CHƯƠNG 49
“Cần Ngôn, có chuyện cứ nói, không cần làm vậy”. Luyến đồng ngồi trong lòng thái tử, chậm rãi đem ngọc hành của y sáp nhập vào tiểu huyệt của mình.
“Hoàng hậu nương nương không phải đã khuyên bảo thái tử phải bàn bạc kỹ lưỡng rồi hẵng động thủ, không cần lỗ mãng sao? Xin thái tử nghe theo lời nương nương, ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu thật sự làm ra chuyện mưu nghịch, ân tình phụ tử đoạn tuyệt, Thánh Thượng tất tru sát thái tử, mong thái tử suy nghĩ kỹ”. Dương Cần Ngôn thấy Tư Mã Hiền quyết tâm khởi binh, bởi vậy sống chết khuyên can.
“Hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi biết không, gần đây tấu chương như lũ được đưa tới Đại Minh cung, mọi lời lẽ đều là buộc tội ta, tội danh đủ loại, nào là bất nhân bất hiếu, đại bất kính, giết hại huynh đệ, *** loạn cung đình, có thì có nhưng đại bộ phận đều là giả dối, mỗi khoản đều là nên phế, nên tru chi, ta còn sợ hãi chuyện gì?”. Thái tử cười khổ.
“Thần nghe nói Thánh Thượng chỉ định phế thái tử thành Thân Vương, xin thái tử hãy nhẫn nại, chủ động cầu xin Thánh Thượng tha thứ, từ ngôi vị Đông Cung, cái này gọi là giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt, có thể bảo tồn thực lực, rồi ung dung tính kế, ngày khác có thể phục lập ngôi vị thái tử, thái tử không cần tuyệt vọng”. Dương Cần Ngôn ý đồ khuyên phục Tư Mã Hiền.
“Ta sẽ không lừa gạt chính mình, tiện nhân kia hiện tại đã thay thế được mẫu hậu, trở thành chủ nhân của hậu cung. Những phi tần ngày xưa đến nịnh bợ mẫu hậu, nay đều la cà ở Đại Minh cung, ngôi vị mẫu hậu tất khó giữ được. Phá tổ thì còn trứng, tiện nhân kia sẽ không dễ dàng buông tha cho mẫu tử chúng ta, hắn sớm hay muộn cũng sẽ bức ta chết, ta không muốn chết, ta nhất định phải giết tên tiện nhân kia, cho dù đồng vu quy tận, ta cũng không tiếc”. Thái tử cảm thấy hơi khó chịu bên trong, đột nhiên đá luyến đồng khỏi ngai vàng, tức giận mắng: “Mau cút vào”. Luyến đồng cuống quít lùi vào hậu điện.
“Cho dù thật sự phải mưu nghịch, cũng xin thái tử hãy thương lượng lại với Hoàng hậu nương nương và quốc cữu”. Dương Cần Ngôn biết lời thái tử nói là sự thật, nhưng cũng phải nắm chắc rồi mới làm.
“Mẫu hậu lòng dạ đàn bà, nàng lo sợ tiện nhân kia nên không dám uy hiếp, chậm chạp không hạ thủ, bây giờ cũng đã muộn, còn đám người kia đều là tầm nhìn hạn hẹp, là hạng người ham sống sợ chết, phỏng chừng nếu cho bọn hắn biết kế hoạch, nói không chừng còn chạy thoát thân cùng với tài sản của mình, không tiếc bán đứng ta, đêm khuya mật báo cho phụ hoàng”. Tư Mã Hiền tức giận bất bình, cho rằng nếu ngoại tổ phụ không đột nhiên trúng gió thì mình sao lại thê thảm như thế.
“Vậy thái tử có tính toán nào khác không?”. Dương Cần Ngôn lo lắng hỏi, cũng không phải chỉ mới ba trăm người đã khởi sự chứ.
“Ta nghĩ đến việc mời Tấn Vương thúc dẫn binh vào kinh thành, bức bách phụ hoàng thoái vị, tru di cả nhà tiện nhân kia, ủng hộ ta đăng cơ, sau đó giật dây mẫu hậu, Tấn Vương cầm quyền”. Tấn Thân Vương Tư Mã Triết là đệ đệ của hoàng đế, hiện hai mươi mốt tuổi, nhiều năm đóng binh ở biên quan, trong tay có mười lăm vạn binh mã, quan hệ với Tư Mã Ngung rất ác liệt, gần ba năm không quay về kinh yết kiến, cho nên Tư Mã Hiền ký thác toàn bộ hy vọng lên người hoàng thúc.
“Nhưng cứ cho là Tấn Vương đáp ứng, việc thành, hắn đăng cơ xưng đế, chẳng phải là dẫn sói vào hang sao? Mà cho dù việc đó xảy ra thật, hoàng thái hậu ở Ngũ Thai sơn nhất định sẽ ban ý chỉ, kêu gọi thiên hạ thảo phạt chúng ta, đến lúc đó thái tử định làm sao?”. Dương Cần Ngôn liệt kê ra những thất bại.
“Nếu việc thành, cứ giết chết Tấn Vương, về phần hoàng thái hậu, nàng ở Ngũ Thai sơn xa xôi, không có khả năng nhanh chóng biết kinh thành xảy ra chuyện, hoả tốc phái một đội nhân mã đến giết hoàng thái hậu, tất cả tội danh đổ hết cho tiện nhân kia”. Tư Mã Hiền thiết tưởng thật sự chu đáo, dù sao đều là tội mưu nghịch, quyết định đơn giản là giết chết hoàng thái hậu.
“Nhưng nếu Tấn Vương bán đứng thái tử, báo mọi việc cho Thánh Thượng biết, thái tử sẽ làm sao?”. Cũng không thể loại trừ việc này.
“Vậy ta đành quyết tử một trận. Còn bây giờ, đợi ta viết một phong thư, ngươi phái người tốc hành giao cho Tấn Vương, ngày bảy tháng bảy này ta sẽ khởi binh”. Tư Mã Hiền nghĩ thầm, ta sẽ không để cho tiện nhân kia được sống thọ đâu.