Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Chương 22: "Anh ơi" - "Cút!"




Bàn phím gõ chữ: Dứa

Lam Diễm đưa đoạn video cho Khương Nguyễn xem, Khương Nguyễn xem xong ngây ngẩn cả người, nhìn vào khung chat được gửi đi, đôi mắt to tròn của cậu bắt đầu trào ra nước mắt.

"Cậu cầm điện thoại của tớ làm gì chứ?"

Khương Nguyễn vừa tức giận vừa lo lắng, cầm lấy điện thoại chạy ra ban công.

Mười phút sau, cậu chán nản quay lại, khóc như một con mèo nhỏ.

"Diễm Diễm, anh ấy không trả lời điện thoại của tớ, phải làm sao bây giờ?" Hai mắt Khương Nguyễn đỏ hoe nhìn y.

Lam Diễm chịu thua, đành phải chủ động gợi ý: "Tại sao không hỏi xem tại sao tớ phải làm như vậy?"

Khương Nguyễn càng thêm uất ức: "Diễm Diễm, sao cậu phải làm như vậy?"

"Bởi vì tớ không muốn cậu quen anh ta."

"Tại sao chứ?". truyện kiếm hiệp hay

"Tớ cho cậu xem một thứ."

Lam Diễm quay màn hình máy tính về phía Khương Nguyễn, cậu nhìn sang thì càng tức giận hơn: "Cậu điều tra thông tin anh ấy làm gì?"

Lam Diễm thấy cậu còn không thèm liếc qua đã biết, hơi kinh ngạc: "Cậu từng xem rồi?"

Khương Nguyễn gật gật đầu, kiếp trước sau khi Tạ Phong vào tù, thông tin còn tường tận hơn thế này đã bị cậu lật nát, thậm chí đi ngủ cũng mang theo.

"Xem ra cậu cũng không ngốc quá, còn biết cách kiểm tra thông tin của anh ta." Lam Diễm hơi cau mày, "Bây giờ đã kiểm tra thông tin rồi, sao còn chưa chia tay với anh ta đi?"

Mũi Khương Nguyễn chua xót, dường như nhìn thấy Tạ Phong đứng trước mặt nói muốn chia tay với mình vậy, trong lòng càng thêm buồn bực.

"Tại sao phải chia tay? Tớ sẽ không chia tay!"

Lam Diễm lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, "Tớ không phản đối việc cậu yêu đương, nhưng yêu thì cũng nên tìm người tốt một chút."

"Tớ thấy anh ấy tốt lắm rồi."

"Có cái gì tốt? Đánh nhau có cái gì tốt? Trộm tiền có cái gì tốt? Hay là tốt vì đã dùng tiền đó đi học đại học?"

Lam Diễm thẳng thắn nói: "Gia đình anh ta đổ vỡ tớ có thể hiểu được, đây không phải là vấn đề của anh ta. Nhưng nhân phẩm anh ta không tốt, cậu không nên yêu một người như vậy."

Khương Nguyễn vặn lại: "Tính cách của anh ấy thì có vấn đề gì? Chuyện trộm tiền là hiểu lầm. Đừng nói anh ấy như thế."

"Một lần thì tớ tin là nhầm lẫn, nhưng không thể là hiểu lầm đến ba bốn lần. Ngay cả ba anh ta cũng nói anh ta ăn trộm tiền."

"Cậu đừng nói nữa, cũng đừng nhắc đến ba anh ấy, cậu chưa nhìn thấy ba anh ấy là hạng người gì đâu, không thể tin lời ông ta được."

Khương Nguyễn không biết phải giải thích thế nào với y rằng những thứ này đều là giả, cậu chỉ có thể nói: "Cậu nên tìm người điều tra rõ ràng hơn đi, chuyện không phải như thế đâu, với cả chỉ có thể điều tra chuyện đó thôi, không cho phép cậu tìm hiểu chuyện đời tư khác của anh ấy nữa."

Cậu lại hỏi: "Diễm Diễm, cậu cố ý gọi tớ ra ngoài phải không?"

Lam Diễm gật đầu, "Cuối cùng cậu cũng nhận ra."

"Mấy hôm trước bỗng nhiên Nam Ân đến tìm tớ rồi nói một đống lời nhảm nhí. Nói chung là gã muốn tớ thuyết phục cậu, gã cảm thấy mình tốt hơn bạn trai cậu gắp trăm ngàn lần. Vậy nên mới đinh ninh tớ sẽ đứng về phía gã, cũng không biết nhét nhiều phân vào mồm hay sao mà gã ảo tưởng cỡ đó nữa."

"Thế là tớ lợi dụng thủ đoạn của gã, đồng ý giúp. Mục đích là chia rẽ cậu và bạn trai."

Khương Nguyễn trừng mắt nhìn y: "Diễm Diễm, cậu đi quá xa rồi!"

Cậu quay người lại không để bạn mình lau nước mắt dùm.

Lam Diễm: "..."

Mãi đến tận bây giờ y mới cảm thấy có chút áy náy, Khương Nguyễn đã nói chắc chắn như đinh đóng cột vậy rồi, có vẻ như mình thật sự hiểu lầm bạn trai của cậu.

Lam Diễm: "Bạn trai cậu xem xong video cũng không thèm hỏi han mà cứ thế bỏ mặc cậu, chứng tỏ anh ta không tin tưởng cậu lắm đâu."

Khương Nguyễn tức giận giậm chân: "Còn không phải là do cậu gửi thêm câu nhắn kia còn gì."

Khương Nguyễn nóng lòng muốn đi tìm bạn trai, cậu giật lấy khăn giấy trong tay Lam Diễm lau mặt mũi sạch sẽ rồi nhét lại khăn giấy vào tay Lam Diễm.

Lam Diễm: "..." A a a!

——

"Chị dâu, em gọi điện rồi, nhưng anh Phong không bắt máy." Mục Cường cau mày nói.

Vừa rồi khi hắn đang ăn, vẻ mặt của anh Phong đột nhiên thay đổi. Bàn tay cầm điện thoại cứng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, như thể hắn đang bóp nát chiếc điện thoại.

Cảm nhận được không khí đột nhiên thay đổi, Mục Cường không dám ăn nữa, cảnh giác nhìn hắn: "Anh Phong, sao vậy?"

Tạ Phong nhìn hắn, lúc này Mục Cường rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt đỏ rực của hắn là một con thú điên cuồng bị xích, thân thể bị nhốt trong lồng, răng nanh gào thét một tiếng tuyệt vọng.

Vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Phong là lần đầu tiên Mục Cường nhìn thấy.

"Lúc anh Phong đi rồi, em cũng muốn đi theo anh ấy, nhưng cách anh ấy nhìn em làm em run hết cả chân, nên em không đi theo nữa, thành ra không biết bây giờ anh Phong đang ở đâu cả."


Khương Nguyễn lo lắng gấp gáp muốn chết, trong trường không tìm thấy Tạ Phong, cậu cũng không nghĩ ra nơi nào khác để tìm anh nên đã hỏi Mục Cường.

Mục Cường cầm điện thoại gãi đầu nghĩ: "Bình thường anh Phong không làm gì nhiều, cùng lắm là em kéo anh ấy đến quán net chơi game, không có việc gì khác."

"Vậy anh ấy có đến net không?"

"Chị dâu, chị đợi chút, em sẽ gọi điện hỏi."

Vài phút sau, Khương Nguyễn nhận được câu trả lời không có.

Khương Nguyễn ngồi xổm bên đường, dùng mu bàn tay lau mắt, trên đó ẩm ướt một mảng.

Vì chưa tìm thấy nên cứ tiếp tục tìm, những nơi anh từng đi cậu đều tìm qua một lần, có lẽ sẽ tìm được Tạ Phong.

Trước kia Tạ Phong có thể tìm thấy cậu trong vô vàn các quán bar thì bây giờ cậu cũng có thể tìm được anh.

Chờ đến khi âm thanh nhắc nhở điện thoại không thể kết nối thúc, tiếng cúp máy vang lên, Khương Nguyễn mới thầm nghĩ.

Trời dần tối, Khương Nguyễn kiệt sức nằm trên ghế dài trong công viên nghỉ ngơi, tay chân đau nhức.

Cuộc điện thoại của Lam Diễm gọi đến.

Khương Nguyễn bấm trả lời xong cũng không nói gì, cậu vẫn còn hơi cáu kỉnh, mãi cho đến khi Diễm Diễm chủ động nói chuyện cậu mới trả lời.

"Bây giờ cậu đang ở cùng bạn trai à?"

"Không, tớ vẫn đang tìm anh ấy." Nói đến đây, Khương Nguyễn lại muốn khóc vì cậu vẫn chưa tìm được Tạ Phong.

"Cái gì? Vậy là cậu ở suốt bên ngoài tìm anh ta à?"

Khương Nguyễn buồn buồn "ừm" một tiếng.

"Cậu có ngốc không?! Chờ đó cho tớ!"

Mười phút sau, Lam Diễm gửi địa chỉ của Tạ Phong vào điện thoại di động của Khương Nguyễn.

Trong quán bar, Tạ Phong uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, nhắm mắt làm ngơ trước chiếc điện thoại di động đang rung trên quầy bar.

Khi nhìn thấy video hắn đã rất tức giận. Nhưng sự sợ hãi trong lòng lại nhiều hơn. Hắn đã muốn hỏi ngay bạn trai mình, thể nào người kia cũng sẽ mỉm cười với hắn, sẽ nũng nịu với hắn, sẽ nói rằng cậu thích bạn trai mình, hắn muốn cậu nói cho mình nghe đó không phải là sự thật.

Nhưng câu tiếp theo đối phương gửi tới lại khiến hắn cảm thấy như rơi vào hầm băng:【Tôi biết hết xuất thân của anh thế nào rồi. 】

Chỉ mười chữ, như mười chiếc đinh nhọn, đóng đinh hắn vào địa ngục.

Sau khi nhìn thấy mười chữ này, mọi dũng khí đi hỏi cậu mất sạch, chỉ có thể như chó đi lạc bỏ chạy.

Tạ Phong cúi đầu, nhìn ảnh chiếu của mình trên kính với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mờ ảo, chua chát cười nói: "Ha, bọn họ ai cũng xấu xa như nhau thôi."

"Anh chàng đẹp trai, đi không"

"Cút!" Tạ Phong cũng không ngẩng đầu lên, quen thuộc vô cùng.

"Anh ơi."

"Tao bảo cút mày không nghe à?!"

Một giây tiếp theo, Tạ Phong sửng sốt.