Cầu Ma

Chương 757: Phá ấn mà ra!




"Nhạc Hoành Bang kính chào tiền bối, cảm ơn tiền bối cứu mạng!" Nhạc Hoành Bang biểu tình kích động giãy dụa đứng dậy, lập tức chắp tay thật sâu cúi đầu.

Mới nãy gã cầu cứu thần linh chứ không phải Tô Minh hay tiền bối gì là vì muốn đánh lừa ông lão truy sát, khiến lão xem thường mà mắc bẫy. Nếu gã trực tiếp kêu tiền bối cứu mạng thì ông lão truy sát chắc chắn sẽ có tật giật mình, không đến gần sát. Nhưng ông lão có thể sinh tồn trong Thần Nguyên Phế Địa thì tâm trí không bình thường, mặc dù bị từ ngữ của Nhạc Hoành Bang quấy rầy nhưng vẫn cẩn thạn không gần sát, khiến gã nhìn vậy mà thầm thở dài.

Ông lão con ngươi co rút, biểu tình cực kỳ trầm trọng. Theo lão thấy thì tu vi của Tô Minh chỉ là địa tu mà thôi, nhưng đối phương có thể tu hành trong miệng núi lửa đủ chứng minh tất cả. Đặc biệt là lão nghe thấy từ miệng núi lửa có tiếng gầm, Xích Mãng Phượng nhỏ thò ra khỏi núi lửa hung tợn trừng lão, tim lão rớt cái bịch.

Lão không chút do dự lùi mấy bước, khuôn mặt tươi cười chắp tay với Tô Minh.

"Lão hủ là Kỳ Bắc Sơn, quấy rầy tiền bối thanh tu, một chút lòng thành không đáng gì xin tiền bối thứ tội cho." Người Thần Nguyên Phế Địa trong hoàn cảnh rất khó sinh tồn này dưỡng thành tính cách hơi cẩn thận, không đến lúc bất đắc dĩ, không có tin chắc thì sẽ không tùy tiện ra tay.

Dù lão thấy tu vi của Tô Minh chỉ là địa tu, nhưng lão không cho rằng một địa tu có thể đem thân hình người đi theo lão một đấm nửa người thành tro bụi, cộng thêm Nhạc Hoành Bang cung kính cùng kích động, rồi đối phương bí ẩn và cường giả trong Thần Nguyên Phế Địa có nhiều người đều phong ấn tu vi ẩn thân, lúc cần thiết thì mở ra. Tất cả điều đó khiến ông lão cẩn thận, lựa chọn tránh né. Lão mỉm cười nâng lên tay phải, từ túi trữ vật lấy ra một khối tinh thạch đầy tạp chất đặt dưới đất, lập tức lùi lại.

"Tiền bối không thể để lão ta rời đi! Nếu không thì lão ta sẽ báo việc hôm nay cho thủ lĩnh của mình, bất lợi cho tiền bối! Hơn nữa động phủ của người này hoàn toàn do đá xanh xây thành, vãn bối đi tới đó cũng là vì tìm hiểu cho tiền bối mới bị lão truy sát một đường..." Nhạc Hoành Bang thấy ông lão sắp rời đi liền vội vã nói với Tô Minh.

Ông lão mắt lóe sát khí, không chút do dự lùi nhanh ra sau. Người phụ nữ bên cạnh lã cũng vẻ mặt kinh hoàng theo ông lão lùi lại, hóa thành cầu vòng nhanh chóng rời khỏi miệng núi lửa.

Tô Minh không đuổi theo mà mặc kệ ông lão dẫn theo người của mình nhanh chóng đi xa, mãi đến biến mất ở chân trời. Nhạc Hoành Bang ở một bên vẻ mặt rất khó xem, nhưng gã nhìn Tô Minh, cố kiềm chế oán hận, chua xót nói.

"Xung quanh chỗ này hai năm qua ngày càng ít đi đá xanh mà tiền bối cần, vì thỏa mãn nhu cầu của tiền bối mà Nhạc ta và mấy đòng bạn thăm do chỗ xa hơn. Động phủ Bắc Sơn cách chỗ này không tính quá xa, ta ở ngoài động phủ thấy rất nhiều đá xanh, thậm chí là động phủ cũng đào ra từ loại đá xanh này. Đáng tiếc người này bày trận pháp ngoài động phủ, ta bị lão truy sát một đường, đồng bạn chết hết. Nếu không phải tiền bối ra tay thì ta cũng đã bỏ mình rồi." Nhạc Hoành Bang mặt tái nhợt, gã bị thương rất nặng, khi nói chuyện khóe môi tràn máu.

Tô Minh lạnh lùng nhìn Nhạc Hoành Bang trước mắt, người đàn ông áo tím năm đó giờ đây rất chật vật. Khi ánh mắt Tô Minh rơi vào người này thì hắn thản nhiên nói.

"Trở thành người đi theo Tô ta có quan trọng với ngươi đến thế sao?" Tô Minh nói lời này hoàn toàn không ăn nhập gì với lời Nhạc Hoành Bang vừa nói, cực kỳ đột nhiên.

Khi hắn thốt ra câu này thì người Nhạc Hoành Bang khẽ run, biểu tình chẳng chút thay đổi, ngây ra rồi thì vẻ mặt mừng như điên, thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.

"Nhạc ta cam lòng trở thành người hầu của tiền bối, làm trâu làm ngựa cho tiền bối, lấy càng nhiều đá xanh hơn cho tiền bối."

"Vì trở thành người đi theo của Tô ta, hai năm nay ngươi tính từng chút một, khiến người đi theo ngươi năm đó thấy Tô ta lần lượt chết đi, một người cuối cùng chẳng biết tại sao mới nãy chết vì ngươi." Tô Minh nhìn Nhạc Hoành Bang, từ từ nói.

Nhạc Hoành Bang lại run lên, miễn cưỡng nặn nụ cười, định nói gì thì bị Tô Minh đánh gãy.

"Hai năm nay người khác tặng là xác, ngươi tặng là đá xanh. Lần này ngươi đến đây cầu cứu, mở miệng là động phủ của đối phương cấu thành từ tảng đá ta cần, khiến ta ra tay đánh chết lão già đó giúp ngươi." Thanh âm của Tô Minh truyền vào tai Nhạc Hoành Bang, mỗi một câu nói là mặt gã lại tái một phần. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Ngươi thậm chí đi chọc lão già kia, chắc là tự động rơi vào trận pháp, mục đích là dụ đối phương đi ra. Trên đường cái gọi là truy sát, bảy phần thật, ba phần là giả!" Tô Minh ánh mắt lạnh băng, vô tình nhìn thẳng vào mắt Nhạc Hoành Bang làm tim gã run lên, mặt càng tái, thậm chí sâu trong lòng dâng lên nỗi kính sợ hắn chưa từng có.

Gã tính toán tất cả, dù Tô Minh không nói hết nhưng thốt ra mấy lời đó từng chữ khiến gã kinh sợ, đúng là gã cố ý làm những chuyện như vậy.

"Tiền bối..." Nhạc Hoành Bang ngập ngừng nói, nhưng chưa dứt lời đã bị Tô Minh đánh gãy.

"Đưa vật bảo mệnh trên người ngươi cho ta." Tô Minh lạnh lùng nói.

Nhạc Hoành Bang im lặng, lát sau tay phải thò vào ngực lấy ra một khúc tre màu đen cung kính đưa cho Tô Minh.

"Tiền bối trí tuệ, vãn bối có một chút mưu kế không thể gạt được đôi mắt của tiền bối. Vật này là tổ tiên để lại, tên gọi Âm Hoàng Trúc, có thể trong chớp mắt thi triển vạn trúc thuẫn phong ấn người bên trong, dù là chủ vị giới cũng sẽ bị nó phong ấn chốc lát." Giao ra trúc đen xong Nhạc Hoành Bang ngẩng đầu nhìn Tô Minh, biểu tình lộ vẻ cung kính.

"Bắc Sơn năm đó từng nhục nhã ta, suýt đưa ta vào chỗ chết, ta có thù riêng với lão nên mới đưa tới đây, muốn nhờ tay tiền bối giết lão. Hai năm qua ta lặng lẽ khiến đồng bạn chết đi là vì không khiến người phát hiện ngoài ý muốn do đó diệt khẩu, để việc của tiền bối không ai biết được, chỉ có thể đoán tiền bối là người ngoài trời đến chứ không phải...sơ đại tội nhân."

"Càng muốn lấy đó kéo gần quan hệ với tiền bối, thành dòng chính của người ở Hỏa Xích Tinh này." Nhạc Hoành Bang nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói.

"Nhưng Nhạc ta tuyệt đối không có lòng hại tiền bối, chuyện ta làm chỉ là muốn khiến tiền bối thừa nhận. Xin tiền bối cho Nhạc ta trở thành dòng chính của người." Nhạc Hoành Bang cúi đầu nói.

"Mỗi một sơ đại tội nhân bị bốn chân giới trục xuất vào đây đều có chỗ khiến họ kiêng dè. Mặc dù nhìn thì tu vi của tiền bối không cao, nhưng ta tin tưởng thực lực thật sự của người không tầm thường. Ở Thần Nguyên Phế Địa bất cứ sơ đại tội nhân nào đều trở thành đối tượng thế lực các phương lôi kéo. Chỉ có sơ đại tội nhân mới có tư cách xây dựng gia tộc ở Thần Nguyên Phế Địa. Nhạc ta bất tài, không muốn để người khác biết lai lịch của tiền bối trước khi ta trở thành dòng chính. Trước đó làm mọi chuyện, dẫn người đến đây đều vì thăm dò, xin tiền bối trách phạt." Nhạc Hoành Bang thấp giọng nói.

Tô Minh lạnh lùng liếc Nhạc Hoành Bang, xoay người bỏ mặc, bước vào trong miệng núi lửa, dần trầm xuống. Đói với hành động của Tô Minh, Nhạc Hoành Bang thầm chua xót thở dài, có chút ủ rũ thì đột nhiên, hắn bỗng phát ra câu nói.

"Động phủ của Bắc Sơn thật sự tạc ra từ đá xanh?"

"Vãn bối không có tin chắc mười phần nhưng có tám phần khẳng định, bởi vì ngoài động phủ của lõa rải rác rất nhiều đá xanh!" Nhạc Hoành Bang phấn chấn, lập tức ngẩng đầu đáp.

Tô Minh biểu tình như thường, không hỏi tiếp, biến mất trong miệng núi lửa. Nhạc Hoành Bang do dự, gã nhìn không thấu suy nghĩ của Tô Minh. Gã khoanh chân ngồi ở ngoài miệng núi lửa, lấy ra vài khối tinh thạch tràn đầy tạp chất, lặng lẽ phun nuốt trị thương, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nhưng không thể có được chút dấu vết gì từ ngôn ngữ của Tô Minh.

Tô Minh chìm trong dung nham núi lửa, mắt lộ suy tư, lát sau người hắn hàn toàn chìm vào dung nham. Dùng nham sôi trào, Xích Mãng Phượng khổng lồ phát ra tiếng gầm, lao nhanh ra khỏi dung nham, trên đỉnh đầu nó Tô Minh ngồi xếp bằng, tay phải ấn vào thân thể nó, ý hồn tản ra dung nhập.

Xích Mãng Phượng khổng lồ gầm rống vọt người lên, hoàn toàn chồm lên khỏi núi lửa, toát ra uy nhiếp giới tôn khiến Nhạc Hoành Bang biểu tình kích động.

Hạc trọc lông hóa thành màn sáng vàng xuất hiện bên cạnh Tô Minh, cẩn thận đáp xuống lưng Xích Mãng Phượng. Bộ dạng của nó là con chó, thè lưỡi ngó bốn phía.

"Dẫn đường." Tô Minh lạnh lùng nói.

Nhạc Hoành Bang lập tức bay lên, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, xoay người, mắt lóe sát khí lao nhanh phía xa.

Tô Minh vỗ Xích Mãng Phượng dưới thân, mãnh thú khổng lồ do dự một lúc rồi lao ra khỏi núi lửa. Nhưng nó chưa bay ngàn mét thì từ mặt đất dâng lên tầng sáng xanh bao phủ phạm vi ngàn mét làm Xích Mãng Phượng khựng lại, biểu tình toát ra kinh hoàng và e ngại.

"Trọc lông." Tô Minh không ngoài ý muốn, liếc hạc trọc lông.

Hạc trọc lông phấn chấn, bay ra hóa thành bộ dạng ban đầu nhào vào trận pháp phong ấn hình thành màn sáng xanh. Lát sau người nó vặn vẹo biến thành ông lão mặc áo hắc long chín đầu, nhắm mắt gầm hướng trận pháp.

"Mở!"

Một chữ phát ra, màn sáng xanh lập tức rung động xuất hiện một khe hở. Xích Mãng Phượng trợn to mắt phát ra tiếng gầm mừng như điên, hóa thành vệt sáng xuyên thấu qua khe hở.

Xích Mãng Phượng nhỏ không đi ra, nó ở trong miệng núi lửa nhìn Tô Minh phát ra tiếng rít. Hạc trọc lông nhoáng người lên, lần này nghênh ngang đứng trên lưng con Xích Mãng Phượng, không còn bộ dạng phập phồng lo sợ nữa, hiển nhiên cảm thấy mình đã lập công lao.

Khi Xích Mãng Phượng khổng lồ bay ra khỏi trận pháp màn sáng xanh thì ngửa đầu phát ra tiếng gầm chấn động hơn phân nửa Hỏa Xích Tinh. Thân hình mấy ngàn mét ở trong trời đất khiến gió mây biến đổi. Đây là lần đầu tiên từ khi nó có trí nhớ bay ra ngoài ngàn mét núi lửa!

Nó gầm rống, Tô Minh khoanh chân trên đỉnh đầu nó, đằng trước Nhạc Hoành Bang vẻ mặt kích động chưa từng có. Gã biết mình đã thành công!

"Còn không dẫn đường?"

"Vâng!"