Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 9




Sáng sớm hôm sau khi Trần Nghệ Phong tỉnh lại chỉ thấy đau đầu đến lợi hại, nhưng thân thể lại thư thái chưa bao giờ có. Nhớ tới cảm giác trong giấc mơ tối qua khiến anh cảm thấy thập phần vui vẻ, dục vọng phía trước lại có xu hướng ngẩng đầu. (sướng chết cưng luôn đi ~~ vẫn còn đang nằm mơ hay sao ~~ ngẫu gia thật thương cảm với Tiểu Sách nha ~~)

Mở chăn cúi đầu nhìn thấy mình quần áo chỉnh tề, càng thêm xác định tối qua chỉ là một hồi mộng xuân không dấu vết mà thôi. Đứng dậy vỗ cái đầu còn đang nặng trịch của mình sau đó anh mở cửa bước ra khỏi phòng.

"Nghệ ~ Phong ~~ anh thức rồi sao!" Lâm Tiểu Sách đang chuẩn bị gõ cửa liền gặp được Trần Nghệ Phong với sắc mặt ửng đỏ.

Lúc này Trần Nghệ Phong đang vì ý dâm của mình đối với Tiểu Sách mà đỏ mặt thở hổn hển, không ngờ lại ở phía sau đụng phải cậu, càng không biết nên nói cái gì cho phải đây. "Ân ~~ đã dậy rồi ~~ tối hôm qua uống nhiều quá ~~ anh không có làm ra chuyện gì kì quái đi ~~ "

"Chuyện kì quái??? Không có đâu nha ~~ " Lâm Tiểu Sách không dám nhìn thẳng vào anh nên chỉ có thể nhìn chằm chằm dưới đất nhỏ giọng nói. "Người làm ra chuyện kì quái chính là em đi!!"

"Em nói sao??" "Em là nói ~~ anh không có làm ra chuyện gì kì quái nha ~~ " Khuôn mặt nhở nhắn ửng đỏ ở Trần Nghệ Phong xem ra chỉ là một lời giải thích đơn thuần, lại căn bản không chú ý tới ánh sáng lóe lên trong mắt Tiểu Sách.

"Tiểu Sách, Vĩ Lăng bọn họ đã trở lại sao?" "A? A!! Đúng rồi ~~ Sảng Sảng ~~ " Hiện tại mới nhớ tới hai người kia Lâm Tiểu Sách liền cuống quít chuẩn bị lao ra cửa đi tìm người. "Tiểu Sách!" Một cú liền lôi Tiểu Sách trở về, ngã vào trong lòng của Trần Nghệ Phong. "Em biết bọn họ đi đâu sao? Trước tiên không cần phải gấp gáp nha ~~ anh tin tưởng Vĩ Lăng là một người tỉnh táo!" Đang tựa vào trong ngực Lâm Tiểu Sách nghe câu trả lời của anh, khẽ gật đầu.

Trần Nghệ Phong ôm thật chặt lấy thiên hạ trong lòng thầm muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này. “Có điện thoại ~ có điện thoại ~” Tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ thời khắc yên bình này. Lâm Tiểu Sách đẩy vòng tay ấm áp kia ra, mười ngón nắm cùng một chỗ nhìn Trần Nghệ Phong nhận điện thoại.

"Cậu không thể về ~~ hiện tại đang ~~ có thể ~~ được ~~ " Nhìn thấy Trần Nghệ Phong nhíu mày, Tiểu Sách mở miệng hỏi "Có chuyện gì sao??" "Ân ~~ hiện tại Lăng tạm thời không thể quay về công ty, muốn anh giúp cậu ta xin nghỉ, còn có để anh chiếu cố em ~~~ thay Hạ Sảng ~~ " Nói đến việc chiếu cố cậu thì, trên mặt Trần Nghệ Phong xuất hiện vẻ đỏ ửng mất tự nhiên.

"A?? Sảng Sảng ~~~ có phải Sảng Sảng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ~~ " Lâm Tiểu Sách lo lắng khẩn trương nắm lấy tay của Trần Nghệ Phong hỏi thăm. Nhìn Tiểu Sách bởi vì lo lắng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Trần Nghệ Phong không khỏi muốn đưa tay ra vuốt ve lên đó "Tiểu Sách ~ tin tưởng anh, được chứ? Hạ Sảng không có việc gì ~ anh đã đáp ứng bọn họ sẽ chiếu cố em ~ " Thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Trần Nghệ Phong, Lâm Tiểu Sách tựa hồ ở nơi nào đó đã tìm được câu trả lời mà mình chờ đợi bấy lâu nay.

"Ân ~~ em tin tưởng anh ~~ " Vươn tay nhỏ bé nắm lại bàn tay đang nắm chặt tay mình của Trần Nghệ Phong. Cảm tình nhàn nhạt giữa hai người hiển hiện ở chung quanh.

"A! Nghệ Phong ~~ chúng ta bị muộn rồi ~~ " "Không sai!! Thế nhưng em cũng đừng quên anh là tổng giám đốc đó nha ~~ " Trêu ghẹo nhìn Tiểu Sách đã chạy đến ngoài cửa như là đang đóng phim quay chậm chậm rãi xoay người lại "Đúng nha ~~ sao em lại có thể quên mình là trợ lý của anh cơ chứ, như vậy chúng ta có thể không cần gấp gáp rồi ~~ "