Cầu Ma

Chương 89: Trôi qua rồi, hãy để nó qua đi




Y hiểu ra, trong Phong Quyến bộ lạc, có cùng tư cách xuất hiện trước mặt mình, có năng lực đối đầu với Ô Sâm, chính là Tô Minh.

Y hiểu ra, tại chỗ Ô Sơn bộ lạc họ cư ngụ trong thành đá Phong Quyến, cái đêm y mệt mỏi trở về nhìn trong phòng bềnh bồng đoàn máu giữa trán thuộc về mình, làm y kinh ngạc không ngừng suy đoán, người đó cũng là…Tô Minh!

Cũng trong chớp mắt này, y nhìn bóng lưng Tô Minh đứng trước mặt, hoảng hốt thấy từ người Tô Minh hình ảnh cái người trở về từ cửa thứ nhất đại thử, được mọi người chú ý, bây giờ bóng lưng thật quen thuộc, y hiểu ra, đó…cũng là Tô Minh!

Tất cả suy nghĩ giờ đây như vô số sấm sét đánh vào đầu Bắc Lăng, hóa thành tia chớp xẹt qua óc, khiến người y run lên, không dám tin tưởng tất cả. Y khó thể tin, không biết khi nào thì Tô Minh đã có tu vi như vậy, lặng thầm đạt tới trình độ khiến mình ngước nhìn.

Trong trí nhớ của y, người luôn bị y ghen ghét, bị y thầm khinh thường, thậm chí dùng từ ngữ lạnh lùng xua đuổi, giờ đây Tô Minh khiến lòng Bắc Lăng tràn ngập phức tạp.

Cảm giác phức tạp đó làm y quên bây giờ còn trên chiến trường, quên đang chém giết, quên mọi thứ, đầu óc trống rỗng và mờ mịt.

"Tại sao như vậy…" Bắc Lăng thì thào, Trần Hân đứng cạnh ôm chặt y, rơi lệ.

Trong mắt cô không có Tô Minh, chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Bắc Lăng, còn có giây phút trước đó, bóng lưng tựa như núi chết cũng không lùi nửa bước.

Tất cả nói đến thì chậm, nhưng thật ra Tô Minh ném một mâu rơi xuống mặt đất nổi gió. Khoảnh khắc gã đàn ông giơ đao cơ thể nổ tung, Tô Minh tiến lên một bước, tốc độ cực nhanh, hóa thành cái bóng thẳng đến người bên trái bị gió cuốn lảo đảo. Người này khoảng năm mươi tuổi, tu vi chỉ tới tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh mà thôi.

Gã mới lùi vài bước lập tức thấy hoa mắt, con ngươi co rút, muốn mạnh lùi ra sau, cảm giác nguy hiểm ập đến. Nhưng tốc độ của Tô Minh quá nhanh, không đợi người này lùi nữa thì một tiếng rít xé gió đã tới rồi. Hắn vẻ mặt hung tợn, giận dữ khát máu, không dùng nắm đấm mà là cả thân thể đụng mạnh vào ngực gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc.

Tiếng két két giòn vang quanh quẩn, khóe miệng gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc tràn máu, sau lưng nổ tung. Không thể chịu đựng sức mạnh của Tô Minh, bỗng chốc xương toàn thân vỡ vụn, thân thể văng ra sau, không đợi rơi xuống đất đã tắt thở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nỗi hận trong mắt Tô Minh chẳng những không giảm ngược lại đậm thêm. Hắn hận tất cả người Hắc Sơn bộ lạc, mạnh xoay người, nhìn chằm chằm phía không xa, người cuối cùng trong ba Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc muốn giết Bắc Lăng.

Người này thân thể vạm vỡ nhưng không cao. Vốn lúc trước khi truy giết Bắc Lăng thì cười ghê rợn và ánh mắt hưng phấn đã thay đổi, nụ cười biến thành kinh hoàng, mắt chất chứa sợ hãi. Gã trơ mắt thấy Tô Minh hành động khiến gã chấn kinh, một mâu giết một người, hắn đụng một cái, lại giết một người.

Tình trạng sạch sẽ gọn gàng cho gã đàn ông cảm giác tàn nhẫn điên cuồng. Tim gã đập nhanh, dưới ánh mắt của Tô Minh, gã liền sợ hãi kêu lên, không quan tâm gì khác muốn lùi lại. Gã sợ, trong cảm nhận của gã, Tô Minh hiện tại tuyệt đối là cấp thủ lĩnh trong Ô Sơn bộ lạc. Người như vậy sao gã chống cự được.

Nhưng ngay lúc gã ta lùi không tới ba bước thì xuất hiện tiếng rít to sắc bén. Chỉ thấy phương xa bay tới một mũi tên, tên như có thể xuyên thấu hư vô chớp mắt tiến đến, làm cổ gã đàn ông chảy máu tươi, đâm xuyên qua cắm vào gốc cây ở bên cạnh, phát ra một tiếng phập, khiến cây run lên.

Gã đàn ông ôm cổ, máu không ngừng trào ra, hai mắt vô thần, ngã trên mặt đất, thi thể bị tộc nhân hai bên đang giết chóc đôi khi giẫm đạp lên.

Tiễn Thủ ở phương xa mệt mỏi vội thu lại tầm mắt nhìn hướng đó, tiếp tục đấu với kẻ địch là thủ lĩnh Hắc Sơn bộ lạc tầng thứ tám Ngưng Huyết.

Tô Minh đi hướng Bắc Lăng, dừng ở trước mặt, tóm lấy Huyết Lân Mâu cắm trên mặt tuyết, mạnh rút ra. Mắt chợt lóe, hắn đang muốn đi tìm tộc nhân khác tiếp tục giết chóc, thì bên tai truyền đến giọng Bắc Lăng mang theo phức tạp và do dự.

"Cảm ơn…" Thanh âm này hỗn loạn giữa trận chiến và Huân khúc nức nở, rất nhỏ bé. Tô Minh giống như là không nghe thấy, rút ra trường mâu đi tới, nhưng bước ra vài bước thì tạm dừng lại.

"Trôi qua rồi, hãy để nó qua đi…vì Trần Hân, anh phải khỏe mạnh sống sót…" Tô Minh mở miệng, tiến lên trước xông thẳng vào đám người ở không xa đang chém giết.

Khoảnh khắc Tô Minh chạy tới trước, một ánh mắt lạnh lùng từ chỗ rào chắn phương xa nhìn hướng Tô Minh. Đó là gã đàn ông mặc áo gai thô, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cực vạm vỡ, như là tháp sắt. Trên người gã tràn đầy máu tươi, gần như đều thuộc về Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc.

Cơ thể cuồn cuộn lực lượng khí huyết, xem bộ dạng dường như đạt tới Ngưng Huyết tầng thứ tám.

So với Tô Minh chiến đấu, đám thanh niên kia vô tâm thờ ơ. Bởi vì nhà họ từng xuất hiện Man Sĩ chết trận, khiến họ cảm thấy mình có quyền lợi riêng. Mặc kệ họ làm gì, chỉ cần không phải phản bội bộ lạc thì cả đời sẽ tiếp tục như thế.

Họ không quên trong nhà từng xuất hiện quang vinh, nhưng không lựa chọn kế thừa quang vinh đó mà là để quang vinh che chở, cho mình lý do lười biếng ngang tàng.