó, rồi làm cho nó không còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông”. Quan hệ phụ tử mà nói đã đoạn tuyệt từ lâu rồi.
“Vậy được thôi. Đúng rồi, Hạo Nhi muốn đến kinh thăm ta, có thể chứ?”. Từ Húc thấy Tư Mã Ngung vẫn còn giận, đành phải đổi đề tài khác.
“Sao lại không thể, đệ đệ của Tử Đồng cũng là đệ đệ của trẫm. Trẫm sẽ truyền chỉ cho các quan lại địa phương hành lễ nghênh đón hắn đến kinh, cho các ngươi huynh đệ đoàn tụ. Về phần quốc trượng, trẫm tính sang năm đợi triều đình thế cục ổn định, sẽ điều nhiệm y làm Tổng đốc, hoặc Nội Các đại học sĩ. Đợi mọi việc ổn thỏa, trẫm sẽ cùng Tử Đồng đi thăm nhạc phụ mẫu. Còn về phủ đệ Từ gia, năm đó bị chiếm dụng, trẫm sẽ ra lệnh thu hồi, cho bộ công sửa chữa một lần rồi trả lại cho quốc trượng”. Tư Mã Ngung nói đến chuyện của ái thê, tâm tình chuyển biến. Đúng là yêu ai yêu cả đường.
“Thánh Thượng, Cửu Môn Đề Đốc Trần Văn Thành ở ngoài điện có chuyện quan trọng cầu kiến, hắn nói là về thái tử”. Tiểu lễ tử tiến vào bẩm báo, hoàng đế thấy hắn làm việc lanh lợi cho nên phong hắn lên thành tổng quản thái giám chuyên trách hầu hạ cho Từ Húc.
“Truyền vào”. Tư Mã Ngung lạnh nhạt nói, đơn giản là Tư Mã Hiền lại gây chuyện.
“Ngung, phải bình tâm tĩnh khí, không cần phát tiết với đại thần”. Từ Húc phòng hoạn hơn chữa hoạn, khuyên bảo là trước nhất.
“Ngươi thật sự xem trẫm là trẻ con có thể tùy tiện tìm người phát tiết cho hả giận?”. Tư Mã Ngung mỉm cười. Từ Húc lại nghĩ, nếu ngươi không bớt giận, chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu ta.
“Thần khấu kiến Thánh Thượng cùng nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Trần Văn Thành quỳ xuống hành lễ, sắc mặt thoạt nhìn rất ngưng trọng.
“Xảy ra việc gì?”. Tư Mã Ngung biết nhất định là có đại sự.
“Thái tử vừa mới phái người khoái mã ra khỏi thành truyền tin, thần phụng mật chỉ của Thánh Thượng, mấy ngày nay giám thị Đông Cung, hoài nghi có dị động, vì thế thần cho người chặn tin tức, kết quả lấy được một mật hàm, thần không dám xem qua. Vả lại mấy ngày gần đây Đông Cung rất kỳ lạ, thường xuyên có lương thảo từ ngoài cung chuyển đến lương khố Đông Cung. Thần phụng chỉ không được đả thảo kinh xà, cho nên đã ngưng việc điều tra. Thần nghi ngờ thái tử điện hạ đang tự vận binh mã tiến cung, mưu đồ gây rối, mong Thánh Thượng minh giám”. Trần Văn Thành dâng mật hàm lên, trên đó đóng dày đặc con dấu của hoàng thái tử.
Tư Mã Ngung tiếp nhận mật hàm, vừa lướt qua, long nhan lập tức biến sắc, bày ra bộ dáng như muốn giết người, tay trái xiết mạnh.
“Ngung, bên trong viết gì vậy?”. Từ Húc chưa từng thấy Tư Mã Ngung tức giận đến thế, bởi vậy quan tâm hỏi.
Tư Mã Ngung vẫn không nói được lời nào, cuối cùng giao mật hàm cho Từ Húc, hắn xem xong cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì đang diễn ra, bởi vì bên trong viết Tư Mã Hiền thỉnh cầu Tấn Vương phát binh.
“Ngung, ngươi định làm gì?”. Từ Húc cũng không biết phải biện hộ cho thái tử như thế nào.
“Húc Nhi, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua, cũng không thể xử lý nhẹ nhàng, trẫm thật sự ngẩng mặt không nổi. Trần Văn Thành, ngươi suất lĩnh một ngàn vũ y vệ cùng hai ngàn Ngự lâm quân giúp trẫm bắt súc sinh kia về, ai dám phản kháng, giết không tha, còn nữa, không được để hoàng hậu và cung nhân của nàng rời khỏi Hưng Khánh cung nửa bước. Việc này các ngươi không được để người ngoài biết được, nếu không giết không tha, nghe rõ chứ?”. Tư Mã Ngung lấy bảo kiếm ra, giao cho Trần Văn Thành.