CHƯƠNG 25
“Mẫu Phi, Khiêm Nhi mệt mỏi muốn ngủ”. Hai mí mắt của Tư Mã Khiêm đã muốn trĩu xuống.
“Phải không? Vậy thì tốt, ngủ ngon”. Cẩu nhân đứng lên, ôn nhu bế Tư Mã Khiêm đặt lên giường, sau đó cởi hài cho hắn.
“Mẫu Phi, có thể hát ru Khiêm Nhi ngủ được không?”. Tư Mã Khiêm bắt lấy tay cẩu nhân, lộ ra ánh mắt khẩn cầu của chú chó nhỏ.
“Khiêm Nhi muốn nghe cái gì?”. Hắn nghĩ thầm, Khiêm Nhi rõ ràng là long trụ quý loại, kim chi ngọc diệp, sao còn không bằng với một đứa trẻ nhân gian, trách không được có người nói: nguyện thế thế vô sinh đế vương gia.
“Khiêm Nhi không biết, các mẫu phi khác cho tới bây giờ chưa từng xướng cho Khiêm Nhi nghe, các nàng chỉ biết xướng cho con mình”. Khiêm Nhi bi ai kể lể.
“Về sau mẫu phi sẽ xướng cho ngươi, tốt lắm, ngươi cứ yên tâm ngủ ngon”. Trước kia hắn cũng thường hát cho đệ đệ nghe cho nên rất có kinh nghiệm. Không biết đệ đệ bây giờ thế nào rồi?
Cẩu nhân nhẹ giọng xướng ca, đối với Tư Mã Khiêm mà nói, tiếng ca dễ nghe giống như tuyệt âm của trời. Tâm lý của tiểu gia hỏa đã bắt đầu xem hắn như mẫu thân.
Khúc xướng chưa hoàn, Tư Mã Khiêm đã nặng nề nhập mộng, cẩu nhân cúi người khẽ hôn nó rồi mới đứng lên, chuẩn bị đến thư phòng hướng chủ nhân thỉnh tội.
“Nương nương, có nên quạt mát cho điện hạ không?”. Cung nhân cung kính hỏi hắn, nơi này không lâu trước kia vẫn là Thiên Phương dạ đàm.
“Vậy làm phiền công công. Đúng rồi, vừa rồi công công nói với ta: bẩm báo chi tiết với Thánh Thượng, ta lại không nghe theo, bây giờ hiểu được liền choáng váng, ta hẳn phải học hỏi nhiều hơn”. Hắn cảm thấy nếu chủ nhân thích chơi như vậy, mình cũng phải bồi hắn chơi hết trò chơi này.
“Nương nương, nô tài là lễ tử nhìn thấy nương nương cuối cùng đã thông suốt, nô tài rất cao hứng”. Tiểu lễ tử bởi vì chỉ điểm Mộ Dung công tử có công, hoàng thượng liền thưởng hắn năm mươi hai hoàng kim.
“Tiểu lễ tử, ta không thông thuộc Quang Hoa điện, có thể giúp ta đến thư phòng không?”.
“Nô tài tuân mệnh”.
Thư phòng của Tư Mã Ngung nằm ở Tây gian, giá trưng đầy sách, tấu chương chồng chất như núi.
“Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Lý Trường An đứng bên, thấy cẩu nhân đi vào liền quỳ xuống thỉnh an.
“Lý tổng quản sao lại hành lễ với ta, ta thật sự không chịu nổi”. Cẩu nhân cho rằng mình là nô lệ, nếu trò chơi đã hết, Lý tổng quản lại làm như vậy thì hắn biết làm sao?
Lý Trường An thì lại nghĩ hắn để ý chuyện trước kia, không ngừng dập đầu.
“Ái phi mau cho Lý Trường An miễn lễ, nếu không nội tâm hắn sẽ bất an”. Tư Mã Ngung buông bút, khép tấu chương lại.
“Vậy thỉnh Lý tổng quản hãy bình thân”. Hắn nghe chủ nhân nói vậy, bất đắc dĩ phải hạ chỉ.
“Ái phi tìm trẫm hẳn là có chuyện muốn nói, Trường An, các ngươi lui đi”. Tư Mã Ngung đoán được hắn đến là để thỉnh tội.
Lý Trường An và tiểu lễ tử lĩnh mệnh lui ra, đóng cửa thư phòng.
“Ái phi, sao lại bỏ Khiêm Nhi mà chạy tới tìm trẫm, chẳng lẽ luyến tiếc trẫm đến thế sao?”. Tư Mã Ngung đứng dậy, tiến đến ôm cẩu nhân.
“Ngung, Khiêm Nhi đang ngủ, ta vốn nghĩ sẽ đến thỉnh tội với chủ nhân, nhưng bây giờ thì lại không muốn”. Cẩu nhân mỉm cười, trong mắt không một tia sợ hãi.
“Ái phi, trẫm rất muốn biết, tại sao ngươi lại đổi ý. Có thể nói cho trẫm không?”. Tư Mã Ngung không thể đoán được nguyên nhân.
“Ta chỉ là vì Khiêm Nhi, ta muốn làm mẫu thân của hắn. Trong hoàng cung đầy rẫy sóng gió, cho dù là hoàng tử cũng rất thê thảm, ta phải giúp Khiêm Nhi, bảo hộ hắn lớn lên. Hơn nữa nếu chủ nhân thích chơi trò chơi này, làm nô lệ như ta cũng phải toàn lực phối hợp”. Vẻ mặt hắn kiên định, xem ra đã hạ quyết tâm.
“Chuyện gì? Được rồi, vậy ái phi phải cố lên”. Tư Mã Ngung kỳ thực có nghe nhưng không biết hắn đang nói cái gì, cẩn thận mới hiểu được, hắn nói trẫm xem hắn như một trò chơi, bất quá cũng không hề gì, chỉ cần hắn nguyện ý bồi trẫm thì tốt rồi.
Tư Mã Ngung quyết định sẽ thưởng cho tiểu tử kia, bởi vì nó đã lập công lớn.