Thời điểm Trần Gia Mẫn tìm tới cửa Triệu Dã đang cho heo ăn. Là cho heo ăn thật, heo đen, tổng cộng sáu con, hai lớn bốn nhỏ, do thầy trò Linh Chân đạo trưởng nuôi.
Thanh Xuyên Quan dựa núi cạnh sông, ra cửa sau chính là Thanh Xuyên Hà. Trong sông có cá, ngồi trên tường viện tung cần câu xuống là có thể câu cá được. Linh Chân đạo trưởng khai khẩn một khối đất chỗ bờ sông gần tường viện chuyên để trồng rau. Diện tích vườn rau không lớn, chỉ chừng hai, ba trăm mét vuông nhưng đã đủ thỏa mãn nhu cầu ăn uống hằng ngày của hai thầy trò. Bầy heo đen được thả trong chuồng nuôi dựng cạnh vườn rau, trong nhà ngói bên cạnh còn thả rông mười mấy con gà con vịt…
Linh Chân đạo trưởng không chỉ có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo mà nuôi heo cũng rất giỏi. Mấy con heo đen này, tiểu đạo sĩ bảo rằng chúng nó đều được cho ăn cám, lá rau và khoai lang, chưa từng ăn một chút thức ăn gia súc nào. Hiện tại con heo lớn nhất đã lớn cỡ hai trăm kí, béo mập phì nộn, chính là thời điểm chất thịt tươi ngon nhất.
Tiểu đạo sĩ Triệu Thần Tinh nhìn heo đen, lại nhìn Triệu Dã đang nhìn chằm chằm heo đen không chớp mắt. Suy nghĩ một phút, cậu nhóc quay đầu nhìn về phía Linh Chân đạo trưởng đang xới đất bên cạnh: “Sư phụ, tổ tông muốn ăn thịt heo đen, hôm nào chúng ta giết một con đi!”
Nghe thấy Triệu Thần Tinh chuẩn xác truyền đạt ý nghĩ của mình, Triệu Dã vừa đưa tay sờ sờ tóc tiểu đạo sĩ, vừa cười cười nhìn về phía Linh Chân đạo trưởng.
Linh Chân đạo trưởng cứng hết cả người. So với ông, tựa hồ Triệu Thần Tinh thích ứng với sự chuyển biến thân phận của Triệu Dã ngay lập tức. Bàn về bối phận, Triệu Dã là tổ sư bá của ông, vì để phân biệt với xưng hô của ông mà Triệu Thần Tinh đều gọi Triệu Dã là tổ tông.
Nhưng ai bảo ván đã đóng thuyền rồi, ngay cả đạo quan cũng dâng lên, không kém một con heo béo. Đối với việc này, nhìn một lớn một nhỏ hai khuôn mặt tươi cười, Linh Chân đạo trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ: “Được.”
Trần Gia Mẫn chính là cô gái trẻ tuổi Triệu Dã gặp được hôm xuất viện ngồi ăn mì dưới chân cầu, bị Lưu Thần Toán và người dì bắt tay tính kế. Cô ngồi xuống, lấy ra năm xấp toàn tờ một trăm nguyên từ trong túi.
“Năm vạn này chính là phí nói lời hay mà bà ấy đưa cho Lưu Thần Toán.” Nói đến đây Trần Gia Mẫn đỏ cả vành mắt.
Ba đời nhà cô đều là khách hàng trung thành của Lưu Thần Toán, mỗi lần đi đoán mệnh đều không quên đưa một phong bì thật dày. Qua nhiều năm như thế cô đã nghĩ rằng bọn họ không phải là bạn nhưng còn hơn cả bạn, đâu ngờ chỉ vì năm vạn mà Lưu Thần Toán thẳng tay bán đứng cô. Điều buồn cười nhất là, năm vạn này là dì tiết kiệm được từ tiền hiếu kính cô đưa cho.
Gia cảnh nhà dì không phải quá kém. Còn Trần Gia Mẫn, khi cô đón dì về phụng dưỡng trên người cô ngay cả năm trăm đồng tiền cũng không bỏ ra nổi. Mười năm này Trần Gia Mẫn tự hỏi bản thân chưa từng có một giây nào khắt khe với dì, kết quả đối phương coi cô như kẻ thù, thậm chí muốn hại cô vong mạng.
“Mười năm phụng dưỡng, cho dù là bạch nhãn lang thì cũng có chút tình nghĩa đi.” Nói tới đoạn này Trần Gia Mẫn vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
(bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ dạng người vong ơn phụ nghĩa)
Linh Chân đạo trưởng an ủi cô: “Kỳ thực nên nghĩ đến hướng tốt. Có thể vạch mặt sớm còn hơn đến chết mà vẫn chẳng hay biết gì.”
“Không sai…” Trần Gia Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dã: “Ngày đó nếu không phải đại sư thiện tâm nhắc nhở thì tôi đã sớm bị họ giam cầm, chết như thế nào cũng không biết.”
“Tôi đã đuổi bà ra ngoài, từ nay về sau tôi và bà không có chút quan hệ nào, bà ấy sống hay chết tôi cũng sẽ không xen vào nữa.” Làm chuyện buồn nôn như vậy, muốn cô tiếp tục phụng dưỡng dì, nào có chuyện tốt như vậy!
Năm nay bác gái kia đã sáu mươi lăm, năm vạn này là tích trữ duy nhất. Hiện tại trên người bà ta đã không còn đồng nào, không có chỗ ở cố định, có thể tưởng tượng được kết cục của bà ta. Trần Gia Mẫn nuôi bác gái mười năm, đã rất xứng đáng với tình nghĩa giữa cô và Tiểu Nam không may bỏ mình trong lửa.
Về phần Lưu Thần Toán, thanh danh của hắn đã không còn, lại bị cô đưa vào cục cảnh sát. Tuy rằng bóc lịch không được bao nhiêu năm, thế nhưng nghe nói gần đây có rất nhiều người trước hay đến chỗ hắn ta xem bói nhân cơ hội tìm tới nhà hắn gây sự, lỡ tay đốt trụi nhà hắn…
Trần Gia Mẫn lau khô nước mắt: “Quan trọng nhất là chính phủ thật sự muốn khởi động hạng mục xây dựng Trung tâm hậu cần, nhà tôi phải phá dỡ ngay lập tức.”
Nhà cô là một căn nhà hai tầng kiểu cũ, thêm vào sân trước sân sau diện tích có tới hai trăm mét vuông. Dựa theo kế hoạch phá dỡ, chỉ cần cô bỏ thêm mười vạn là có thể được nhận một căn hộ ba phòng rộng một trăm mét vuông và một căn nhà mặt tiền rộng sáu mươi mét vuông.
Nghe đến đây Linh Chân đạo trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thanh Xuyên Quan vừa mới bị cướp đi, yên lặng ngậm miệng lại. Bởi vì bây giờ ông không có tư cách an ủi người cầm trong tay một căn hộ ba phòng và một căn nhà mặt tiền như Trần Gia Mẫn!
Ngẫm lại thật thắt tâm.
Trần Gia Mẫn nói: “Tôi tin sau này tôi nhất định sẽ sống càng tốt hơn.” Sau đó cô đem năm vạn kia giao cho Triệu Dã: “Năm vạn này coi như là tạ lễ tôi đưa cho ngài.”
Ngày đó, chờ cô phản ứng lại thì Triệu Dã đã đi rồi, về sau sự tình nhà họ Lưu truyền ra ngoài Trần Gia Mẫn mới biết Triệu Dã đang ở trong Thanh Xuyên Quan nên tìm tới cửa cảm tạ.
Nói xong cô đứng dậy, bái Triệu Dã một cái: “Cảm tạ!”
Triệu Dã thản nhiên nhận lễ bái: “Tiền thì thôi đi, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói vài câu, không có là gì.”
Trần Gia Mẫn lại trịnh trọng nói rằng: “Chuyện này đối với ngài có thể chỉ là việc dễ như ăn cháo, nhưng đối với tôi mà nói đây là ân cứu mạng.”
“Huống chi…” Trần Gia Mẫn cười cười: “…Năm vạn này là bằng chứng bà ấy hãm hại tôi, mỗi lần nhìn thấy nó trong lòng tôi lại thấy hoảng loạn buồn phiền. Ngài coi như là giúp tôi một chuyện, nhận nó đi.”
Người ta đã nói đến mức này rồi Triệu Dã cũng chỉ đành gật đầu: “Vậy cũng tốt!”
Vừa mới tiễn Trần Gia Mẫn, không kịp nói gì thì lại có người tìm tới cửa, chỉ có điều lần này là người quen của Linh Chân đạo trưởng, trưởng khoa Trần ở bệnh viện huyện.
Triệu Dã có chút ngạc nhiên: “Đạo quan mà cũng giao thiệp với bệnh viện hả?”
Linh Chân đạo trưởng giải thích: “Trưởng khoa Trần là bác sĩ khoa tâm thần, bởi vì tình huống tỷ như mất hồn, quỷ nhập rất dễ bị xem là bệnh rồi đưa vào khoa. Trưởng khoa Trần rất có y tâm, vừa phát hiện bệnh nhân có trạng huống tương tự sẽ giới thiệu qua đây.” Những sự kiện linh dị Linh Chân đạo trưởng xử lý mấy năm nay có một phần ba là nhờ trưởng khoa Trần giới thiệu.
“Thì ra là như vậy.” Triệu Dã gật gật đầu.
Vừa lúc đó trưởng khoa Trần lên tiếng, hắn nhịn cười: “Nhà bác cả tôi nháo quỷ!”
Linh Chân đạo trưởng: “…”
Nhà bác cả chú có quỷ mà sao chú vui vẻ quá vậy?
Trưởng khoa Trần giải thích: “Bác cả tôi có chút cực phẩm.”
Người bác cả này của hắn cực phẩm tới trình độ không biết phải nói thế nào. Lúc trước bà nội bệnh nặng, cha hắn và chú út đều kiên trì dùng thuốc tốt nhất để trị bệnh cho bà. Chỉ có bác cả của hắn, kiên trì dùng thuốc rẻ tiền, bảo rằng người già cả sống được mấy hôm, hà tất phí số tiền này. Ông ấy còn nói, nếu như khăng khăng dùng thuốc tốt vậy một cắc ông cũng không lấy ra. Phải biết năm đó người bà nội thương yêu nhất chính là bác cả, cha hắn đứng thứ hai làm ra bao nhiêu tiền cũng phải đưa cho ông. Kết quả thì sao, ông ta chính là người bất hiếu với trưởng bối như thế.
Còn có mấy năm trước, một người bạn cũ của cha hắn và bác cả kết hôn, cha hắn không thời gian dự lễ nên gửi bác cả phong bì một ngàn nguyên làm quà cưới. Kết quả lễ cưới qua đi, người bạn cũ xa lánh không chơi với cha hắn nữa. Sau đó cha mới biết, bác cả rút tám trăm nhét vào túi mình, chỉ để lại hai trăm tiền mừng, ép hỏi ông ta mà ông ta vẫn không thừa nhận.
Một người như vậy mà mấy năm qua lại càng ngày càng sống tốt, ăn nên làm ra vui vẻ sung sướng, đảo mắt một cái gia sản đã hơn mười triệu.
Ông trời quả thật không có mắt.
Trưởng khoa Trần nói: “Gần đây mỗi ngày ông ấy đều gặp ác mộng, nghe thấy trong phòng có tiếng vang kỳ kỳ quái quái. Hai ngày trước còn ra tai nạn xe cộ, gãy một cánh tay.”
Cũng chính là cha hắn, bận tâm bác cả là anh em ruột, gọi điện thoại cho hắn bảo hắn giúp đỡ, bằng không còn khuya hắn quản chuyện này.
“Chuyện ma quái a?”
Linh Chân đạo trưởng do dự. Nếu là trước đây ông khẳng định không nói hai lời lập tức đi theo trưởng khoa Trần, nhưng bây giờ pháp kiếm sư phụ để lại đã gãy, phù triện cũng dùng hết rồi, ông đi theo không phải là chịu chết sao?
Đúng rồi! Sao mình có thể quên Triệu Dã được nhỉ?
Nghĩ tới đây Linh Chân đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Triệu Dã. Triệu Dã nghĩ dù sao mình cũng không có việc gì làm: “Vậy thì đi xem!”