Cầu Ma

Chương 710: Ra khỏi tháp!




Khi nhiều tu sĩ tiên tộc dùng các cách đi hướng các đại lục bềnh bồng trong vũ trụ thì trên tế đàn đại lục chính giữa, nằm cái xác khiến Tô Minh cảm nhận rất mãnh liệt đang phát ra khí thế khiến toàn tiên tộc rung động. Từng cây kim trên cái xác điên cuồng bắn ra ngoài, xem bộ dạng dường như rất nhanh sẽ lao ra khỏi thân hình, khiến cái xác không bị phong ấn trói buộc nữa. Ở trán cái xác xuất hiện một ấn ký kỳ lạ. Ấn ký đó trông như lá cây khô nhưng bây giờ ấn ký chớp lóe, cho người cảm giác như là lá cây sắp hồi phục sự sống.

Tế đàn trong tiếng két két xuất hiện nhiều khe hở, những khe hở nhanh chóng lan tràn bốn phía mãi đến phủ trùm khắp mặt đất. Theo khí thế trên người cái xác ngày càng mãnh liệt, một tiếng nổ vang, ba phần kim châm ghim xác bị buộc ra khỏi người, thành mảnh vụn giữa không trung. Mắt thấy càng nhiều kim trận cũng bay ra thì bên cạnh xác từng cầu vồng và ánh sáng trận pháp bỗng chớp lóe, thậm chí có người xé rách không khí bước vào, có chín người! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chín người hóa thành cầu vồng đi đến, hoặc là truyền tống, hoặc là xé không gian. Khi chín người tới gần thì toàn thân lượn lờ sương khói thấy không rõ hình dạng nhưng cùng phát ra tiếng quát khẽ.

Giọng chín người cùng vang hình thành sóng âm đánh hướng cái xác kia. Chín người cùng nâng tay phải bấm ấn ký nhấn vào chins vị trí khác nhau trên cái xác. Cùng lúc đó, chín người run bần bật, trấn áp chặt chẽ.

Khi tiên tộc trấn áp cái xác thì dưới sương khói âm tử trên đất Man tộc, ngoài Đông Hoang tháp, không ngừng có người đến gần vòng quanh bốn phía, khoảng bốn, năm chục vạn người. Họ quỳ tại đó bái lạy Đông Hoang tháp tỏa ra vòng sáng dao động.

Trong Đông Hoang tháp, Tô Minh bình tĩnh đứng đó, tay phải cầm sát kiếm vẻ mặt thản nhiên, nhưng có dao động khủng bố từ tận linh hồn liên tục phát ra. Sát kiếm run bần bật trong tay hắn. Từ người Tô Minh toát ra hơi thở thức tỉnh khiến nó thấy sợ hãi. Cuối cùng sát kiếm phát ra tiếng rít thần phục. Khi tiếng rít vang vọng thì một luồng sáng xanh cuối cùng trong thanh kiếm bỗng tan biến, tất cả bị ánh sáng vàng thay thế, ở trong tay Tô Minh tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tô Minh thả lỏng tay phải chỉ hướng sát kiếm, phút chốc ánh sáng vàng bao trùm thanh kiếm hướng tới ngón trỏ tay phải của hắn. Phút chốc nó thay đổi kích cỡ, trông như là ánh sáng vàng lượn lờ ở đầu ngón tay Tô Minh, lát sau khi ánh sáng tắt, ngón trỏ tay phải hắn xuất hiện một móng tay vàng sắc bén.

Đến đây thì Tô Minh đem sát khí hơn một năm nay làm hắn cực kỳ chật vật thậm chí là không tiếc thiêu đốt linh hồn, mượn uy nghiêm Đông Hoang tháp, đến từ lĩnh ngộ thu huyết ý, rồi linh hồn thức tỉnh hắn lờ mờ hiểu, khiến kiếm thần phục!

"Ta, thích màu đỏ..." Tô Minh nhẹ giọng nói, tay phải nâng lên nhạ ấn cửa Đông Hoang tháp.

Cái ấn này cửa truyền đến tiếng ầm ĩ chậm rãi mở ra ngoài. Khoảnh khắc nó mở thì vô tận ánh sáng vàng lao ra chấn động nguyên mặt đất. Trong chớp mắt từ ngoài tháp truyền đến tiếng gào kích động.

Tô Minh bình tĩnh bước ra, khi thân thể hắn lượn lờ ánh sáng vàng ra khỏi Đông Hoang tháp thì trông thấy khuôn mặt Man tộc kích động nhiều vô số kể.

Cùng lúc đó, ở giữa không trung Man tượng Tô Minh biến ảo ra. Man tượng ngàn mét đứng sừng sững trong trời đất, phát ra hơi thở mệnh tu, toát ra uy nhiếp khiến huyết mạch tất cả người Man tộc sôi tròa, tất cả đều nói lên một việc.

Tô Minh chính là Man Thần họ tìm kiếm hơn một năm!!!

"Bái kiến Man Thần!"

"Bái kiến Man Thần!!"

"Bái kiến Man Thần!!!"

Bốn, năm mươi vạn người liên tục kêu lên trong chớp mắt kéo dài, dung hợp cùng một chỗ, hóa thành tiếng gầm kinh thiên động địa, biến thành ý chí Man tộc, trở thành hồn Man tộc. Giờ phút này khuếch tán, mỗi người thét gào, thanh âm kích động có thể chấn nhiếp khung trời, khuất phục mặtđất, lay động tinh thần, đánh động linh hồn!

Tô Minh im lặng đứng ngoài Đông Hoang tháp, nhìn biểu tình kích động của những người Man tộc, bên tai vang tiếng rống ngập trời. Trong sóng âm, Man tộc kích động, lòng hắn dần sinh ra cộng minh kỳ lạ với nhưng người này.

Loại cộng minh này là cảm giác không nói nên lời, dường như chỉ cần một câu của Tô Minh là bọn họ sẽ hành động ngay, dù là đánh vỡ khung trời thì họ cũng sẽ không chút do dự chấp hành. Dường trong khoảnh khắc này Tô Minh là thần của họ, hay hoặc là không chỉ một chớp mắt mà là vĩnh viễn.

"Ta phải giết tiên tộc." Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau sóng âm bên tai ngày càng nhiều không có dấu hiệu ngừng lại mà như muốn lật trời đổ nước, hắn mở mắt ra từ từ nói.

Giọng hắn không cao, nhưng trong tiếng gào của bốn, năm mươi vạn người thì thanh âm của hắn vẫn truyền khắp tám phương, quanh quẩn trong khung trời.

Theo thanh âm truyền đi, tất cả Man tộc trong phạm vi, thậm chí là mấy lão già Huyết Sát, Thiên Khải cũng khó kiềm chế sự kích động.

"Giết tiên tộc!!!" Đây là thanh âm bốn, năm mươi người đồng thanh. Thanh âm đủ kinh sát quỷ thần, khiến tất cả sinh linh run rẩy.

"Ta phải đồ hết tiên tu ở đất Man tộc!" Tô Minh vung tay áo, giọng hơi cao chút.

"Đồ hết tiên tu ở đất Man tộc!" Bốn, năm mươi người đứng dậy ngửa đầu gầm, sát khí điên cuồng trong chớp mắt bùng phát.

"Ta phải khiến trời sao tiên tộc từ nay là màu đỏ!" Tô Minh tiến tới một bước, bỗng đứng giữa trời, thanh âm khuếch tán đổi lấy bốn, năm mươi vạn Man tộc điên cuồng gào theo.

"Khiến trời sao tiên tộc từ nay là màu đỏ!!!"

Tiếng gầm hơn cả sấm đánh ngưng tụ lại, như là thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ, ngưng tụ Man tộc trỗi dậy lao hướng bầu trời, đánh động khung trời, thậm chí khiến hung linh trong sương khói âm tử một khoảnh khắc yên tĩnh lại.

Cũng trong khoảnh khắc này, trời sao tiên tộc, vị trí đại lục chính giữa, thân thể Tô Minh bị chín người toàn thân lượn lờ sương khói trấn áp, toàn thân bị đâm vào kim châm lại có gần ba phần bắn ra khỏi người, ở giữa không trung nổ tung.

Chín người trấn áp hắn cùng hộc máu, bắn ra sau, phát ra tiếng gầm cưỡng ép chặn lại thế thụt lùi. Giây phút lại trấn áp thì sau lưng chín người liền xuất hiện ảo ảnh vặn vẹo. Trong ảo ảnh có thể thấy sau lưng mỗi người chiếu xạ một thế giới, đó là cửu phương thế giới, trong mỗi thế giới có thể thấy vô số người tiên tộc đang khoanh chân tĩnh tọa, cống hiến ra tất cả lực lượng tu vi dọc theo ảnh chiếu ngưng tụ đến.

"Phát ra tôn tiên lệnh, báo cho chín giới tiên tộc còn lại, trấn âm giới thân thể Túc Mệnh có biến động, nếu không có thêm người đến trấn áp thì chín người lão phu không thể chống được nữa!!!" Một trong chín người gầm lên.

Chín người nhờ vào lực chín phương thế giới sau lưng trấn áp lên người Tô Minh, khiến kim châm đâm vào thân thể không rời khỏi được.

Khoảnh khắc chín người lại trấn áp thì dưới đất Đông Hoang Man tộc gầm thét kinh thiên van vọng. Bốn, năm vạn người kêu gào, bên cạnh Đông Hoang tháp Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu khung trời, sương khói âm tử, nhìn trời sao tiên tộc ngoài gương.

"Ta là Man Thần! Ta sẽ dẫn dắt toàn Man tộc máu nhuộm trời tiên!" Một câu này Tô Minh không nói bằng giọng lạnh lùng mà ngửa đầu gầm lên.

Tất cả Man tộc nơi đây cũng bắt chước gầm rống kinh trời, tất cả ý chí trong chớp mắt ngưng tụ trên người Tô Minh. Nháy mắt Tô Minh có loại cảm giác dung hợp cùng thế giới Man tộc. Tu vi trong người hắn ở một loại thức tỉnh linh hồn, hiểu rõ thu ý, cùng ý chí nhiều người Man tộc dung hợp lại, bùm một tiếng bùng phát trong thân thể Tô Minh.

Theo Tô Minh bùng phát, bầu trời dần hiện sắc đỏ, mặt đất sông nước như bị nhuộm màu đỏ.

Trong trời sao tiên tộc, chỗ thân thể Tô Minh bây giờ vì hắn bùng phát mà trong cơ thể kim châm lại trấn áp đâm vào run rẩy như muốn chui ra, chín người bên ngoài cùng biến sắc mặt.

Chính lúc này, một thần thức cường đại thô bạo ập đến, trực tiếp xé rách hư vô đè lên thân thể Tô Minh. Tay phải nâng mạnh ấn xuống, ngay sauđó từng đợt thần thức có hơi thở cổ xưa tang thương nhanh chóng xé không gian xuất hiện, toàn bộ đè người Tô Minh. Đưa mắt nhìn lại, bây giờquanh người Tô Minh có gần trăm tiên tộc trấn áp hắn, những người đó ai nấy tu vi cực kỳ cường đại. Có từng đợt tia sáng chớp lóe, một luồng thần thức không biết từ đâu đến vượt qua tất cả mọi người nơi đây phá rách không gian đè trên người Tô Minh.

"Thức tỉnh minh ư...hừ, dù có thức tỉnh cũng phải trở thành kẻ hiến dâng vĩnh viễn cho tiên tộc ta đời đời!"

Nhiều đại năng tiên tộc thậm chí dẫn động một số cổ lão trấn áp, thân thể Tô Minh dần bình tĩnh lại, ở trán ấn ký lá kho biến mất không nhúc nhích.

Đất Man tộc, chuyện có liên quan tiên tộc Tô Minh không cảm nhận được, nhưng giây phút thân thể bị trấn áp thì lòng như bị tảng đá to đè nặng, khiến mối thù với toàn tiên tộc càng sâu hơn bùng nổ.

Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng tu vi của hắn chỉ kém một chút là có thể bước vào trung kỳ mệnh cách, một chút chênh lệch cần trời đất trở thành màu máu, cần dùng vô tận máu và mạng sống để hoàn thành.