Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 15: Ý kiến hay




Thế nhưng cảm xúc bi thương không kéo dài bao lâu. Dù gì thì bí mật cũng bị bật mí hết rồi, bình lỡ nứt thì cho mẻ luôn đi!

Cho nên Lưu Mạn quyết định giúp mẹ bán Cao Nấm Chân.

Lưu Mạn tính toán ở trong lòng.

Cao Nấm Chân này bất kể là dược hiệu hay là thời gian tác dụng đều đủ để miểu sát toàn bộ các nhãn hiệu Cao Nấm Chân trên thị trường, điều này đại biểu cái gì? Điều này đại biểu Cao Nấm Chân tiền đồ vô lượng! Cao Nấm Chân tốt như vậy mà không cần giao chút phí nào cũng có thể có được quyền tiêu thụ, đây chính là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống a. Hơn nữa mỗi hộp Cao Nấm Chân bán ra sẽ được chia hai mươi tệ hoa hồng, đúng như lời mẹ cô nói vậy: “Một hộp hai mươi, một ngàn hộp chính là hai ngươi ngàn…”

Vậy mười ngàn hộp, một trăm ngàn hộp thì sao? Phải biết chỉ mỗi nước H thôi đã có một nửa dân số có bệnh nấm chân đấy! Cái này mà là Cao Nấm Chân cái gì, đây căn bản chính là bát cơm bằng vàng ròng đó!

Lưu Mạn nghĩ ngay làm ngay, nhanh nhẹn trả lời bình luận của bạn bè, thậm chí không thương tiếc tự vạch áo cho người xem lưng.

[Đúng vậy, tôi mắc bệnh nấm chân mười mấy năm, bị cha tôi lây.]

[Hồi trước mỗi khi đến hè tôi đều không dám mang giày xăng-̣đan cũng bởi vì có bệnh nấm chân.]

[Còn nhớ lần trước tôi đi dạo phố chân của tôi đột nhiên bị trật không? Kỳ thực lúc đó tôi không hề bị trật chân, chỉ là khe chân khe đột nhiên ngứa quá lại không tiện cởi giày gãi chân ngay giữa đường, không thể làm gì khác hơn là siết chặt đầu ngón chân, cho nên tư thế đi đường trông rất quái… Ai biết vừa vặn bị mọi người nhìn thấy, tôi cũng chỉ có thể nói mình bị trật chân…]

[Mấy ngày trước mẹ tôi có gửi nhãn hiệu Cao Nấm Chân này cho tôi, ngày hôm qua tôi mới dùng, không nghĩ tới hôm nay đã tốt hơn rồi.]



Nếu hỏi Lưu Mạn tại sao có can đảm tự hủy hình tượng để tuyên truyền? Bởi vì Lưu Mạn đã đích thân thử nghiệm dược hiệu thần kỳ của hiệu Cao Nấm Chân này! Nếu dựa theo tư liệu nước H có một nửa dân số mắc bệnh nấm chân mà tính, trong danh sách bạn bè trên WeChat của cô có hơn hai trăm bạn tốt thì ít nhất có một trăm người mắc bệnh nấm chân, đây chính là thị trường có sẵn! Cô tin tưởng, chỉ cần mọi người phát hiện hiệu Cao Nấm Chân này thật sự hiệu quả, chắc chắn sẽ cảm tạ cô còn không kịp, làm gì còn ai rảnh mà để ý này nọ!

Vì vậy dưới sự nỗ lực không ngừng của Lưu Mạn, trong tối hôm đó cô nhận được sáu tin nhắn riêng (giống như inbox).

{Chị Mạn, hiệu Cao Nấm Chân này thật sự có tác dụng sao? Em có một người bạn, cô ấy cũng có bệnh nấm chân.}

{Giám sát Lưu, bạn trai tôi… Anh ấy cũng có bệnh nấm chân. }

{Tiểu Lưu này, tôi có một người bạn cũ…}



Đối với việc này Lưu Mạn đều trả lời thống nhất: “Đã hiểu, địa chỉ nhận hàng là công ty chúng ta à?”

Tình cảnh trên cũng đồng dạng phát sinh ở khắp các ngóc ngách trên phạm vi toàn nước H. Vì vậy Linh Chân đạo trưởng phát hiện, Cao Nấm Chân nhà bọn họ nổi như cồn rồi, mà “nổi” này chủ yếu thể hiện trên số lượng đặt hàng, chỉ riêng ngày hôm nay thôi đã bán ra hơn hai trăm hộp Cao Nấm Chân.

Phải biết nước giếng và tàn nhang đều không tốn tiền, bởi vì đóng gói tương đối đơn giản nên giao cho một nhà xưởng ở trấn trên thực hiện, kết quả thành phẩm không tới hai hào một hộp, so với mức giá hai trăm sáu mươi tệ một hộp cơ hồ có thể bỏ qua không tính. Lại tính tiếp, trừ tiền chia hoa hồng mỗi hộp hai mươi tệ cùng một ít phí chuyển phát nhanh thì cả ngày hôm nay ông đã kiếm gần năm mươi ngàn. Dù cho làm theo lời Triệu Dã dặn dò, tiền kiếm được đều phải quyên ra một nửa thì cũng còn lại hai mươi lăm ngàn.

Đời này Linh Chân đạo trưởng nào có lúc một ngày lăn lộn ra được nhiều tiền như vậy?

Ông ôm điện thoại di động, cười không ngậm được mồm. Bất quá ông cũng biết, trên thực tế Cao Nấm Chân có thể nổi tiếng nhanh như vậy tuyệt đại bộ phận đều là công lao một nhà thím Lưu bán hàng trên WeChat. So với ông chỉ biết mỗi một câu bí phương cung đình thời Càn Long gì đó thì chiêu trò của những người này còn đa dạng hơn nhiều.

Đây là quảng cáo tuyên truyền nhà thím Lưu:

Nếu chân của bạn vẫn còn thối thì mặt chúng tôi cũng thối luôn!

Đây là quảng cáo tuyên truyền nhà thím Trần:

Vợ ngươi ngoại tình, vì tên kia không có bệnh nấm chân!

Còn có cái này:

[Ảnh: Tỷ phú số 1 thế giới tay nâng một hộp xà phòng thủ công, đứng dưới bảng hiệu Thanh Xuyên Quan giơ ngón tay cái lên.]

Lời minh họa bên dưới: Thấy người đàn ông này quen không? Không sai, ông ta chính là tỷ phú số 1 thế giới! Ông ấy và các nhân viên đều đang sử dụng sản phẩm của chúng tôi!



Khoan hãy nói mấy bài quảng cáo đó có khoa trương hay không, thế nhưng hiệu quả hiển nhiên rất tốt. Linh Chân đạo trưởng đắc ý nghĩ, tiền hoa hồng hai mươi tệ một hộp đúng là không uổng phí mà.

Ngày hôm sau hai cha con Phó Khai Thành đi một chuyến đến Thanh Xuyên Quan. Ông nói: “Chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm tạ hai vị đạo trưởng.” Sau đó ông móc ra một tờ chi phiếu, dùng hai tay đưa cho Triệu Dã: “Đây là một chút thành ý của cha con chúng tôi, xin hai vị đạo trưởng nhận lấy!”

Nhìn thấy con số viết trên chi phiếu, Linh Chân đạo trưởng không khỏi hít một hơi sâu.

Năm mươi vạn tròn.

Triệu Dã khoát tay áo một cái: “Ngài Phó khách khí rồi, kỳ thực chúng ta cũng không có làm gì.” Đây là lời nói thật, lúc đó hắn chỉ há mồm nói mấy câu mà thôi.

Phó Khai Thành cười cười: “Cũng không thể nói như vậy, lúc đó nếu không phải hai vị đạo trưởng đến kịp lúc thì sợ rằng hai cha con chúng tôi chết như thế nào cũng không biết.”

Phó Lương cũng nói theo: “Hơn nữa nếu không phải Triệu đạo trưởng đưa cho tôi tấm Hộ thân phù kia thì tôi đã sớm chết rồi.” Anh vô cùng áy náy: “Lúc đó ngài nói tôi dính phải thứ không sạch sẽ tôi còn tưởng là ngài muốn gạt tiền của tôi… Thực sự xin lỗi.”

Nói đến đây Phó Lương lại nhớ tới khi còn bé anh giả bệnh không chịu đi học, cuối cùng bị đạo sĩ bảo là anh bị ba ba tinh nhập thân, chỉ cần đánh một trận là khỏe, sau đó hại anh bị cha đánh một trận nhừ đòn. Cũng chính vì như thế mà về sau anh không bao giờ tin những thứ thần thần quỷ quỷ nữa. Nhưng bây giờ quay đầu ngẫm lại, có lẽ vị đạo sĩ kia đã phát hiện anh giả bệnh nên mới lập bẫy cho cha dạy dỗ anh một trận.

“Được.”

Người ta đã nói đến nước này rồi Triệu Dã cũng chỉ có thể nhận lấy tấm chi phiếu. Nhìn thấy con số bên trên, hắn nhạy bén chuyển một câu: “Vậy tiền này coi như tiền nhang đèn hai vị quyên cho Thanh Xuyên Quan.”

Triệu Dã vừa mới nhớ tới nhiệm vụ hệ thống tuyên bố chưa được bao lâu: Trong vòng một tháng thu năm mươi vạn tiền nhang đèn. Mặc dù bây giờ chưa đến một tuần, thế nhưng có thể hoàn thành sớm nhiệm vụ thì không thể tốt hơn.

Đương nhiên Phó Khai Thành không phản đối, ông chà xát hai bàn tay: “Đúng rồi, Triệu đạo trưởng, không biết Hộ thân phù lần trước ngài đưa cho Phó Lương có còn không, có thể bán cho chúng tôi vài tấm hay không? Chúng tôi nguyện ý ra mười vạn một tấm.” Đây là giá mà hôm trước Minh đại sư mở lời.

Nghe thấy lời này Linh Chân đạo trưởng lập tức run rẩy.

Mười vạn một tấm? Từ khi nào mà Hộ thân phù đáng giá như thế? Là ông quá lạc hậu hay là thế giới này biến hóa quá nhanh? Quan trọng nhất chính là tổ sư bá nhà ông một phút họa thành bốn, năm tấm Hộ thân phù cũng không thành vấn đề. Ông đột nhiên cảm thấy, một ngày kiếm được hai mươi lăm ngàn chả có gì để vui cả!

Triệu Dã nói: “Muốn bao nhiêu?” Tiền chạy tới cửa, không cần thì phí.

Lúc này Phó Khai Thành trả lời: “Ba tấm.”

Nhà bọn họ ba người, mỗi người một tấm, vừa vặn. Hộ thân phù khác đương nhiên không đáng giá, thế nhưng ông tận mắt nhìn thấy Hộ thân phù của Triệu Dã đã cứu mạng con trai ông. Không ai là không tiếc mạng, có thể dùng mười vạn mua một cái mạng, Phó Khai Thành cảm thấy rất đáng giá.

Tiễn Phó Khai Thành xong, Linh Chân đạo trưởng cầm hai tấm chi phiếu, bước đi phiêu dật như tiên nhân.

Hệ thống nói: “Chúc mừng kí chủ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thưởng một lần quay thưởng sơ cấp.” Lời còn chưa dứt thì trước mặt Triệu Dã đã xuất hiện một đĩa quay thật to.

Theo lẽ thường thì tám ô vuông, mặt trên liệt kê các loại phần thưởng như mười viên linh thạch hạ phẩm, một nhẫn không gian (dùng để chứa đồ), nhập môn y thuật sơ cấp… Chênh lệch giữa phần thưởng sơ cấp và phần thưởng đặc biệt quả nhiên không phải nhỏ tí tẹo, thế nhưng Triệu Dã cũng không chê, trực tiếp nhấn nhận thưởng.

Đĩa quay chuyển động rất nhanh, qua đại khái mười giây đồng hồ kim chỉ mới dừng ở ô “Linh thực sơ cấp – Mặc Ngọc Trúc”. Cái này Triệu Dã biết, thứ gọi là Mặc Ngọc Trúc tên như ý nghĩa, chính là giống trúc bề ngoài trông như mặc ngọc vậy. Loại trúc này mỗi năm nở hoa một lần, sau khi hoa rụng sẽ cho ra hạt gạo trúc.

Vẫn được, tốt xấu gì cũng là một loại đồ ăn hi hữu. Triệu Dã nghĩ, tiện tay cắm Mặc Ngọc Trúc trong vườn rau ở sân sau.

Làm xong chính sự, ngữ khí của hệ thống trong nháy mắt nhanh hơn không ít, nó nói: “Ta nghĩ ra một ý hay. Chờ đến lúc người kia đi dạo phố sẽ sắp xếp hai tên cơ bắp đi theo dõi người kia, sau đó ngươi nhân cơ hội xông lên, nói cho người ta biết phía sau có người theo dõi, như vậy người ta sẽ không cảm thấy ngươi đường đột mà còn cho rằng ngươi thiện tâm thích giúp người thế yếu. Tiếp đó là nảy sinh hảo cảm, ngươi lại nhiệt tình dẫn người ta tham quan trấn nhỏ, thuận tiện xin số điện thoại di động…”

Hai mắt Triệu Dã sáng rực.

Sau đó hẹn hò, tỏ tình, nắm tay, gặp trưởng bối, kết hôn!

“Ý kiến hay!”