Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 20




"Tiểu Sách ~ đến uống chút canh ~ " "Tiểu Sách ~ đến ăn chút cháo ~ " "Tiểu Sách ~ ăn thêm cái này nữa nè ~ " Trần Nghệ Phong không ngừng đút thức ăn vào miệng Tiểu Sách.

"Ngô ~~ đừng ~ ~ Phong ~ em không muốn ăn ~~ quá no rồi ~~ hơn nữa em đã khỏe hơn nhiều lắm rồi đó ~~ " Tiểu Sách không nghe theo mà tả hữu lay động muốn thoát khỏi sự chăm sóc thái quá của Trần Nghệ Phong.

"Ngoan ~ Tiểu Sách ~ em cần phải ăn thêm nhiều hơn nữa ~ như vậy mới có thể nhanh khỏi được ~~ "

"Rõ ràng là em khỏe lắm rồi mà ~ "T iểu Sách bĩu môi nói.

Nhìn đôi môi đỏ tươi tự động dâng đến miệng mình, Trần Nghệ Phong cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên kia.

"Ngô ~ ách ~~ " Trong miệng đột nhiên nghênh đón một vật thể vừa nóng lại trơn trượt, Tiểu Sách không khỏi nhẹ giọng hô lên, lúc này đầu lưỡi linh hoạt cũng theo đó mà tiến vào, trực tiếp hướng về phía hàm trên nhạy cảm.

Đột nhiên bị liếm đến chỗ đó khiến cho Tiểu Sách run rẩy, trong miệng cũng hơi run rẩy. Trần Nghệ Phong thấy phản ứng của Tiểu Sách như vậy càng thêm dùng sức mà hướng đầu lưỡi về phía đầu lưỡi của Tiểu Sách, dẫn dụ nó đi theo mình.

"Ân ~~ a ~~ a ~~ " Nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra hai bên khóe môi, hình thành một cảnh tượng dâm mỹ mê người.

Lâm Tiểu Sách toàn thân vô lực nằm trên giường bệnh tuyết trắng, drap giường trắng noãn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của Tiểu Sách tạo thành đối lập, thấy vậy côn th*t nơi hạ thân Trần Nghệ Phong có dục vọng muốn vọt ra ngoài.

"Tiểu Sách ~ có thể chứ ~ có thể chứ ~” Trần Nghệ Phong cố nén mồ hôi săn sóc hỏi.

"Nhưng ~ nơi ~ nơi này là ~ bệnh viện ~ đó ~~ Phong ~ nếu bị người khác thấy ~ không tốt ~ đâu ~ " Tuy rằng nhìn bộ dáng nhẫn nhịn khổ cực của người yêu cậu cũng rất đau lòng, thế nhưng nơi đây là bệnh viện đầy người đến người đi, Tiểu Sách vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

"Tiểu Sách ~ có anh ở đây ~ đừng lo lắng ~~ cho anh ~~ được không ~ " Mồ hôi chảy xuống rơi lên cái trán trơn bóng của Tiểu Sách.

Đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt, Tiểu Sách đưa ngón tay vào trong miệng Trần Nghệ Phong.

Động tác ngầm đồng ý này khiến cho Trần Nghệ Phong càng thêm hưng phấn, ngậm thật sâu ngón tay của Tiểu Sách, dùng đầu lưỡi liếm từ dưới lên trên, thân lưỡi cũng không buông tha mà xoắn tròn lấy ngón tay.

Tiểu Sách bị hành động của Trần Nghệ Phong làm cho vẻ mặt ửng hồng, nhìn Trần Nghệ Phong tình sắc liếm duyện bộ phận trên thân thể mình, Tiểu Sách cảm thấy nửa người dưới của mình cũng phấn khởi mà ngẩng đầu lên rồi.

"Ân ~ Tiểu Sách ~ xem ra tiểu đệ đệ của em cũng không thể đợi thêm được nữa rồi ~~ " Trần Nghệ Phong cảm nhận được phân thân khéo léo của thiên hạ dưới thân đặt tại dục vọng của mình, buồn cười trêu chọc Tiểu Sách.

"Đừng ~ nói ~ Phong ~ không nên ~~ " Tiểu Sách xấu hổ kéo lấy tấm chăn muốn che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

"Ha hả ~ Tiểu Sách ~ đừng che ~ để anh nhìn em một chút ~~ " Trần Nghệ Phong nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang muốn nói nhưng vẫn còn ngượng ngùng kia. Tay kia thì đi tìm vật dưới chăn, một phát liền nắm trúng phân thân đã cương nãy giờ.

"A ~ a ~~ Phong ~ buông tay ~~ a ~~ " Phân thân nhạy cảm bị bàn tay to nắm chặt càng run đến càng thêm lợi hại, phảng phất như có tri giác mà chậm rãi động đậy trong tay của Trần Nghệ Phong.

"Ách ~~ a ~~ a ~~ ách ~~ " Tiểu Sách mãnh liệt giãy dụa muốn tìm được phương pháp nhanh đến đỉnh hơn, tùy ý Trần Nghệ Phong chơi đùa với nam căn khả ái của mình.

Trần Nghệ Phong nhìn Tiểu Sách ở trước mặt gần đến cao trào, càng tăng nhanh động tác trong tay, ngón tay bắt đầu từ phần gốc từ từ chuyển động, trong nháy mắt rời khỏi phần đỉnh dùng thêm chút lực từ trong khe vuốt ra ngoài.

"Phong ~~ a ~~ quá ~~ thoải mái ~ a ~~ buông tay ~ nhanh ~~ a ~~ " Tiểu Sách bị khiêu khích như vậy ngay lúc ngón tay trợt ra trong nháy mắt đều bắn ra toàn bộ, dính đầy trên tay của Trần Nghệ Phong.