Cầu Người Tâm Đắc

Chương 40




Thời điểm bị đặt trên giường bệnh, Tề Thịnh còn cảm thấy được có chút rơi vào trong sương mù, đôi môi hơi giương mặc cho Bùi Vận tiến quân thần tốc, ngạc nhiên nhìn đối phương đột nhiên chủ động, dưới hành động quá mức bất ngờ của đối phương nửa ngày không bình tĩnh nổi.

Bất quá chỉ là một câu nói bình thường bất quá chỉ là một lời tâm tình mà thôi, huống chi thời gian địa điểm không thể nào hoàn mỹ, Bùi Vận làm sao sẽ phản ứng lớn như vậy?

Nhắm chặt mắt cùng lông mi run rẩy, chiêu này rõ rệt có công dụng lớn. Tề Thịnh đột nhiên phản ứng lại, đột nhiên ôm chặt đối phương nằm trên người mình, trở mình đem đối phương đặt ở dưới thân, tinh tế hôn vết thương nhỏ nhặt trên mặt Bùi Vận.

Hắn bỗng nhiên cực kỳ ảo não không thể sớm một chút nói ra khỏi miệng, chỉ vì không thể xác định nắm chắc phần thắng, cũng không dám đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, sợ dễ dàng bị cự tuyệt, thậm chí không dám đem chân tâm lấy ra cho đối phương biết được.

Lúc trước Bùi Vận ở dưới tình huống như vậy hướng hắn biểu lộ, đến cùng có bao nhiêu dũng khí.

Bùi Vận hôn môi kích động đến lợi hại, ngón tay vững vàng trói lại cánh tay của hắn, mãi đến tận khi trên vết tích truyền đến xúc giác quen thuộc, anh cuối cùng cũng coi như tìm về một phần tỉnh táo, khí tức bất định hỏi: "Lần này...anh suy nghĩ minh bạch chưa?"

Tề Thịnh đang bận cố gắng sỗ sàng, làm gì có tâm sự phản ứng đối phương, chỉ hàm hồ đáp một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp công kích của hắn.

Bùi Vận hơi nghiêng đầu, thở hổn hển lại hỏi một lần: "Lời của anh nói... Anh thật sự nghĩ rõ?"

"Đương nhiên, " Tề Thịnh thuận miệng nói, nụ hôn đi từ gò má đến cổ, sau đó trong đầu linh quang lóe lên chính là sững sờ, động tác dừng lại, nhấc mắt lên không thể tin nhìn đối phương, tâm lý mơ hồ nổi lên đau đớn.

"Anh nghĩ rõ chưa?" Lời nói quen thuộc, Bùi Vận tâm bình khí hòa hỏi hắn rất nhiều lần.

Có Ninh Nhật làm ví dụ trước, hắn vẫn coi là chuyện đương nhiên, đối phương năm lần bảy lượt làm cho hắn nghĩ rõ ràng, là hi vọng hắn làm ra quyết định, hướng người nhà thẳng thắn tất cả.

Không hề nghĩ đến ham muốn của Bùi Vận, chẳng qua là một câu yêu thích đơn giản mà thôi.

Hai người tự nhiên không có phát sinh cái gì, nói cụ thể là tại thời điểm Tề Thịnh nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì đó, Bùi Vận dĩ nhiên bởi vì mệt mỏi, dựa vào bả vai hắn ngủ say.

Trong lúc bởi vì đầu không khỏe, Bùi Vận cũng mơ mơ màng màng tỉnh mấy lần, không nghĩ tới luôn có thể nhìn thấy Tề Thịnh ánh mắt chăm chú theo dõi anh, trong mắt còn mơ hồ có thể thấy được tơ máu.

Vừa mới bắt đầu anh cũng không để ý, số lần nhiều mới phát giác được không đúng: "Anh làm sao vậy?"

Tề Thịnh lắc đầu một cái: "Ngủ không được."

Một buổi tối liên tiếp xảy ra những việc này, tuy rằng giờ khắc này người yêu an phận nằm ở bên cạnh, ngược lại làm cho hắn có loại cảm giác không thật.

Làm sao sẽ nghĩ đến, hiện tại lo được lo mất ngược lại là hắn.

Bùi Vận thực tại có chút bất đắc dĩ, đành phải dựa vào ánh sáng yếu ớt nhu nhu mi tâm của hắn, nghiêng người vững vàng ôm lấy đối phương: "Đừng suy nghĩ nhiều."

Sau đó Tề Thịnh thừa cơ vòng qua quấn hông của Bùi Vận, một chân còn rất không khách khí đưa qua, khoát lên trên đùi đối phương.

Sau khi đổi tư thế người trong lòng ngực rất nhanh hô hấp đều đều, ngoại trừ bởi vì cảm mạo mà có chút ồ ồ.

Ngược lại là Bùi Vận buồn ngủ bị cắt đứt, cúi đầu nhìn một chút đường viền mơ hồ trong bóng tối, cẩn thận hôn lên trán của hắn.

Tuy rằng vẫn không biết lần này có thể kéo dài bao lâu, tuy rằng vẫn có nhiều nhân tố không xác định như vậy, dù cho có thể nắm giữ người này một ngày, cũng có được cái gọi là hạnh phúc.

Ngày thứ hai tình hình Bùi Vận vẫn chưa chuyển biến tốt, ngược lại xuất hiện dấu hiệu đau đầu cùng ù tai.

Vì muốn sớm xuất viện, anh không thể không tiếp tục nằm ở trên giường bệnh tiếp thu trị liệu cùng kiểm tra, phòng ngừa chuyển biến xấu.

Mà nghe xong bác sĩ kiểm tra Bùi Vận trở về phòng bệnh ngay lập tức liền không thấy tăm hơi Tề Thịnh, rất nhanh đã thấy hắn mang theo một bác sĩ đang ngáp liên tục tới đây, hiển nhiên là người quen biết.

"Tôi nói Tề đại thiếu gia, "Nhìn báo cáo kiểm tra, bác sĩ Đỗ rõ ràng dở khóc dở cười, "Tôi đang nghỉ ngơi cũng bị cậu đại kinh tiểu quái* kéo đến đây, tật xấu này của cậu bao giờ mới bỏ được hả?"

(Đại kinh tiểu quái: chuyện nhỏ biến thành to.)

Bùi Vận ngơ ngác, nhìn về phía Tề Thịnh chỉ đứng ở một bên cũng không giải thích nhiều.

Tề Thịnh không nói tiếng nào nghiêng đầu qua, trên mặt lướt qua vết hồng khả nghi.

"Đau đầu cũng không có gì ghê gớm, " Bác sĩ Đỗ hời hợt nói, ấn ấn thái dương Bùi Vận, lại nhìn kỹ đôi mắt của anh.

"Não chấn động có rất nhiều di chứng, đau đầu mất ngủ, buồn nôn nôn mửa, ù tai, phản ứng trì độn, quên mất chuyện gần đây, đều thuộc về trạng thái bình thường, chẳng có gì lạ. Cậu nhóc, cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi làm thủ tục, sau đó lại đi làm cái kiểm tra. Hai ngày nay ở lại chỗ này quan sát đi."

Tề Thịnh sắc mặt lại đột nhiên thay đổi: "Quên mất chuyện gần đây?"

"Đúng a, " Bác sĩ Đỗ lơ đễnh ứng, còn thuận miệng trêu chọc "Cẩn thận ngày mai cậu nhóc này không biết cậu là ai."

Thời gian sau này, Bùi Vận phát hiện Tề Thịnh ánh mắt đánh giá nhìn anh rất là quái dị.

Ánh mắt kia vừa phức tạp lại chăm chú, còn chẳng biết vì sao mơ hồ lo âu, rất giống đối mặt với một người gần đất xa trời, quả thực làm cho anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngay cả làm kiểm tra đều không cách nào an tâm.

Bùi Vận rất muốn làm bộ vô tri, nhưng là ở dưới ánh mắt kia anh thực sự cảm thấy được toàn thân sợ hãi, đành phải hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em à?"

Tề Thịnh mím môi môi, dáng dấp muốn nói lại thôi.

Bùi Vận suy nghĩ một chút: "Có phải là em có bệnh gì, bác sĩ Đỗ chỉ nói cho anh nghe."

Tề Thịnh sắc mặt trầm xuống: "Chớ nói lung tung."

Bùi Vận lại suy nghĩ một chút: "Anh có phải là muốn đi xem Ninh Nhật?"

Tề Thịnh sắc mặt càng thêm khó coi, cứng rắn mà đáp: "Không cần, cậu ta có người chăm sóc."

Vắt hết óc nghĩ ra tính khả thi đều bị phủ nhận, Bùi Vận tự nhận đoán không ra tâm tư của đối phương, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là cái gì?"

Tề Thịnh buồn bực nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chuyện lúc trước em tuyệt đối không thể quên."

Thật vất vả mới đợi đến Bùi Vận buông lỏng, vạn nhất có di chứng mất trí nhớ, khiến cho đối phương phủ nhận lời thề tối hôm qua, cuối cùng còn đem hắn quên sạch sành sanh, hắn thực sự không biết làm thế nào.

Đối với hết thảy tình cảm nếu thật nếu như bị lãng quên, khả năng này làm cho hắn nghĩ đều cảm thấy được hoảng loạn.

Bùi Vận sững sờ: "Xảy ra tai nạn xe cộ em làm sao sẽ quên?"

Tề Thịnh cơ hồ muốn cắn răng nghiến lợi: "Tôi là nói sau đó..."

Bùi Vận đầu óc xoay chuyển, rốt cục phản ứng nhớ lại lời nói thuận miệng buổi sáng bác sĩ Đỗ nói, không khỏi bật cười, hỏi: "Nếu như em thật sự mất trí nhớ, còn có thể không nhìn đến anh hay không?"

Tề Thịnh trợn to mắt, đằng mà ngồi ở mép giường: "Đương nhiên."

"Vậy không phải xong rồi." Bùi Vận cười nói, lại không nói gì nữa.

Tề Thịnh đợi nửa ngày không chờ được đến đoạn sau, nhìn đối phương biểu tình có chút cổ quái lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được, viền mắt từ từ ướt át, đem người dùng sức ôm chặt.

Bùi Vận không hé răng, cũng chưa hề đụng tới, chỉ lẳng lặng mặc hắn ôm, hưởng thụ an nhàn khó có được.

Một hồi lâu Tề Thịnh mới buông anh ra, tràn đầy tự tin nói: "Em chính là không bỏ xuống được tôi."

Thời điểm có chuyện dù cho không có cách nào tha thứ, lại vẫn như cũ tại mọi thời khắc còn không chút do dự mà che chở hắn.

Hiện tại dù cho quên mất hắn, chỉ cần hắn còn ở trước mắt, vẫn như cũ không chậm trễ chút nào mà lựa chọn hắn.

Bùi Vận thực sự xem không nhìn được dáng dấp đắc ý của đối phương, đơn giản mất tự nhiên trở mình nhắm mắt dưỡng thần, ngoan ngoãn nghe theo kiến nghị bác sĩ yêu cầu tĩnh dưỡng.

Theo lời dặn của bác sĩ, Bùi Vận không thể không ở bệnh viện tiếp tục ở thêm ba ngày.

Hết chương 40.