Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Chương 2: Anh thương em đi mà




"Anh dâu, anh tên gì?" Mục Cường cười hì hì hỏi, cậu ta cũng là người ban nãy tiên phong đẩy thuyền kiêm bạn cùng phòng của Tạ Phong.

Tạ Phong phi một cước qua, Mục Cường thuần thục né được, Tạ Phong trừng mắt, "Không khéo mồm thì ngậm lại dùm."

Khương Nguyễn đang bám lấy Tạ Phong, tầm mắt chưa hề rời khỏi người mới nhận chức làm bạn trai của mình, nghe người ta hỏi bèn tiếc nuối quay đầu sang cười với đối phương, "Tôi tên Khương Nguyễn."

Mục Cường đang định bảo 'Anh dâu không phải sinh viên trường bọn em nhỉ' thì bị lời của Khương Nguyễn chặn lại, những người khác cũng bất ngờ nhìn về phía cậu.

"Khương Nguyễn? Khương Nguyễn của Đại học A?"

Khương Nguyễn không ngờ rằng bọn họ lại biết cậu, đang định gật đầu, miệng chợt bị một bàn tay khô nóng chặn lại.

Cậu: "?"

Ánh mắt sắc bén của Tạ Phong chĩa về hướng bọn họ, "Phấn khích vậy, chi bằng đọ mấy chiêu với tao trước?"

Đám đệ: "!!!"

Bọn họ biết điều bèn thu ánh mắt hóng chuyện về, chỉ là không hẹn mà cùng móc điện thoại ra đăng nhập vào group chat.

Tạ Phong thu dọn xong bọn kia, tiếp đến lại là Khương Nguyễn.

"Cậu là con nít à? Người ta hỏi gì cũng trả lời, không chừng bị bán đi không biết còn giúp người ta đếm tiền đấy, còn cười?!"

Khương Nguyễn không hề sợ bộ dạng hung dữ của hắn, đôi mắt cong lại lộ ra nụ cười như trăng lưỡi liềm.

Tạ Phong bây giờ mới nhận ra bàn tay mình đang cản cậu, chợt sượng lại, giả vờ như không có gì rồi buông ra.

Khương Nguyễn nhìn xung quanh một lượt, rồi nhích lại bên tai hắn nói nhỏ: "Vì bọn họ là bạn cậu nên tôi mới nói thôi, cậu đừng giận, tôi nghe lời cậu hết, cậu không cho tôi nói thì tôi không nói nữa."

Khương Nguyễn nói xong thì nhìn phản ứng của hắn, Tạ Phong đơ như phỗng rồi, không biết có phải cậu nhìn nhầm không, dường như cậu nhìn thấy vành tai của bạn trai mình đã đỏ lên.

Quả nhiên lúc sau đám người kia lại đến nói bóng nói gió hỏi chuyện của cậu, Khương Nguyễn không nói không rằng, chỉ kè sát bên bạn trai mình, tuy Tạ Phong không nói gì, nhưng Khương Nguyễn cảm thấy tâm trạng của hắn không tồi.

Khương Nguyễn bây giờ từ tâm đến mắt đều là bạn trai, muốn đến nắm tay hắn lại không dám, chỉ là lúc đi bên cạnh hắn, mu bàn tay vô tình chạm phải tay người yêu mình, cậu lại xem đó như là một trò chơi, chơi mãi không biết mệt.

Tạ Phong thấy cậu vui vẻ ngờ nghệch cũng không muốn lật tẩy, mặc cho cậu chơi đùa.

Đi đến nơi hoang vu không chút hơi người, Khương Nguyễn mới quan sát xung quanh, "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"

Giọng vừa hạ xuống, một đám người cà lơ phất phơ trên đầu đeo cầu vồng bước ra từ phía đối diện, mùi khói phả vào mặt khiến Khương Nguyễn nín thở đến đỏ mặt.

"Hôm nay chỉ một việc thôi, ai thắng thì sân bóng rổ thuộc về người đó." Người dẫn đầu bên kia trên người treo đủ loại dây xích, mũi hếch lên trời nói.

Nguyên nhân sự việc khởi nguồn từ một sân bóng rổ, đám người trước mặt cũng là người của trường Hồ Tương Tư, trong trường có một sân bóng rổ là nơi đám người Tạ Phong chiếm dụng trong khoảng thời gian dài cố định, người trong trường trong thời gian đó sẽ tự động rời đi.

Kết quả đám người này không những dùng sân bóng của bọn họ, còn văng lời ngạo mạn mắng chửi Tạ Phong, thằng oắt mồm điêu đó bị Tạ Phóng ném cho phát bóng đến mức phải nhập viện, cuối cùng lại hẹn ngày hôm nay đánh một trận để quyết định chủ nhân của sân bóng rổ đó.

Tạ Phong nhìn thẳng vào đám người đến ánh mắt cũng thiếu đòn đó, "Bớt sủa, lên luôn đi."

Thấy bọn họ sắp đánh nhau, Khương Nguyễn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vươn tay túm lấy áo của Tạ Phong, giọng khẽ run, "Không đánh nhau được không?"

Tạ Phong kéo tay của cậu ra, động tác trông ngoài có vẻ thô bạo, thực chất lại dịu dàng vô cùng, lạnh lùng nói: "Đây chính là cuộc sống của tôi, không chấp nhận nổi thì đi đi."

Đôi mắt của Khương Nguyễn lại bắt đầu ửng đỏ, bàn tay lại níu giữ, "Đánh nhau sẽ bị thương, bọn họ làm việc xấu chúng ta có thể tìm luật sư kiện họ, chúng ta đừng đánh lộn được không?"

Tạ Phong vẫn hờ hững.

"Cơ hội ban nãy tôi cho cậu vẫn còn, cậu bây giờ có thể đi, tôi là người vậy đấy, đánh lộn đối với tôi mà nói cứ như là cơm bữa vậy. Tiểu thiếu gia, tôi với cậu không phải là người cùng chung thế giới, cậu đi nhanh đi, cách tôi càng xa càng tốt."

Giọt ký ức trong Khương Nguyễn chợt rơi xuống, cậu không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt xuất hiện hình ảnh Tạ Phong toàn thân là máu nằm trong lòng cậu.

Cậu thoáng chốc khóc đến không còn là chính mình, ngã vào lòng Tạ Phong, sợ hãi đến phát run, sụt sịt nói: "Không đánh lộn, chúng ta không đánh lộn, tôi không cho cậu đánh lộn!"

Tạ Phong đông cứng người.

Mọi người ai cũng ngây như phỗng.

Còn người đội bạn lại được trận cười hả hê, đến mức phải ôm quằn bụng mà cười.

"Ha ha ha ha đánh nhau lại còn đem cả người yêu bé nhỏ theo, tên họ Tạ kia nhanh về dỗ người yêu đi thì hơn."

"Đệt mẹ! Tên da mỏng thịt mềm này, lại còn khóc e lệ thế kia, ai nhìn mà chẳng xót chứ, họ Tạ về nhà dỗ người yêu đi, chứ đánh bóng ban gì tầm này."

"Có người đẹp thế kia xuống giường gì nổi, giờ lên sân chắc chả khác gì con tôm chân mềm nhề hahahaha."

"Bộ dạng này, tư thế này, cỡ mày thì cũng phải trữ mấy mươi thùng bổ thận tráng dương ha."

"Chậc chậc chậc, còn phải nói, cái eo nhỏ kia, bờ mông đẫy đà kia, tao vừa nhìn đã thấy nóng bức khó chịu, đũng quần chật cứng luôn rồi... Á!"

Mọi người chứng kiến lúc đó như bị bấm vào nút tạm dừng, chỉ có tiếng hét thảm thiết là vang lanh lảnh, cái tên chưa nói hết câu đó ngã xuống trước Tạ Phong, một ngụm máu phụt ra, trong đó còn trộn lẫn thêm một chiếc răng dính máu.

Tất cả đều lạnh run cả sống lưng.

Ánh mắt băng giá của Tạ Phong nhắm thẳng vào bọn chúng, trong đôi mắt cũng không hề che dấu vẻ hung bạo, "Nói đủ chưa?"

Không một ai dám đáp lời hắn.

"Nói đủ rồi, thì giờ rên đi."

Tạ Phong một cước đá bay người trên đất sang một bên, một đấm nối tiếp lao thẳng đến, người của hai bên chốc chốc đã lao vào túm nhau đánh đấm túi bụi.

Khương Nguyễn đinh ninh nhìn theo bóng người của Tạ Phong, nước mắt cứ như thể van nước bị hở, nhấn chìm cậu giữa dòng ký ức vô tận, may thay có người kéo về kịp thời.

"Anh dâu đừng qua đó, không cẩn thận lỡ bị thương phải làm sao." Mục Cường cũng ngứa ngáy tay chân lắm, nhưng lão đại đã giao phó cậu trông nom anh dâu, cậu cũng chỉ có thể tuân lệnh không dám rời nửa bước.

Nước mắt Khương Nguyên tuôn ra lại được cậu gạt đi, ánh mắt dán chặt theo Tạ Phong, hễ nhìn thấy người khác chạm vào hắn, tim cậu lại oằn chặt lại như dây thừng.

Mục Cường thấy anh dâu khóc tay chân cũng bối rối theo, vừa đưa khăn giấy vừa căng da đầu an ủi cậu.

"Anh dâu đừng lo lắng, anh Phong đánh nhau còn nhiều hơn cơm em ăn ý, không có chuyện gì đâu."

Ai dè nghe câu này xong Khương Nguyễn càng khóc dữ dội hơn, đúng lúc nhìn thấy có người ở phía sau Tạ Phong nâng tảng đá lên định ném qua, cậu sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cũng không nghĩ ngợi gì liền chạy đến đó.

"Cẩn thận!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Chiều Hư
=====================================

Người bên kia bị đám Tạ Phong đánh đến mức phải lăn quay ra đất mà gào khóc, bọn họ đánh đến đỏ cả mắt, có người sau khi nghe thấy tiếng của Khương Nguyễn, ánh mắt liền ngập tràn hung khí xông về phía cậu.

"Anh dâu!" Mục Cường kinh hãi.


Khương Nguyễn bị đẩy mạnh ngã xuống mặt đất, lòng bàn tay chống trên mặt đất vừa đau vừa rát như bị lửa châm, nhìn thấy người đẩy cậu đưa nắm đấm lên, cậu sợ hãi nhắm mắt lại.

Chờ một lúc lâu vẫn chưa cảm thấy cơn đau ập đến, cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đó đã bị Tạ Phong áp giữ trên đất, nắm đấm cứ thế lần lượt mà dội giòn dã lên mặt hắn.

Vẻ mặt Tạ Phong lúc này trông dữ tợn vô cùng, trong mắt ngưng tụ một lớp sương dày đặc.

Người đó bị đánh đến mức máu mũi máu mồm tuôn ra không ngừng, tiếng hét thảm thiết dần cũng trở nên yếu ớt, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Tất cả đều đã dừng động tác, mắt thấy sắp có án mạng, bèn cùng đến định kéo Tạ Phong ra, nhưng mười mấy người cũng chẳng thể cản được hắn.

Tạ Phong như con dã thú bị kích nộ, trong lòng chỉ duy ý niệm xé nát những người chọc giận hắn.

"Đệt mẹ mày! Mày dám động vào em ấy, người ông đây còn chưa dám đụng, mày lại dám động vào em ấy! Đồ chó má! Mẹ mày chán sống rồi!"

Người xung quanh đều phát hoảng, "Anh Phong, dừng lại đi! Anh sắp đánh chết người rồi!"

Khương Nguyễn thấy Tạ Phong không còn lý trí, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cậu mặc kệ cơn đau trên người, bước chân yếu ớt chạy đến nhào lên người hắn.

"Tạ Phong, đừng đánh nữa, tôi sợ."

Khương Nguyễn khóc nấc lên, âm thanh đã bị nước mắt ngâm đến khàn khàn, cậu không ngừng nói "Tôi sợ", tay ôm chặt lấy Tạ Phong, như thể như vậy sẽ không còn sợ hãi nữa.

Tạ Phong cơ hồ nghe thấy lời cậu nói, cánh tay đang giương cao dần dần hạ xuống, màn sương trong mắt biến mất, sát khí quanh người cũng từng chút lột bỏ.

Đám người xung quanh nhân cơ hội kéo con người còn nửa sự sống kia đi, sợ nhỡ chậm một bước thì sẽ bị con dã thú mất lý trí kia phát hiện.

Thế nhưng dã thú đã hồi phục lại lý trí.

Tuy nhiên sự chú ý của Tạ Phong lại không còn phần nào chừa cho bọn chúng nữa, tâm trí và thể xác bây giờ chỉ còn con người nhỏ bé khóc lóc đáng thương trong lòng hắn mà thôi.

"Được rồi, tôi không đánh nữa, gan bé còn muốn liều."

Tạ Phong nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, giọng điệu tuy ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng không tả xiết, hoàn toàn khác với con người hung bạo tàn ác ban nãy.

Chỉ cần hắn không đánh nhau, Khương Nguyễn sẽ không sợ nữa, nước mắt dâng trào mãnh liệt được đóng lại, đôi mắt cơ hồ như được rửa qua một lần, chỉ còn nhìn thấy ánh mắt vội vã.

"Cậu có bị thương ở đâu không? Có phải đau lắm không? Chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Tạ Phong thở dài, dùng mu bàn tay lau đi những hạt đậu vàng của cậu, động tác xa lạ nhưng lại mang theo sự ấm áp dịu dàng, trông thấy cậu như thế này, bao giận dỗi trong lòng đều tan thành mây khói, còn hơi đâu mà trách khứ nữa chứ.

Nhưng lúc nói chuyện giọng điệu vẫn khá gắt gỏng, "Tôi khỏe lắm, quan tâm bản thân mình trước đi, trên người bị thương chỗ nào rồi, nói nhanh!"

Khương Nguyễn ban nãy sợ hãi chưa kịp hoàn hồn, bây giờ bị hắn hung dữ, trong lòng ấm ức muốn chết, van nước vừa được khóa lại có dấu hiệu muốn mở ra.

Cậu nuốt uất ức nói: "Cậu đừng hung dữ với tôi được không, tôi khó chịu."

Tạ Phong ngừng một lúc, lần này giọng điệu hạ xuống êm tai hơn nhiều, "Khó chịu chỗ nào?"

Khương Nguyễn đưa lòng bàn tay đã đau đến không còn cảm giác cho hắn xem, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng trẻo mịn màng đã bị chà xát ra nhiều đường rãnh đỏ, đều đã trở nên sưng tấy, có chỗ thì chỉ bị xước da, máu chảy ra ở vết thương nghiêm trọng đã khô, ở chỗ vết thương còn dính cát, nhìn vào lại khiến người ta đau lòng.

Hai tay Khương Nguyễn bị hắn giữ, chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn, yếu đuối nói: "Tôi bị thương đã đau lắm rồi, cậu còn hung dữ với tôi, tôi khó chịu lắm, cậu thương yêu tôi xíu được không?"

Tạ Phong lại hắng giọng tăng thêm vài độ êm ái, "Cậu muốn tôi thương cậu như nào?"

Khương Nguyễn xòe tay ra, "Cậu thổi đi, thổi rồi Nguyễn Nguyễn sẽ không còn đau nữa."

Tạ Phong thổi nhẹ vài cái, "Nguyễn Nguyễn?"

"Ừm, ba má tôi, cả anh trai nữa, đều gọi tôi như vậy, cậu cũng có thể gọi tôi như vậy."

Khương Nguyễn tuy rất mít ướt, nhưng cậu cũng rất dễ dỗ, Tạ Phong thổi vài cái là cậu đã quên hết mọi uất ức đi rồi, tâm trạng cũng tốt lên.

Tạ Phong nghe xong cũng không đáp lại.

Cát trên tay được làm sạch, Khương Nguyễn vốn sợ đau lại bắt đầu không khống chế được van nước mắt của mình nữa.

Cậu nhỏ giọng cầu xin: "Anh, anh hôn em có được không? Hôn rồi sẽ không đau nữa."

Tạ Phong chợt ngây người bất động, toàn thân cứng nhắc như một khúc gỗ, "Cậu...gọi tôi là gì?"

Khương Nguyễn: "Anh à."

"Gọi lại đi."

"Anh?"

"Ừm, có anh."