CHƯƠNG 38
Tư Mã Ngung trở về, thấy Từ Húc mẫu tử ba người ngồi vây quanh trên long sàng chơi xếp hình, đây là trò chơi trí lực tiêu khiển mà người trong cung rất thích, bọn họ lộ ra bộ dáng phi thường khoái trá.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”. Huynh đệ Tư Mã Cần thấy phụ hoàng cười tủm tỉm nhìn mình, vì thế đồng loạt xuống giường hành lễ.
“Về sau không có ngoại thần ở đây, không cần hành lễ, chỉ cần các ngươi có tâm kính yêu phụ hoàng, lễ tiết này có thể bỏ qua. Các ngươi trước về phòng của mình chơi đùa, trẫm có việc thương lượng với mẫu phi các ngươi, đợi trẫm cùng các ngươi nói chuyện”. Tư Mã Ngung định sẽ cùng bọn họ đàm chuyện.
“Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần cáo lui”. Hai người lại chuẩn bị cùng Mộ Dung công tử đùa giỡn.
“Ái phi, vừa rồi rất nhiều người đến tiếp ngươi sao? Bên ngoài đặt rất nhiều lễ vật”. Tư Mã Ngung đỡ Từ Húc xuống giường, ngồi lên ngai vàng.
“Ngung, đều là của phi tần ngươi tặng cho ta, ta cũng nhìn thấy Hằng Nhi và Kiện Nhi, bộ dáng giống nhau như đúc thật đáng yêu, nếu mặc y phục cùng dạng, ta sẽ nhận không ra mất. Đúng rồi, hoàng hậu vừa mới phái cung nhân đến truyền chỉ, muốn triệu ta đến tẩm cung nàng, ta nói sẽ chờ ngươi trở về, xem ngươi quyết định đi hay không, nhưng bọn họ lại nói ta nếu không đi, sẽ phụng chỉ hoàng hậu bắt buộc ta đi, ta đành bất đắc dĩ lệnh vũ y vệ đem bọn họ bắt lại, giao ngươi xử lý”. Hắn đem chuyện vừa rồi giản lược nói cho Tư Mã Ngung.
“Có chấn kinh không? Về sau trẫm không ở bên ngươi, tuyệt đối không thể mạo hiểm đến Hưng Khánh cung, cho dù đi, cũng phải có vũ y vệ bên người bảo vệ, nếu không nàng nếu đột nhiên phát điên, muốn cùng ngươi đồng quy vu tận, vậy rất nguy hiểm. Trẫm sẽ cùng ngươi đi, xem nàng đến tột cùng đang diễn trò gì?”. Tư Mã Ngung khẩn trương nói, cứ mãi nhắc nhở.
“Sao lại chấn kinh, hoàng hậu cũng quá xem nhẹ ta, tùy tiện phái vài người mà muốn áp ta đi, nàng đến tột cùng có phải là nữ nhi mà Trần Kính Văn sinh ra hay không? Ngung, ngươi thẩm vấn những người đó trước, xem hoàng hậu có ý đồ gì?”
“Cứ làm như vậy đi, Trường An, cho vũ y vệ áp bọn họ lên”. Tư Mã Ngung liền phân phó Lý Trường An đang đứng bên.
“Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An ngầm thở phào, cũng may hoàng đế không trách cứ mình, nếu không lão cũng khó giữ được mạng.
Vũ y vệ rất nhanh liền áp bọn cung nhân lên.
“Tội nô đáng chết, thỉnh tha cho nô một mạng, tội nô chỉ là phụng chỉ hoàng hậu làm việc”. Cung nhân vừa rồi phụ trách tuyên chỉ hiện tại quỳ trên mặt đất cầu xin hoàng đế.
“Trẫm hỏi ngươi, hoàng hậu muốn Hoàng quý phi đến Hưng Khánh cung, đến tột cùng muốn làm chuyện gì, nói mau”. Tư Mã Ngung lớn tiếng chất vấn.
“Tội nô quả thật không biết”. Nếu nói ra bí mật của hoàng hậu, còn không phải chỉ có con đường chết.
“Phải không, các ngươi chuyện gì cũng không biết, vậy trẫm tại sao lại tha các ngươi một mạng? Trường An, đem bọn họ lôi ra, loạn côn đánh chết”. Tư Mã Ngung vung tay, vũ y vệ chuẩn bị tiến lên.
“Không cần, tội nô đều nói, tội nô nghe lén Hoàng hậu nương nương cùng tổng quản Đỗ công công nói chuyện, Hoàng hậu nương nương muốn dùng thân phận thật của Hoàng quý phi nương nương để uy hiếp, Hoàng hậu nương nương nói nếu hoàng quý phi nương nương không nghe theo an bài của nàng là rời khỏi chỗ ngồi trong hoàng cung này, thì sẽ công khai bí mật của Hoàng quý phi nương nương, làm cho nương nương chết không được tử tế”. Dù sao cũng đều phải chết, chi bằng nói ra còn hơn, ít nhất có thể sống lâu thêm một chút.
“Tốt lắm, tử tội khả miễn, mang vạ nan tha, Trường An, thưởng mỗi người một trăm đại bản, đánh xong cho bọn họ quay về Hưng Khánh cung để hoàng hậu xử lý”. Tư Mã Ngung cười nói.
“Ngung, làm sao bây giờ”. Từ Húc quả thật không lo lắng, bởi vì Tư Mã Ngung sẽ không để cho hắn chết, mấy ngày gần đây hoàng đế đối hắn yêu sủng, khiến cho hắn càng lúc càng có tự tin.
“Ái phi không cần lo lắng, trẫm sớm có dự kiến, giờ cũng đã biết mục đích của nàng, Hưng Khánh cung không cần đến nữa, sáng mai theo trẫm vào triều xem trò vui”. Tư Mã Ngung khẽ hôn lên hai má Từ Húc.