Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 2




"Chờ một chút ~~ Cảm ơn ~~ " Thật vất vả mới đuổi kịp được thang máy, Lâm Tiểu Sách thở phào một cái, đều tại Hạ Sảng cả, hại cậu không thấy được kích thước của tiểu công, còn kém chút nữa cậu liền đến muộn.

"Không quan hệ, hình như là cậu đang rất vội?" Một thanh âm dễ nghe của nam nhân vang lên trên đầu.

"Đúng, đúng, đúng, tôi cũng không muốn để cho kim 'công '~~~ " Đang nói đột nhiên Lâm Tiểu Sách dừng lại vào một khắc cậu ngẩng đầu lên kia.

"Kinh công (Từ “Kinh” [经] phiên âm là [jīng] có nghĩa là trải qua, chịu đựng. Còn từ “Kim” [金] phiên âm là [jīn] có nghĩa là tiền, vàng, quý giá. Do đồng âm nên anh Phong mới nghe thành từ “Kinh”)?? Đó là cái gì? ?" Trần Nghệ Phong buồn cười nhìn cậu trai trước mặt.

"Kinh công ~~ Trần tổng ngài nghe lầm rồi, tôi nói là kinh qua (=đi qua) nha! Đúng vậy! Là kinh qua! Ý của tôi là muốn nói không nên để cho sếp đi qua thấy bộ dáng của tôi ~ " Lâm Tiểu Sách chớp mắt đôi mắt to tròn trả lời.

Sau khi đến tầng trệt Trần Nghệ Phong mỉm cười gật đầu sau đó bước ra ngoài, Lâm Tiểu Sách hận không thể dán theo phía sau anh, si ngốc nhìn anh bước vào phòng làm việc cậu mới chấp nhận thu hồi tầm nhìn "Kim công tế nha ~~~ thật muốn nhìn xem kích thước ấy một chút nha ~~ "

Dĩ nhiên, Lâm Tiểu Sách vẫn là đến muộn, nguyên nhân bởi vì cậu đứng ngây người ở trong tháng máy tại tầng trệt lâu lắm, cứ thế cho đến khi cậu đến phòng làm việc thì kim đồng hồ đã vượt quá 5 phút rồi.

"Tiểu Sách ~~ Tiểu Sách ~~ em cũng đừng vì đi trễ bị mắng mà buồn nha ~~ đừng để ý tới lão yêu bà kia, bà ta là không ưa nhìn thân thể tinh tế mềm mại của em á, em không thấy được cái dáng vẻ ăn đậu hủ kia của bà ta đâu ~~ "

Lâm Tiểu Sách như lạc vào cõi thần tiên căn bản là đang tự mình trầm ngâm trên người kim 'công' tế, đâu thể nào mà nghe lọt những chuyện khác nữa a. Nhưng nhìn ở trong mắt Cổ Thiến, chính là một bé đáng thương bị người ăn đậu hũ mà không thể nào phản kháng lại được.

"Tiểu Sách đáng thương ~~~ đến, để tỷ tỷ ôm một cái ~~ " Nhâm tỷ từ một bên vọt tới, mãnh liệt ăn đậu hủ của Lâm Tiểu Sách, thảo nào lão yêu bà kia thích véo Tiểu Sách như thế, gương mặt đó a, thực đúng là một gương mặt có thể búng ra sữa mà.

"A nha ~ Nhâm tỷ ~ có chuyện gì sao?" Cuối cùng Lâm Tiểu Sách cũng bị siết chặt đến mức lấy lại tinh thần, nhìn một đám nữ nhân bên cạnh mình, hoang mang hỏi.

"Nha ~~~~ Tiểu Sách ~~~ sao em có thể khả ái như vậy chứ ~~~ " "Đúng rồi ~~ quả thực chính là một tiểu thụ a ~~ " "Đúng đó đúng đó ~~ cái loại nhãn thần hệt như là muốn nói 'Đến ăn em đi' ~~ " Một đám đồng nghiệp nữ (=hủ nữ) trái một câu phải một câu vây Tiểu Sách vào giữa, tiến hành đầu độc tinh thần.

"Ha hả ~ ha hả ~ " Lâm Tiểu Sách ngoại trừ cười khúc khích vẫn là cười khúc khích, nếu để cho các nàng biết cậu không chỉ là tiểu thụ, hơn thế nữa còn là một cực phẩm dụ thụ, (đây chính là do Tiểu Sách tự phong đó ~~ không liên quan tới Phong mỗ nha ~~) không biết đám đồng nghiệp nữ này sẽ thét chói tai thành cái dạng gì nữa đây?

"Trần tổng tới ~~ " Không biết là ai hô lên một tiếng, chỉ trong vài giây tất cả mọi người đều biến mất, Lâm Tiểu Sách cười cười nhìn tốc độ của các tỷ tỷ.

Bất quá nghe được người mình muốn nhìn thấy nhất sắp tới, trái tim đập đến mức gần như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, đây chính là tiểu công hoàng kim mà mình vẫn chờ mong á, Lâm Tiểu Sách vuốt khóe miệng để coi mình có chảy nước miếng hay không, xoa trái tim sắp nhảy ra khỏi lòng ngực của mình, ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi tới.

Trần Nghệ Phong, tổng giám đốc của tập đoàn "Phong Thành ", tuổi không lớn lắm, là nhân viên được xem trọng nhất trong công ty, ngày hôm nay anh vẫn là theo thông lệ đi kiểm tra từng phòng trong công ty.

"Nghệ Phong, cậu xem, em gái ở phòng phát triển rất khả ái á ~~ " Vĩ Lăng vẻ mặt như sắc lang nhìn chằm chằm vào những mỹ nữ trước mặt mà chảy nước miếng. "Lăng, lau nước miếng đi, bằng không người ta cho rằng tổng giám đốc cùng trợ lý bên cạnh là một cặp sắc lang đó ~~ " "Đã biết cậu có bạn gái yêu dấu rồi, so với những người cô đơn như bọn tớ đây thật là hạnh phúc quá đi mà, cho nên cậu cứ để tớ ở chỗ này mà an ủi một chút tâm hồn bé nhỏ đáng thương của tớ đi nha ~ " "Bé nhỏ? ? Như cậu mà cũng gọi là tâm hồn bé nhỏ, phỏng chừng trên thế giới này cũng không có thứ gọi là tâm hồn trưởng thành đi ~~ " Nghệ Phong thấp giọng cười nói trêu chọc Vĩ Lăng.

"A ~~ a ~~ a ~~ thiệt là đẹp trai nha ~~ " Trong lòng Lâm Tiểu Sách thầm gào thét, thực muốn nhào tới bắt anh đem đi XXOO, bất quá mình thế nhưng là một tiểu thụ thụ á, chỉ có thể chờ tiểu công tới X mình thôi, nghĩ tới đây Lâm Tiểu Sách liền thở dài.

"A? Em không phải là người lúc sáng sớm sao ~~~ Lâm Tiểu Sách ~~ " Nhìn bảng tên trên ngực Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong cười nói cùng cậu chào hỏi. "A ~~ Trần tổng hảo ~~~ " Lâm Tiểu Sách khom lưng 90 độ, chọc cho Vĩ Lăng ở bên cạnh bật cười. "Ha hả, em làm ở phòng phát triển sao? Thiệt đáng yêu á ~~ "

"Vĩ trợ lý, em là Lâm Tiểu Sách ở phòng phát triển!" Tiểu Sách trung khí mười phần trả lời khiến Trần Nghệ Phong cũng bật cười "Lâm Tiểu Sách, không cần khẩn trương như thế, chúng tôi chỉ là đi tìm hiểu tình hình của công ty mà thôi" "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Sách, không nên khẩn trương như vậy a, em hiện tại là bạn bè của chúng tôi nha ~~ " Vĩ Lăng rất thích cậu bé thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng này, cho nên cũng không ngừng trêu chọc cậu.

Lâm Tiểu Sách nhìn Trần Nghệ Phong ở trước mặt, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài rồi, nhớ lại lúc mới vào làm ở công ty, đã bị bề ngoài mê người, cùng khí chất xuất chúng của người này bắt làm tù binh rồi. Tự mình cũng muốn xem anh ấy là bạn bè nha, bất quá cái loại bạn nam này, không biết là có được hay không đây.

Nhìn biểu tình phong phú trên mặt Lâm Tiểu Sách, Vĩ Lăng cũng tiến tới trước mặt cậu, hướng bên tai Lâm Tiểu Sách thổi khí mà nói "Tiểu ~~ Sách ~~~ hoàn hồn ~~~ " Lâm Tiểu Sách bị dọa sợ đến nhảy dựng lên. Trần Nghệ Phong thấy thế cười to ra tiếng "Ha hả ~~ "

Ngây ngốc nhìn Trần Nghệ Phong đang cười đến thoải mái ở trước mặt, Lâm Tiểu Sách chỉ cảm thấy tâm của mình bị lún càng sâu hơn rồi.