Cầu Ma

Chương 668: Mở ra!




"Ta có thể khiến thiên địa Man tộc nguyền rủa phân thân Đế Thiên toàn bộ chết hết." Ngay sau đó Tô Minh nói ra một câu, tiến tới một bước.

Trời đất rung động, ánh sáng vàng chỗ Đế Thiên càng biến đổi mạnh mẽ, như cảm nhận uy nhiếp từ thiên địa tám hướng, lực lượng thiên địa vô cùng vô tận ngưng tụ.

Khí thế của Tô Minh sau khi bước ra hai bước thì lại tăng lên. Thân hình hắn ở trong mắt mọi người bỗng biến cao lớn nhiều. Đây là ảo giác, nhưng trong lòng mọi người ảo giác cực kỳ rõ ràng.

"Ta có khí vận Man tộc trong người!" Tô Minh lại tiến bước, ầm vang, người hắn đủ chấn động bầu trời.

Đế Thiên hừ lạnh, y có cảm giác mãnh liệt rằng tuyệt đối không thể để khí thế Tô Minh cứ tăng mãi được, nếu không thì sẽ dẫn động càng nhiều lực lượng thiên địa ngưng tụ hơn.

Đang lúc y định hành động thì Tô Minh lại tiến một bước.

"Ta có lực lượng đột phá Man Hồn!"

"Ta có dị tượng Man Hồn còn đang. Đế Thiên, ngươi có lý do gì không chết? Ngươi lấy cái gì đấu với ta?" Đây là câu cuối cùng, giọng điệu gần như là chất vấn, khi thanh âm phát ra thì dấy lên vô tận hồi âm. Như là toàn trời đất, cả khung trời, nguyên thế giới Man tộc trong chớp mắt rống gầm chất vất Đế Thiên áo vàng, tại sao ngươi không chết?

Tiếng gầm kinh thiên vang vọng khiến mấy vạn tiên tộc mặt tái nhợt lùi ra sau, khiến Cấp Ảm sắc mặt âm trầm nhưng vẫn do dự.

Chỗ Đế Thiên con ngươi co rút, khi Tô Minh thốt lời thì y vọt tới trước, tay phải nâng lên chỉ hướng hắn.

"Nếu ngươi mượn Man Hồn để ngưng tụ lực lượng thiên địa vậy hay để bổn đế trước tiên rút phách Man Hồn của ngươi!" Đế Thiên nói, tay phải cách xa rơi vào người Tô Minh.

Khoảnh khắc ngón tay rơi xuống, lập tức trước mặt y hư vô phát ra tiếng nổ. Chỉ thấy một ảo ảnh đế quan biến ra, tỏa ánh sáng vàng lao hướng Tô Minh. Ánh sáng vàng tỏa ra, ẩn chứa lực lượng xé rách thế giới, cuối cùng ánh sáng vàng kia chớp lóe, toàn thế giới trong giây phút này như không còn màu sắc nào khác, đều là sắc vàng.

"Ánh sáng thế gian ở trong mắt bổn đế từng chỉ có đen và trắng. Màu đen là hồn ngươi, màu trắng là phách của ngươi."

Theo giọng nói của Đế Thiên, chỉ thấy dưới ánh sáng vàng Tô Minh bị bao phủ, thân thể xuất hiện hai màu đen trắng, tựa như Đế Thiên đã nói, màu đen là hồn, màu trắng là phách.

"Màu vàng là bổn đế tịnh hóa quang thế giới, lấy quang này tịnh hóa hồn màu đen, xóa đi phách màu trắng, đoạt hồn phách của ngươi!" Tay trái Đế Thiên liên tục biến đổi chín mươi chín ấn quyết, tốc độ cực nhanh một giây hoàn thành ấn vào tay phải.

Chớp mắt đen và trắng trên người Tô Minh vặn vẹo, lờ mờ xuất hiện sắp biến thành màu vàng, có dấu hiệu bị màu vàng thay thế,

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, dưới ánh sáng vàng tay trái chậm rãi nâng lên, không để ý người lộ ra hai màu trắng đen, nâng lên ngón thứ nhất tay phải.

"Phong!" Tô Minh từ từ nói.

Khi hắn thốt chữ này, ngón trỏ tay trái lập tức chớp lóe một phù văn kỳ lạ. Phù văn chớp lóe chín lần.

Một phù văn to lớn xuất hiện ngoài người hắn, chồng lên thân hình, phù văn nhấp nháy chín lần. Sau chín lần một tiếng nức nở kinh thiên động địa, đó là tiếng của gió, là gió đang thét gào. Chỉ thấy cuồng phong bỗng xuất hiện xung quanh Tô Minh, chuyển động ngoài người hắn, hình thành bão tố liên tiếp thiên địa.

Trong chớp mắt không còn là một cái mà là chín, chín gió lốc lấy Tô Minh làm trung tâm bỗng càn quét ra ngoài. Gió cũng là một phần lực lượng thiên địa, khi Tô Minh trở thành Man Hồn có thể dùng hồn liên thông với trời đất, dẫn lực lượng thiên địa cho mình dùng. Thiên địa vô tận, chỉ cần Tô Minh thân thể có thể chịu đựng vậy hắn cứ ngưng tụ mãi. Cường giả Man Hồn bình thường coi như là Man Hồn đại viên mãn thì thân hình không thể nào so với Tô Minh. Thân hình Tô Minh là trong Tế Cốt chưa từng có, mấy vạn năm Man tộc chưa từng xuất hiện, toàn thân hắn tất cả đốt xương, máu thịt đều Man hóa, cực mạnh mẽ. Thân hình như vậy bước vào Man Hồn rồi sinh ra là một sự khủng bố không thể tưởng tượng. Tô Minh chính là như thế.

Nếu chỉ là bước vào sơ kỳ Man Hồn, tốc độ ngưng tụ lực lượng Man Thần của hắn không quá nhanh nhưng vẫn khiến hắn ở Tàng Long Tông cảm ngộ phong phù văn bùng phát lực lượng mạnh mẽ. Giây phút phong phù văn lộ ra thì mấy vạn người tiên tộc trên mặt đất, người Tàng Long Tông trợn to mắt không thể tin nhìn bầu trời. Họ trông thấy phong phù văn của tông môn mình. Nhưng chưa đợi họ tiêu hóa việc phong phù văn xuất hiện thì giọng lạnh lùng của Tô Minh khiến tất cả tiên tộc Tàng Long Tông tinh thần lần nữa rung động.

"Vũ!" Tô Minh lạnh lùng nói.

Khi hắn thốt lời, ngón giữa tay trái lóe vũ phù văn của Tàng Long Tông. Phù văn biến to cùng phong phù văn chồng lên hòa vào trước mặt Tô Minh.

Phù văn xuất hiện, bầu trời vang tiếng chấn, mưa to bỗng dưng đổ xuống. Mưa như trút nước ở trong gió lốc dấy lên hình ảnh thiên địa kỳ lạ khiến lòng người hoảng sợ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mưa to, gió lốc, thiên địa ầm vang đối kháng với ánh sáng vàng như muốn xé rách ra.

Kinh Nam Tàng Long Tông hít thở dồn dập. Cho dù Tô Minh có mạnh hơn, vì nhận ra thân phận của hắn mà lão không thấy có gì ngoài ý muốn. Mặc dù lòng lão run lên nhưng còn bình tĩnh được, tuy nhiên, theo hai phù văn phong, vũ xuất hiện khiến lão biến sắc mặt. Đó là thuật pháp thuộc về Tàng Long Tông của họ, dù là người Tàng Long Tông cũng rất ít có kẻ cùng lúc nắm giữ hai loại phù văn này.

Chính lúc này, bỗng xuất hiện hình ảnh khiến Kinh Nam trợn to mắt, tinh thần rung động, gần như thất thanh kêu lên.

"Lôi!" Tô Minh ngửa đầu gầm.

Tiếng rống chưa tán đã hóa thành sấm sét trong thiên địa. Sấm sét ầm vang quanh quẩn khiến mưa to cùng gió lốc như có thiên uy trợ giúp cuốn bốn phía.

"Điều này không thể nào, phong vũ lôi, ba phù văn, hắn...hắn nám giữ hết, cái này...này..." Kinh Nam nhìn chằm chằm Trần Xung.

Trần Xung mặt trắng bệch ngơ ngác nhìn trên bầu trời Tô Minh bị ba phù văn tang thương dung nhập, nét mặt lộ cay đắng. Hai phù văn trước gã có thể nắm giữ, cho nên mới trở thành thiên tài Tàng Long Tông, nhưng đến cái thứ ba lôi phù thì dù là gã chỉ giữ một nửa, chưa hiểu rõ ràng.

Nhưng hôm nay trong tay Tô Minh, lôi phù rõ ràng xuất hiện dẫn động bầu trời sấm đánh ầm ầm vô cùng kịch liệt.

"Điện!"

Tô Minh thốt chữ cuối triệt để tan vỡ may mắn từ trong lòng Kinh Nam. Đập tan tành kiêu ngạo xưa kia của Trần Xung, khóe môi gã nhếch nụ cười thảm. Cái gì thiên tài, đệ tử đứng đầu tông môn, so với Tô Minh này thì gã là cái thứ gì.

Giọng Tô Minh vang vọng, một tiếng nổ qua đi, tia chớp như rạch phá không gian xuất hiện từ hư vô, ở trước mặt Tô Minh đánh ra. Theo tia chớp lóe lên, mưa to điên cuồng, gió lốc rít gào, sấm sét gầm rống. Khi bốn phù văn chồng chất bên cạnh Tô Minh thì cả thế giới bị ánh sáng vàng thuật pháp Đế Thiên bao phủ lập tức bị lực lượng này xé rách thành bốn, năm mảnh, tan biến hết.

Người Đế Thiên run lên nhưng kiềm chế thân thể không vì thuật pháp bị phá mà phản phệ. Bên Tô Minh, phù văn chồng chất phong vũ lôi điện tan vỡ ánh sáng vàng rồi mặt, nhưng đôi mắt sáng ngời.

"Nếu ngươi đã không đoạt được Man Hồn của ta thì đổi lại ta ra tay." Tô Minh nói rồi bước ra một bước, tay trái nâng lên vung hướng Đế Thiên.

Lập tức bốn phù văn chồng chất phong vũ lôi điện lao hướng Đế Thiên.

Phút chốc xung quanh Đế Thiên mưa đổ rào rào, gió lốc rít gào, sấm sét oanh thần, tia chớp diệt thân.

Cùng lúc đó, Tô Minh bước ra một bước, bỗng nhiên xuất hiện ở trên đầu Đế Thiên. Hắn cúi đầu, tay phải nâng lên mạnh ấn xuống dưới.

Cái ấn này thiên địa sấm sét ầm vang, Man tượng của Tô Minh, cánh tay phải lộ ra duỗi năm ngón chưởng hướng Đế Thiên bên dưới.

Trong quá trình đánh hướng Đế Thiên, mấy vạn tu sĩ xung quanh thấy ngoài tay phải Man tượng Tô Minh xuất hiện ảo ảnh Ô Sơn, Cửu Phong, và ở chính giữa thanh niên tóc tím tỏa ra vô tận sát khí. Ba cái tổ thành toàn bộ tay phải Man tượng này.

Núi đè đầu, Man Hồn tới gần, tầng tầng lực lượng mạnh nhất thuộc về sơ kỳ Man Hồn mà bây giờ Tô Minh có thể bùng phát. Xung quanh hắn lực lượng thiên địa tụ tập đến điên cuồng ngưng tụ, khiến trời đất mất sắc, bầu trời biến đổi, làm Đế Thiên trong giây phút này vẻ mặt vô cùng trầm trọng, con ngươi lại co rút.

"Mạt Nhật Phi Thăng!!!" Một tiếng gầm bỗng thốt ra từ miệng trong cuồng phong bạo vũ sấm sét chớp giật, núi Man Hồn đè đầu.

Thanh âm kia xuất hiện, lập tức toàn thế giới vào giây phút này yên tĩnh lại. Trời đất biến thành màu đen, một vòng mặt trời lấy Đế Thiên làm trung tâm lộ ra, tỏa lực lượng hủy diệt thế giới. Ánh sáng trắng khiến tất cả người trông thấy tinh thần và đầu óc trống rỗng.

"Lấy hiến tế lực lượng phân thân của ta, không tiếc làm phân thân này hủy diệt, thi triển thuật Mạt Nhật Phi Thăng chân chính. Tô Minh, để ta xem ngươi làm sao sống được!" Đế Thiên áo vàng giống như phát điên, toàn thân tỏa lửa trắng thúc đẩy Mạt Nhật Phi Thăng.

Trong giây phút này Tô Minh bình tĩnh nhắm mắt lại, Man Hồn khuếch tán, ý thức dung hợp cùng thiên địa.

"Trung kỳ Man Hồn...mở!"