Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 2: Không nơi để đi




Triệu Dã đang suy nghĩ xem bây giờ mình có thể đi đâu.

Học viện Tài chính và kinh tế Liễu thị nhất định không thể đi. Trên thực tế, Học viện Tài chính và kinh tế Liễu thị là đại học được xếp hạng cao trong nước, vì nhét hắn vào đó mà Triệu gia tốn không ít sức lực. Bất quá không nghĩ cũng biết, bọn họ làm như thế không phải vì lương tâm trỗi dậy muốn bồi thường Triệu Dã. Chẳng qua là muốn đẩy Triệu Dã ra thật xa, thuận tiện tô lên mặt cái danh đối xử tốt với con trai của anh cả đã mất, dù sao Triệu Dã đã “tệ” đến mức này mà bọn họ vẫn không bỏ rơi hắn. Có thể tưởng tượng được, nếu Triệu Dã thật sự vào Học viện Tài chính và kinh tế Liễu thị, chờ đợi phía trước tuyệt đối là một địa ngục khác.

Hắn lại càng không thể quay về Triệu gia, đó là tự tìm đường chết. Dù sao hắn mới vừa xuyên trở về, mỗi một phương diện đều không thể đối kháng Triệu gia, ngược lại Triệu gia muốn ép chết hắn vẫn dễ như ăn cháo. Đây là sự thực, cho nên Triệu Dã rất bình tĩnh.

Thật ra cha nuôi có chừa cho hắn một phòng ở nhỏ, chỉ là thời điểm cô út mang hắn trở về thủ đô đã bán đi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Triệu Dã không có nơi để đi.

Quan trọng nhất là, hắn không có tiền!

Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Triệu Dã đột nhiên hơi xúc động, bởi vì lần gần nhất hắn phát sầu vì tiền đã là chuyện năm, sáu ngàn năm trước.

Vừa lúc đó sắc trời đột nhiên tối lại. Triệu Dã không khỏi cất bước nhanh hơn, hắn muốn tìm một chỗ tránh mưa. Kết quả quẹo một cái liền đụng phải vàng mã bay đầy trời cùng một cái quan tài. Tiến lên một chút nữa, phía trước căn nhà thấp bé có dựng một rạp lớn xa hoa dùng để che linh cữu. Lối đi bộ bên ngoài rạp che linh cữu tụ tập mười mấy người, trên đầu hoặc là trên cánh tay đều cột vải trắng. Hiển nhiên, ngày hôm nay gia đình này có người cần đưa tang.

Cũng ngay tại lúc này, tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa lớn đổ ào ào. Trong nháy mắt khung cảnh hỗn loạn cả lên, mười mấy người đứng chỗ lối đi bộ càng náo loạn, chỉ là bọn họ không chạy đến nấp bên dưới rạp che linh cữu rộng rãi, mà giống như Triệu Dã, chạy đến trú dưới mái hiên nhà đối diện.

Mây đen chỗ khoảng không phía trên linh cữu dường như vô cùng dày đặc. Triệu Dã dời mắt xuống, nhìn linh cữu bên trong rạp. Một bộ quan tài có nắp được đóng bảy cây đinh sắt, một đầu lớn một đầu nhỏ, kê lên hai băng ghế dài.

Hắn thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi thăm bác gái đứng bên cạnh: “Thím này, sắp trưa rồi sao còn chưa tiễn linh cữu ra cửa?” Dựa theo phong tục nước H, ngày đưa tang đều là tiễn linh cữu vào khoảng tám, chín giờ sáng, chừng mười giờ đến nghĩa trang, buổi trưa là lúc gia chủ đãi khách.

Bác gái có vẻ là người thích nói, trong bụng đang nghẹn, nghe Triệu Dã hỏi như vậy cũng không thèm để ý Triệu Dã là ai, một mạch nói ra: “Người nhà này họ Lưu, tổng cộng có ba anh em, hai anh trai một em gái, người phải được đưa tiễn ngày hôm nay chính là cô em gái Lưu Tiểu Muội. Sáu ngày trước con bé bị tai nạn xe cộ qua đời, nghe nói tên tài xế gây chuyện đã bồi thường năm mươi, sáu mươi vạn. Bất quá người nhà con bé cũng không quá quan tâm…”

Hài cốt em gái còn chưa lạnh người làm anh cả đã trực tiếp nháo loạn ngay tại linh đường, nói nhà hắn điều kiện kém nhất, tiền bồi thường phải đưa cho hắn. Người làm cậu còn chưa có uống say đã khoe khoang, nói ông chuẩn bị lấy tiền bồi thường được chia đi cưới một người vợ mới. Hai bên kéo qua giật lại không biết náo loạn ra bao nhiêu chuyện cười, chỉ là những việc này bác gái không có ý định nói cho Triệu Dã biết. Dù sao cũng là thân thích, xem trò vui thì xem trò vui, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

“Họ… chọc tức con bé…” Bác gái chỉ dám mịt mờ chỉ quan tài bên trong linh đường, đồng thời nhỏ giọng: “Sáng sớm lúc đậy nắp quan tài, bảy cây đinh chỉ đóng sâu đến phân nửa thì không vào tiếp, ngay cả khoan điện cũng lấy ra dùng nhưng vẫn không thành công.”

Nhảy ra chuyện quỷ dị như vậy những người dự lễ nhát gan giải tán ngay lập tức, chỉ còn dư lại vài người có chút quan hệ thân thích như bác gái, khổ cực kiên trì lại không dám tới gần linh đường nửa bước.

Nghe đến đây chân mày Triệu Dã cau lại. Mới vừa nghĩ đến chuyện mình không có tiền tiền liền chạy tới cửa, nào biết sau một khắc Triệu Dã phát hiện bên trong linh đường có một lão đạo râu bạc lùn lùn béo ục ịch.

Bác gái tiếp tục nói: “Người nhà họ Lưu cũng sợ, vội vã gọi điện thoại mời Linh Chân đạo trưởng ở trong huyện đến, hiện tại ông ấy đang chờ tiểu đồ đệ mang đồ đạc tới.” Nói xong bà thò đầu ra nhìn về phía cuối đường cái: “Tính tính thời gian lúc này cũng nên đến.”

Đồng thời bác gái cũng không quên giải thích với Triệu Dã: “Trấn chúng ta có một toà Thanh Xuyên Quan, Linh Chân đạo trưởng chính là quan chủ nơi đó, ông ấy là người có bản lĩnh thật sự…”

Triệu Dã nghe mà có chút thất vọng, bởi vì con vịt đến miệng còn bay đi. Nhà này đã mời đạo sĩ rồi hắn tự nhiên không tiện nhúng tay.

Cũng đương lúc bác gái nhiệt tình giới thiệu tình huống nhà họ Lưu cho Triệu Dã, bên trong rạp che linh cữu, cậu cả Lưu gầy ốm đang mềm chân như cọng bún. Rõ ràng hiện tại bên trong rạp che linh cữu chỉ có chừng hai mươi độ C, trên trán hắn lại phủ kín mồ hôi lạnh: “Sao còn chưa mang đồ vật tới?”

Nếu như có thể hắn cũng muốn như đám thân thích bên ngoài, trốn ra xa xa, nhưng ai bảo hắn là anh trai ruột đây của Tiểu Muội đây, nếu hắn dám chạy sau này hắn không cần sống ở trong trấn nữa. Hắn nói: “Đạo trưởng… nếu không… ngài lại gọi điện thoại hối thúc một chút.” Nhưng không ai phản ứng hắn.

Cậu hai Lưu trên mũi đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn ngoan ngoãn biết điều đang cau mày, trong tay cầm một bình nước khoáng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Linh Chân đạo trưởng thì nhìn chằm chằm quan tài trước mặt, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.

Đừng thấy ông rất có danh tiếng ở vùng phụ cận, thật sự danh tiếng từ đâu ra ông hiểu rõ hơn ai hết thảy. Trên thực tế ông chỉ là đạo sĩ nửa mùa, mặc dù có thể xông ra chút tiếng tăm nhưng thuần túy là vì sư phụ để lại cho ông một thanh pháp kiếm cùng một đống lá bùa. Chính là dựa vào mấy thứ đó mà ông mới có thể an ổn kiếm ăn đến ngày hôm nay.

Dù sao cũng là địa phương nhỏ, nửa năm một năm cũng chưa chắc phát sinh ra được sự kiện linh dị nào, hơn nữa trước kia loại đơn hàng Linh Chân đạo trưởng xử lý nhiều nhất chính là mấy chuyện không yêu cầu kỹ thuật cao như đứa nhỏ bị lạc hồn, quỷ đánh tường vân vân. Tình huống như hôm nay, lần đầu tiên ông gặp phải.

Có pháp khí sư phụ truyền xuống, có cái gì mà sợ!

Linh Chân đạo trưởng không ngừng tự an ủi ở trong lòng, dù vậy bất an vẫn không giảm bớt nửa phần, trái lại càng thêm kịch liệt. Vừa lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng kêu gào: “Đến rồi đến rồi!”

Linh Chân đạo trưởng vội vàng nghênh đón. Cậu hai Lưu nháy mắt buông lỏng bình nước khoáng bị bóp xẹp trong tay, vụt một cái đứng dậy.

“Sư phụ, đây…”

Tiểu đạo sĩ khoảng chừng tám, chín tuổi, xuyên một thân đạo bào, một mảng bớt hồng hồng đen đen cơ hồ che kín vùng trán và nửa mặt bên trái, kéo dài tới tận cổ. Cậu nhóc thở không ra hơi, đưa món đồ được bọc kín trong lồng ngực cho Linh Chân đạo trưởng.

“Được được được.” Đồ vật vừa đến tay, trong nháy mắt Linh Chân đạo trưởng bình tĩnh hơn không ít. Cũng vừa lúc đó, đám thân thích nhà họ Lưu đứng đục mưa dưới mái hiên bắt đầu mở máy hát.

“Ê nói này, bây giờ đóng đinh sẽ vào sao?”

“Chắc chắn được, Linh Chân đạo trưởng có bản lĩnh thật sự mà!”

“Haiz, đời này Tiểu Muội đầu thai đến nhà họ Lưu xem như là vận rủi tám đời rồi.”

“Còn không phải sao, có ông cậu và thằng anh cả như vậy…”

“Cũng may thằng hai Lưu là người tốt.”

“Đúng đấy! Nghe nói tang sự của Tiểu Muội đều là nó một tay bỏ tiền tổ chức, mời gánh hát mời đội trống, xem điệu bộ này phỏng chừng bỏ ra cỡ bảy, tám vạn đấy!”

“Tôi nhìn xem a, hiện tại gánh hát và đội trống quý lắm, còn có cơm trưa ngày hôm qua, cả mâm đều là thịt cá, tôi thấy ít nhất cũng phải số này…” Người đang nói vươn tay xòe ra mười ngón.

“Hắc, mười vạn, thật chịu chi!”

“Dù sao cũng là sinh viên, từng va chạm xã hội. Hơn nữa nghe nói nó mới thăng chức, hiện tại một năm có thể kiếm bốn mươi vạn.”

“Chẳng trách cam lòng tiêu nhiều tiền như vậy để làm lễ tang cho em gái, nếu thằng ranh nhà tôi được một nửa tiền đồ như nó thì tốt rồi.”

Nghe mấy câu này Triệu Dã suy tư.

Một bên khác.

Linh Chân đạo trưởng mở ra lớp bọc bên ngoài đồ vật, lấy ra vài lá bùa, nhịn xuống đau lòng, lấy từng tấm từng tấm dính lên trên quan tài. Lá bùa sư phụ để lại vốn không nhiều, đây là chút của cải cuối cùng của ông.

Làm xong này đó Linh Chân đạo trưởng mới quay đầu nhìn về phía cậu cả Lưu và ông cậu Lưu, tức giận nói rằng: “Hai người các ngươi còn không mau lại đây quỳ xuống bồi tội với Tiểu Muội!” Ông và nhóm thân thích đứng bên ngoài đều giống nhau, cho rằng chuyện ngày hôm nay là lỗi của cậu cả Lưu và ông cậu Lưu.

“Cái gì, ông muốn tôi quỳ xuống vì nó?!”

Ông cậu Lưu là người đầu tiên không đồng ý. Dưới cái nhìn của ông, nào có đạo lý trưởng bối quỳ cho vãn bối. Cậu cả Lưu cũng không đồng ý, bởi vì hắn không muốn lại gần quan tài.

Linh Chân đạo trưởng sầm mặt, đã đến lúc này rồi mà hai tên khốn này còn không biết hối cải. Ông mắng: “Nếu không phải do các ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn thì sao sự tình có thể biến thành bộ dáng hiện tại? Các ngươi không quỳ đúng không? Được, vậy chuyện này ta không quản được, các ngươi mời vị cao minh khác đi!” Nói xong ông ôm lấy đồ xoay người rời đi.

Ông cậu Lưu ghét nhất chính là có người cho ông ta sắc mặt, hùng hùng hổ hổ: “Ông có ý gì…” Nhận tiền của gia chủ rồi muốn vứt hết trách nhiệm?

Chỉ là không chờ ông ta nói hết lời cậu hai Lưu đã kéo Linh Chân đạo trưởng lại, lạnh mắt nhìn cậu cả Lưu và ông cậu Lưu: “Sao? Ngại sự tình huyên náo không đủ lớn, muốn chờ đến khi Tiểu Muội bò ra khỏi quan tài đòi  tính sổ thì mới bằng lòng thành thật phải không?”

Nghe thấy lời này cậu cả Lưu và ông cậu Lưu mới nhớ tới hiện tại là tình huống gì. Cũng ngay lúc đó, một trận gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trong rạp che linh cữu nháy mắt giảm xuống sáu, bảy độ. Trong mắt người chột dạ đây tựa hồ là Lưu Tiểu Muội đang phát tiết bất mãn của bản thân.

Cậu cả Lưu đột nhiên rụt cổ một cái, như chim sợ ná nhìn quanh bốn phía, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi: “Quỳ, chúng ta quỳ còn không được à!”

Ông cậu Lưu da đầu tê rần, không còn dám cãi lại. Cứ như vậy, hai người ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi đi đến trước quan tài quỳ xuống.

“Tiểu Muội, đều là chúng ta không tốt, chúng ta đã dập đầu bồi tội cho ngươi rồi!”

Hai người này tuy rằng lòng không cam bụng không nguyện, nhưng vì sợ Lưu Tiểu Muội thật sự trở về tìm mình tính sổ cho nên vẫn đàng hoàng dập đầu. Không ngờ sau một khắc, hai người vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là di ảnh của Lưu Tiểu Muội.

Lưu Tiểu Muội bên trong di ảnh trang điểm rất đậm, nụ cười xán lạn, dưới ánh lửa chập chờn (do đốt đèn cầy) đáy mắt cô lấp loé ánh sáng, thật giống như vẫn còn sống, thoạt nhìn khiến người phải sợ hãi.

Vốn trong lòng hai người có quỷ, nhìn thấy tình cảnh này thiếu chút nữa són ra quần. Hai người run rẩy giật giật miệng, triệt để bị doạ mất vía, sau đó tranh nhau dập đầu đến rách da.

“Tiểu Muội, con đại nhân đại lượng tha thứ cho cậu lần này đi!”

“Tiểu Muội, lần này đầu óc anh bị phân nhét vào, em ngàn vạn lần chớ để trong lòng!”



Nhìn thấy tình cảnh này sắc mặt Linh Chân đạo trưởng mới hòa hoãn hơn một chút. Ở trong kế hoạch của ông, dán linh phù lên quan tài là vì trấn hồn phách của Lưu Tiểu Muội, bắt cậu cả và ông cậu Lưu quỳ xuống dập đầu nhận sai lại là để tiêu trừ oán khí của cô. Ông cho là chỉ cần tiêu trừ hết oán khí của Lưu Tiểu Muội thì sự tình sẽ có thể thuận lợi giải quyết.

Cậu hai Lưu nhìn ông, khẩn cầu: “Đạo trưởng, ngài xem?”

Cũng may cậu hai Lưu là người tốt!

Linh Chân đạo trưởng thở dài trong lòng. Cũng không phải ông muốn vứt bỏ trọng trách, chỉ là ông không ưa cậu cả và ông cậu Lưu ra vẻ ta đây thôi. Nghĩ tới đây Linh Chân đạo trưởng đặt tay lên món đồ vẫn còn ở trong lớp vải bọc, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

“Được, chúng ta thử lại lần nữa.”

Tổ sư gia phù hộ, lần này nhất định phải thành công. Linh Chân đạo trưởng yên lặng cầu khẩn dưới đáy lòng.

Đám thân thích đứng bên ngoài rạp che linh cữu trong nháy mắt vươn cổ nhìn, tim đập bình bịch.

Tiểu Muội, sau này tiết Thanh Minh hàng năm anh đều sẽ đốt tiền giấy cho em, em cứ an tâm đi đi. Cậu hai Lưu sờ sờ quan tài, yên lặng khấn vái trong lòng. Trước đây hắn căn bản không tin chuyện linh dị, thế nhưng hiện tại…

Cậu hai Lưu đột nhiên nắm chặc cây búa trong tay, nhắm ngay một cây đinh đang cắm trên quan tài, một búa lại một búa, tàn nhẫn đập xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cái đinh kia quả nhiên từng chút từng chút một cắm sâu vào, giờ khắc này trong mắt cậu hai Lưu chợt lóe một vệt ánh sáng, nhếch miệng mỉm cười nhàn nhạt.

“Đinh vào.”

“Quả nhiên đinh vào!”

Lối đi bộ bên ngoài linh đường, nhìn thấy tình cảnh này tất cả mọi người đều xôn xao. Bên trong linh đường, hai người hợp lực, nhanh chóng đóng xong bảy cây đinh vào quan tài.

Đến lúc này trái tim ở chỗ cuống họng Linh Chân đạo trưởng mới coi như triệt để chạy về chỗ cũ. Ông cười cười, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hoàn hảo, hoàn hảo!”

Nơi chân trời, sấm rền chớp giật.

Dưới mái hiên, nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Dã híp mắt lại, môi trên nhẹ nhàng chạm môi dưới: “Hỏng việc!”