CHƯƠNG 24
“Khiêm Nhi, đây là mẫu phi của ngươi. Lời của mẫu phi cũng như lời của trẫm, biết không?”.
“Nhi thần biết, nhi thần sẽ nghe theo lời của mẫu phi nương nương”. Tư Mã Khiêm nhẹ giọng trả lời.
“Trẫm lần này sẽ không xử phạt ngươi, quân vô hý ngôn, không cần sợ hãi, lại đây cho phụ hoàng và mẫu phi nhìn một cái a”. Tư Mã Ngung đương nhiên biết Tư Mã Khiêm lo lắng chuyện gì.
“Phụ hoàng, nhi thần rất nhớ người”. Tư Mã Khiêm lập tức nhào vào lòng y.
“Trẫm cũng rất nhớ ngươi, nhưng trẫm lại bận rộn chính sự, nếu ngươi ở trong tẩm cung của trẫm thì có thể thường xuyên nhìn thấy trẫm”. Tư Mã Ngung hôn nhẹ đứa nhỏ của mình, sau đó đặt nó vào lòng cẩu nhân.
“Lý công công, ngươi có thể chuẩn bị một ít điểm tâm không? Khiêm Nhi hẳn là đã đói bụng”. Tư Mã Khiêm nghe hắn nói vậy, lập tức gật đầu.
“Lão nô sẽ cho người chuẩn bị, thỉnh nương nương chờ một chút”. Lý Trường An cung kính đáp.
“Khiêm Nhi, tại sao ngươi lại đẩy ngã Nhị ca, nói cho mẫu phi”. Hắn ôn nhu hỏi.
“Mẫu phi, Nhị ca vừa rồi mắng ta là đồ tiện loại không có nương, lại cướp đi đồ chơi và điểm tâm của Khiêm Nhi, Khiêm Nhi muốn lấy về nên mới đẩy ngã Nhị ca. Sau đó, Đức Phi nương nương lấy roi đánh vào chân ta, nàng nói nương của Khiêm Nhi chỉ là một tiểu quý nhân, khi chết mới được phong thành tần, lại còn bảo ta là đồ đê tiện, nàng nói nàng không sợ ta mách chuyện với Thánh Thượng”. Tư Mã Khiêm vừa khóc vừa kể. Hắn kéo quần của Tư Mã Khiêm xuống, quả nhiên nhìn thấy hai chân bị vết roi che kín.
Cẩu nhân trấn an vỗ nhẹ lưng Tư Mã Khiêm khiến cho cảm xúc nó chậm rãi bình phục.
“Đức Phi quả thực vô lễ làm càn, nực cười, dám can đảm gọi hoàng gia huyết mạch là tiện loại. Trẫm giao hoàng tử cho nàng nuôi nấng, đáng lý nàng phải xem nó như con mình, thế nhưng lại ngược đãi hoàng tử. Chỉ có trẫm mới được xử phạt nó, nàng lại xem như không có gì. Trường An, truyền ý chỉ của trẫm: Giáng Đức Phi thành Đức Tần, giam nàng trong điện, tiền phát hàng tháng giảm một nửa. Lệnh cho lễ bộ phong Kính Mẫn là Hoàng quý phi, Tam hoàng tử tấn phong Trần quận vương. Theo phân phó của trẫm, sau đó tấu trình cho trẫm xem xét”. Tư Mã Ngung thấy đứa con mình bị thương, đau lòng mà phát hỏa.
Hoàng đế hiện tại có năm hoàng tử, trừ con trai trưởng do hoàng hậu sinh và được lập là Hoàng thái tử ra, các hoàng tử khác đều không có tước vị. Tư Mã Khiêm được tấn phong là quận vương, hàm ý hoàng tử có địa vị gần bằng với Hoàng thái tử.
“Lão nô đã biết”.
Cung nhân trình điểm tâm, cẩu nhân cắt thành miếng nhỏ đút cho Tư Mã Khiêm ăn. Còn về Tư Mã Ngung thấy hắn đối xử tử tế với Khiêm Nhi thì rất cao hứng.
“Mẫu phi, người sẽ không vô cớ trách phạt Khiêm Nhi phải không?”. Tư Mã Khiêm lo lắng hỏi, bởi vì đã bị quá khứ ám ảnh quá nặng.
“Khiêm Nhi ngoan như vậy, mẫu phi sao lại nhẫn tâm đánh tâm can bảo bối”. Cẩu nhân nghĩ thầm, từ trước đến nay chỉ có phụ hoàng ngươi mới vô cớ xử phạt.
“Vậy Khiêm Nhi có thể đọc sách viết chữ không?”. Tư Mã Khiêm hỏi.
“Chẳng lẽ không có ai dạy cho Khiêm Nhi sao?”. Cẩu nhân ngạc nhiên hỏi.
“Những người đó chỉ dạy cho huynh đệ Khiêm Nhi, không dạy Khiêm Nhi. Khiêm Nhi rất muốn học”. Tư Mã Khiêm mắt ứa lệ.
“Khiêm Nhi không cần khổ sở, bắt đầu từ ngày mai mẫu phi sẽ dạy cho ngươi”.
“Nhi thần đa tạ mẫu phi nương nương”. Tư Mã Khiêm nghe vậy liền nín khóc mỉm cười.
“Ngung, làm sao ngươi lại có thể là phụ hoàng của Khiêm Nhi, chuyện gì cũng không biết, thật kém cỏi”. Hắn vì tức giận với Tư Mã Ngung nên đã quên mất tôn ti chủ nô, phá lệ chỉ trích chủ nhân.
“Ái phi, trẫm thực sự không biết những người đó lừa gạt trẫm, trẫm cũng không nghĩ họ lại dám đối xử với hoàng tử như vậy. Khiêm Nhi, lúc gặp trẫm sao không nói cho trẫm biết?”. Tư Mã Ngung ý đồ trốn tránh trách nhiệm.
“Phụ hoàng nhìn thấy nhi thần chỉ biết quở trách nhi thần tại sao lại không đọc sách, tại sao lại bướng bỉnh, còn lấy thước đánh nhi thần, mẫu phi, phụ hoàng thực sự kém cỏi”. Tư Mã Khiêm có mẫu phi tác chủ, cũng hùa theo chỉ trích phụ hoàng.
“Đúng rồi, trẫm còn tấu chương chưa phê duyệt, phải đến thư phòng xử lý chính sự, Khiêm Nhi và ái phi cứ từ từ nói chuyện”. Tư Mã Ngung thấy cẩu nhân phát hỏa, quyết định đi tị nạn, không nên để nô bộc nghĩ rằng hoàng đế sợ vợ.
“Ngung, ta biết rồi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố Khiêm Nhi, ngươi cứ yên tâm giải quyết chính vụ”.
“Nhi thần cung tiễn phụ hoàng”.
Tư Mã Ngung đứng lên, khẽ hôn ái phi và hoàng nhi rồi mới rời khỏi phòng ngủ.