Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 26: Tình nhân thì sao?




Bởi vì Tần Tử Mặc đột nhiên nhào tới vung một cái tát, mà Lý Hạo Nam vốn định chửi ầm lên, nghe thấy câu nói sau cùng thì trực tiếp ngây người, một lúc lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, sau đó khuôn mặt biến sắc.

Lý Hạo Nam không thể tin được, theo bản năng lớn tiếng phản bác: “Mày nói bậy, làm sao có khả năng. Là con tiện nhân kia phản bội tao, sao có thể là tao sai được. Tao không có sai…”

Càng nói càng lộn xộn, tinh cũng chậm rãi hỏng mất, cuối cùng lệ rơi đầy mặt, thần trí hoảng hốt: “… Không thể nào là do mình sai được… Không thể…”

Nhìn thấy cảnh này trong giây lát tâm trạng của mọi người thật phức tạp, cũng không biết là nên căm hận hắn vẫn là nên thương hại hắn.

Linh Chân đạo trưởng buông lỏng Lý Hạo Nam ra, tùy ý để hắn co quắp ngã xuống đất, ngược lại ôm lấy hai quỷ anh còn lại đang rưng rưng nước mắt.

Linh Chân đạo trưởng thở dài: “Muốn khóc thì khóc đi!”

“Oa!”

Nghe thấy lời này hai quỷ anh rốt cuộc không nhịn được nữa, đem đầu vùi vào lồng ngực Linh Chân đạo trưởng, oan ức gào khóc.

Tần Tử Mặc thần sắc phức tạp, đột nhiên cảm thấy không hận Lý Hạo Nam nổi. Hắn nói: “Anh nói tôi số may, nhưng trên thực tế anh mới là người có vận may tốt nhất.”

“Thời điểm mới ra mắt, trong nhóm bảy thành viên anh là người có tư chất tốt nhất, có thể hát có thể nhảy, cho nên người huấn luyện cũng thưởng thức anh nhất. Công ty coi trọng muốn bồi dưỡng anh thành ngôi sao trong tương lai, vì vậy mà đều đưa cho anh tài nguyên tốt nhất…”

“Dù cho sau đó anh bị thương mất đi khả năng sinh dục nhưng ông trời không hề bỏ rơi anh, cùng một lúc đưa đến ba thiên sứ nhỏ. Anh có biết trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng đến lúc chết cũng không thể có được một mụn con không?”

“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ anh từng khoe khoang với chúng tôi, nói rằng anh và bạn gái đã thành đôi từ lúc học cấp ba, đến bây giờ đã hơn bảy năm. Tình cảm mặn nồng suốt bảy năm a, vậy tại sao một chút tín nhiệm cũng không thể cho cô ấy!”

Lý Hạo Nam thống khổ nhắm hai mắt lại. Hắn liều mạng hồi tưởng, tất cả những gì diễn ra trong quá khứ dần hiện rõ trong đầu hắn.

Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió làm cho hắn trở nên kiêu căng tự mãn, lòng dạ cũng trở nên hẹp hòi, không cho phép bất luận người nào đứng trên mình. Hắn không thể đúng lúc điều chỉnh loại tâm thái này nên mới sinh ra sai lầm sau đó. Ở bên trong đoàn phim “Tiên sơn”, vì chèn ép nam hai mà hắn gài bẫy hại người, kết quả làm chính mình trọng thương nhập viện. Vì vậy sau khi biết bản thân mất đi tôn nghiêm đàn ông, vai nam chính lại bị thay đổi diễn viên, tâm lý của hắn đã vặn vẹo. Việc thời gian bạn gái mang thai không khớp khiến hắn triệt để đánh mất chút lý trí cuối cùng, tự tay phá bỏ ba đứa con ruột còn trong bụng mẹ, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn phân thây bọn chúng rồi tế luyện thành quỷ anh.

Hắn mắng con hắn là tiện chủng, không cho phép con gọi hắn là cha, còn hở chút là đánh, hở chút là mắng chửi.

Rõ ràng lúc bạn gái phát hiện hắn hiểu lầm vẫn không có bỏ rơi hắn, còn muốn giải thích với hắn…

Lúc đó hắn đã làm gì?

Hắn đánh cô, đuổi cô ra khỏi nhà, thậm chí còn dùng những lời ác độc nhất công kích cô, mắng cô tiện nhân, mắng cô dâm phụ…

Là hắn có lỗi với bạn gái! Có lỗi với con hắn!

“Đúng, con, con trai của mình.”

Lý Hạo Nam nhớ ra, ngẩng đầu nhìn về phía ba quỷ anh. Hắn giãy dụa đứng dậy, nước mắt tuôn rơi: “Ta… Ba ba có lỗi với các con, về sau ba ba sẽ bồi thường cho các con.”

Nhưng mà nhìn thấy động tác của hắn, ba quỷ anh lại đồng loạt chạy ra sau Triệu Dã và Linh Chân đạo trưởng trốn tránh.

Hiển nhiên, chúng nó sợ. Bọn nhỏ hoàn toàn thất vọng rồi.

Nhìn thấy cảnh này động tác của Lý Hạo Nam chợt khựng lại.

Triệu Dã đưa tay sờ sờ đầu nắm nhỏ sau lưng: “Không có chuyện gì, nếu các ngươi không muốn đi cùng với hắn vậy thì đi theo chúng ta đi. Đến lúc đó tìm xem có biện pháp trừ bỏ sát khí trên người các ngươi hay không rồi đưa các ngươi đi đầu thai.”

Nắm nhỏ nắm chặt quần áo Triệu Dã, đôi mắt lập loè ánh nước: “Ừm.”

Có một số việc, không phải một câu bồi thường là có thể giải quyết hết tất cả.

Tần Tử Mặc liếc mắt nhìn Lý Hạo Nam, nói: “Bạn gái anh rất yêu anh, bằng không chỉ với những chuyện anh đã làm với cô ấy, giết anh một trăm lần cũng không tính là oan uổng. Hiện tại anh biến thành dáng vẻ như vầy đều là tự làm tự chịu.”

Sau đó hắn xoay người, nhìn về phía Triệu Dã cùng Linh Chân đạo trưởng: “Hai vị đạo trưởng, chúng ta quay về đi!”

Hắn lựa chọn không truy cứu Lý Hạo Nam, là bởi vì đã không còn ý nghĩa. Nhưng đừng mong hắn sẽ đồng tình Lý Hạo Nam.

Trong căn phòng trống rỗng, Lý Hạo Nam phịch một tiếng quỳ xuống đất, sau đó lệ rơi đầy mặt. Rõ ràng đang là thời điểm cuối thu nắng gắt, Lý Hạo Nam lại cảm thấy giá lạnh cực kỳ. Hắn từ từ cuộn người, ở trên đất rên rỉ.

“Mình sai rồi, mình thật sự sai rồi!”

******

Ngày hôm sau Tần Tử Mặc mang theo hai mẹ con Đại Hắc tìm tới cửa, lúc này Triệu Dã đang bận rửa mặt.

Triệu Thần Tinh và ba quỷ anh gặp mặt không được bao lâu đã nhào lên đánh nhau. Nhóc còn dựa vào chiều cao của ba nắm con mà đặt tên cho chúng lần lượt là Nắm Lớn, Nắm Vừa, Nắm Nhỏ.

Thần Tinh ngồi xếp bằng ở trên sô pha, tay cầm điện thoại di động, trong lồng ngực ôm Nắm Nhỏ, hai cục nắm còn lại thì phiêu đằng sau nhóc, tập trung tinh thần nhìn Triệu thần Tinh chơi game.

Trò chơi này là một game nhỏ ra mắt mấy năm trước, tên là Piano Tiles. Theo tốc độ phím đàn lướt càng ngày càng nhanh, hai đầu ngón tay Triệu Thần Tinh căn bản vươn không tới, sau đó nhấn sai.

Nhìn thành tích kẹt ở mức 993 điểm, Triệu Thần Tinh kêu rên: “Thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là có thể cán mốc một ngàn điểm rồi.”

Nắm Nhỏ ngồi trong lòng Triệu Thần Tinh, nghĩ nghĩ, rồi giơ tay chọt chọt cậu nhóc.

Triệu Thần Tinh cúi đầu: “Cưng cũng muốn chơi sao?”

Nắm Nhỏ gật gật đầu.

“Được đó!” Triệu Thần Tinh đưa điện thoại tới trước mặt nó.

Nắm Nhỏ học theo Triệu Thần Tinh chạm hai ngón trỏ lên màn hình. Game vừa mới bắt đầu tốc độ còn rất chậm, Nắm Nhỏ dễ dàng nhấn trúng. Nhưng mà theo tốc độ càng lúc càng tăng nhanh, Nắm Nhỏ cảm thấy có chút vất vả, vì vậy hai ngón giữa cũng tham gia.

Bốn ngón múa như bay, Triệu Thần Tinh nhìn mà trợn cả mắt.

Mãi đến khi trò chơi kết thúc ở mức 3566 điểm, Triệu Thần Tinh hai mắt tỏa ánh sáng: “Oa, em cũng thật lợi hại nha, chơi lần đầu mà có thể đạt điểm cao như vậy.”

Nắm Nhỏ đỏ mặt, bi bô nói: “Tạm… Tạm thôi ạ.”

Hai cục nắm còn lại thấy thế cũng nóng lòng muốn thử.

Nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trong phòng, trong phút chốc Tần Tử Mặc cũng không biết nên mở miệng thế nào.

“Sao vậy?” Triệu Dã chú ý tới thái độ của hắn không đúng.

Tần Tử Mặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra miệng: “Lý Hạo Nam cắt cổ tay tự sát.”

Làm người trong cuộc, ba nắm nhỏ có quyền được biết.

“Ènnn…”

Đang chơi đến chỗ căn thẳng, hai nắm nhỏ trực tiếp nhấn sai.

Tần Tử Mặc dừng một chút, tiếp tục nói: “Hắn đem tất cả tài sản xử lý ngay trong đêm rồi đưa tôi một nửa số tiền bán tài sản, tổng cộng tám triệu, nhờ tôi chuyển giao cho ngài, nói là phí nuôi nấng.”

Nửa còn lại thì gửi cho người bạn gái cũ. Tốt xấu gì thì Lý Hạo Nam cũng từng nổi tiếng một thời, tích góp lại vẫn được chút gia sản.

Triệu Dã dừng động tác lau mặt lại: “Làm phiền anh quyên số tiền đó đi, lấy danh nghĩa ba nắm nhỏ.”

Tần Tử Mặc ngạc nhiên: “Bạn gái cũ của hắn cũng làm như vậy.”

Năm đó sau khi cô hết hy vọng với Lý Hạo Nam liền rời khỏi Hộ thị, hiện tại cô đang dạy học tại một trường trung học trọng điểm ở quê nhà. Năm ngoái bảy mươi sáu học sinh cô luyện thi đều đậu vào trường đại học nổi tiếng, sáng lập kỳ tích cho đại phương. Hiện tại cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi bóng ma của đoạn tình thất bại, đồng thời tìm được bạn trai mới. Đối phương vốn là bác sĩ điều trị chính của cô, là một người rất dịu dàng, cũng rất yêu cô.

Đây đại khái là điều an ủi duy nhất cho người trong cuộc!

Triệu Dã cười cười: “Rất tốt.”

Triệu Thần Tinh đúng lúc đánh vỡ trầm mặc, cậu nhóc ôm Nắm Nhỏ, kêu la: “Trò này anh chơi chán rồi, chúng ta đổi trò khác đi. Chúng ta chơi online đi, anh dẫn mấy cưng đi hố đồng đội.”

Kết quả nhóc phát hiện nhóc chỉ có một cái điện thoại di động, thế là nhóc kéo ba cục nắm đi mè nheo Linh Chân đạo trưởng, muốn ứng trước tiền tiêu vặt mua điện thoại cho ba cục nắm. Vì vậy ba cục nắm cũng không bi thương nổi.

Sau đó Triệu Dã liền nhận được tiền lì xì cảm tạ từ Tần Tử Mặc. Hắn khách khí vài câu liền trực tiếp nhận. Tiếp đó Đại Hắc ngậm gáy mèo con, đem nó đặt lên tay Triệu Dã.

Triệu Dã ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của nó: “Có rãnh rỗi thì tới Thanh Xuyên Quan chơi!”

“Meo!” Đại Hắc cọ cọ tay hắn.

******

Ra khỏi khách sạn, nhìn Đại Hắc cẩn thận mỗi bước đi, dáng vẻ lưu luyến không nỡ, Tần Tử Mặc không nhịn được mở miệng: “Đại Hắc a, nếu mày thực sự không nỡ bỏ lại nhãi con tao liền đi xin Triệu đạo trưởng đem nhãi con về, hai mẹ con mày tao vẫn nuôi nổi.”

Đại Hắc: “…”

Đại Hắc nhấc lên móng vuốt ra hiệu hắn đưa mặt lại đây.

“Làm sao vậy?” Tần Tử Mặc đến gần.

Đại Hắc bật người dậy, trực tiếp thưởng cho Tần Tử Mặc một bộ liên hoàn meo meo quyền.

Tức chết mèo! Nếu không phải vì nhớ cái tên khờ này thì nó đã theo nhãi con ăn ngon mặc đẹp rồi. Cố tình cái tên khờ này còn không tự biết.

“Úi úi úi, đừng đánh, đừng đánh… Đồ hộp… Sau khi trở về tao cho mày một hộp… Hai cái, không, năm cái…” Tần Tử Mặc liền vội vàng nói.

Này còn tạm được!

Đại Hắc trở mặt trong nháy mắt, hài lòng thu móng vuốt, nhấc chân tiếp tục nâng bước.

Quan hốt shit chậm tiêu như vậy thì có thể làm sao, chỉ có thể tạm chấp nhận thôi!

Tần Tử Mặc bụm mặt, khóc không ra nước mắt. Quả nhiên là lòng dạ Đại Hắc như dò kim đáy biển. Có meo bệ hạ như thế này thì có thể làm sao, chỉ có thể nhịn thôi!

Vì vậy Tần Tử Mặc nhấc chân đi theo.

Đến đây chuyện của Tần Tử Mặc xem như có một kết thúc, thế nhưng Triệu Dã cùng Linh Chân đạo trưởng cũng không vội rời Hộ thị. Linh Chân đạo trưởng muốn gặp lại Linh Tùng Tử, Triệu Dã thì lại là vì cua Thẩm Hoài Xuyên. Dưới sự trợ giúp của hệ thống, định chế kế hoạch chu đáo xong, Triệu Dã lại một lần nữa gọn gàng nhanh chóng che lại hệ thống.

Hắn nắm chặt nắm đấm: “Lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”

******

Thời gian tan tầm của tập đoàn Thẩm thị là sáu giờ, thế nhưng Thẩm Hoài Xuyên thì phải đến chín giờ. Sau khi lên xe, y dặn dò tài xế: “Trực tiếp về nhà.”

“Vâng.”

Tài xế gật gật đầu, sau đó vặn chìa khóa khởi động xe, không nghĩ tới nhả phanh xe xong xe cũng không có chạy. Hắn thử thêm mấy lần vẫn không thể khởi động ô tô.

Thẩm Hoài Xuyên: “Làm sao vậy?”

Tài xế trả lời: “Cậu Thẩm, hình như xe gặp trục trặc. Rõ ràng lúc tôi lái tới vẫn còn bình thường… Nếu không cậu chờ một chút, tôi sắp xếp người khác tới đón cậu.”

“Không cần, tôi tự đón xe về.” Thẩm Hoài Xuyên trực tiếp kéo cửa xuống xe: “Anh đưa xe đi duy tu đi.”

Tài xế: “Vâng.”

Tập đoàn Thẩm thị tọa lạc tại khu thương mại trung tâm thành phố, ra khỏi cửa chính là phố thương mại náo nhiệt.

Đến ven đường, Thẩm Hoài Xuyên nhấc chân đi đến chiếc xe taxi gần nhất. Ngay lúc này, một người từ góc xéo đột nhiên lao ra, khom lưng nhặt thứ gì đó trên mặt đất. Người kia ngồi dậy, nhìn y: “Cậu Thẩm?”

Thẩm Hoài Xuyên rốt cuộc cũng nhìn rõ dung mạo của người này, y hơi kinh ngạc: “Triệu đạo trưởng?”

Triệu Dã vẻ mặt kinh hỉ: “Cậu Thẩm, trùng hợp ghê!”

Nói xong hắn như nhớ ra cái gì đó, giơ tay lên, trên tay là tờ một trăm tệ mới vừa nhặt được: “Nhìn thấy thì có phần.”

Hắn lầm bầm lầu bầu: “Nhưng không lẽ xé đôi.” Sau đó sực nhớ, hai mắt hắn sáng lên: “Cậu Thẩm, không bằng tôi mười cậu đi xem phim!”

Thẩm Hoài Xuyên: “…”

Kỹ năng diễn xuất vụng thế này, còn kém viết thẳng mục đích lên mặt…

Thẩm Hoài Xuyên có chút phát sầu.

Đừng nói là Triệu Dã vì theo đuổi y mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Hộ thị đó!

Nhưng bọn họ là không thể.

Nghĩ tới đây, để không khiến Triệu Dã tổn thương, Thẩm Hoài Xuyên chỉ có thể bóp chết ý nghĩ của Triệu Dã từ trong trứng nước. Y nói: “Triệu đạo trưởng, kỳ thực tôi có bạn trai rồi.”

Y thậm chí đã nghĩ xong, nếu như Triệu Dã hỏi y bạn trai y là người thế nào, y phải trả lời là rất soái, gia thế hiển hách, đối với y cũng rất tốt, hơn nữa không bao lâu nữa bọn họ sẽ kết hôn… Như vậy Triệu Dã sẽ biết khó mà lui!

Triệu Dã: “…”

Em có bạn trai hay không tôi có thể không biết sao?

Triệu Dã có thể làm sao đây, hắn chỉ có thể mặt dày: “Vậy, làm tình nhân thì sao?”

Thẩm Hoài Xuyên: “…”

Sao anh không ra chiêu theo bài gì hết trơn vậy?

Ngay tại lúc này, Triệu Dã quét mắt đến màn hình bên cạnh.

“A, chín giờ rưỡi, phim sắp chiếu rồi.”

Nói xong hắn liền nắm chặt lấy tay Thẩm Hoài Xuyên, kéo y chạy thẳng về hướng rạp chiếu phim. Da thịt dán vào nhau, nhiệt độ từ bàn tay đối phương chạy thẳng lên não vỏ đại não, Thẩm Hoài Xuyên trực tiếp choáng váng.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Dã: Chỉ cần da mặt đủ dày thì trên đời này không có con thiên nga nào ta không thịt được!