Cầu Ma

Chương 613: Ngắn ngủi và tốt đẹp




Năm trước Tô Minh lúc gần đi tu vi chỉ hồi phục một tầng, giờ hắn trở về đã hồi phục gần sáu phần, nhưng mặc kệ thế nào thì hắn vẫn là hắn.

Vẫn Cẩu Thặng ca ca trong miệng Tên Hề Nhi, vẫn là thiếu niên gầy yếu nhưng hiểu chuyện trong mắt cha mẹ Tên Hề Nhi.

Tô Minh đứng ngoài gian nhà, nâng tay nhẹ gõ cửa.

Tiếng gõ cửa trong gió thuyết nức nở thổi từ bên ngoài nghe không rõ, nhưng trong nhà thì nghe thấy rõ ràng.

"Ai vậy...?" Một giọng yếu ớt phát ra từ gian nhà, thanh âm là Tên Hề Nhi nhưng không có bao nhiêu sức lực.

"Là ca." Tô Minh nhẹ giọng nói.

Khi thanh âm hắn phát ra, gian nhà bỗng yên tĩnh, không lâu sau cửa phòng bị người bên trong đẩy mạnh ra. Giây phút cửa nhà mở, gió thuyết từ bên ngoài thổi vào, cuốn theo bông tuyết. Nhưng thân hình gầy yếu của Tô Minh giờ như ngọn núi, ngăn cản gió sau lưng, khiến gió...không thể thổi qua người hắn, không thể thổi Tên Hề Nhi ngơ ngác nhìn hắn, mắt vui mừng rơi lệ.

"Cẩu Thặng ca ca!" Tên Hề Nhi bật khóc, tiến lên ôm lấy Tô Minh.

Tô Minh nhẹ vỗ lưng cô bé, dùng thân thể giúp bé ngăn gió tuyết.

"Tên Hề Nhi không khóc, gần một năm không gặp, cao lên nhiều rồi." Tô Minh dịu dàng cười, nói.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy trong gian nhà đứng đôi vợ chồng.

Tóc xám trắng, có càng nhiều nếp nhăn, dấu vết thăm tháng trôi nhanh gấp đôi, thân hình gầy khòm, khuôn mặt hốc hác và đong đầy nước mắt, môi hé mở như muốn nói gì. Đó là cha của Tên Hề Nhi.

Người phụ nữ đứng một bên tóc trắng nhiều, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ thấy không rõ ràng, nước mắt bà rơi nhưng trên mặt lại lộ nụ cười mà Tô Minh thấy rằng đẹp nhất trên đời.

"Về nhà rồi, đang đợi con đây."

Một câu đơn giản khiến lòng Tô Minh tràn ngập ấm áp. Hắn kéo Tên Hề Nhi vào nhà, đóng cửa lại, nhìn gia đình bình thường này, quỳ xuống.

"Cha, mẹ, Cẩu Thặng đã về."

Ấm áp ở khoảnh khắc này xua tan gió rét mới thổi vào phòng, xua đi tuyết lạnh bên ngoài, khiến trong phòng tràn ngập ấm áp hòa tan đông lạnh.

Đêm nay Tên Hề Nhi cười như năm xưa. Ấm áp bao bọc, ánh mắt hiền lành của cha Tên Hề Nhi luôn nhìn Tô Minh. Và mẹ Tên Hề Nhi từ trong phòng lấy ra một cái áo bông, là bà tự tay may, may, vì hắn.

Tô Minh mặc áo bông trông như một đứa con nít thật sự, không có đau thương, không có giết chóc, không có phức tạp, có là ấm áp, gia đình ấm nồng.

Đêm nay ánh đèn trong nhà không tắt, trong bóng đêm bên ngoài, trong gió rét diễn tấu, nó tồn tại vĩnh viễn. Bởi vì giữ nó luôn cháy có lẽ đã không là dầu hỏa mà gia đình bình thường này có thân tình Tô Minh khát vọng. Là thân tình khiến ánh đèn không tắt, thân tình Tô Minh quý trọng đặt vào đáy lòng, là tốt đẹp của hắn, là một phần trong ký ức hắn không cho phép mất đi. Phần ký ức này viết Tên Hề Nhi, viết cha mẹ của cô bé cũng là của hắn.

"Tôi sẽ cùng người, mãi đến khi sinh mệnh các người chấm dứt."

Đây là lời năm đó Tô Minh lặng lẽ nói với Tên Hề Nhi cũng là bây giờ trong lòng, trong ký ức viết xuống hàng chữ.

Tốt đẹp có nhiều lúc là ngắn ngủi, vì thế gian có lẽ tồn tại một con mắt tên gọi cô độc, nó không muốn thấy nhiều tốt đẹp, cho nên nó khiến tốt đẹp và ngắn ngủi song song. Cho nên mọi người luôn nói, tốt đẹp ngắn ngủi.

Đêm nay cuối cùng tới lúc kết thúc, như hai chữ tốt đẹp trong ngắn ngủi cũng chấm dứt. Tô Minh vẫn không thể ở lại đây lâu, vì nếu làm vậy trước khi tu vi hồi phục, có lẽ mang đến cho gia đình này trận sinh ly tử biệt.

Hắn có thể làm là ghi nhớ tốt đẹp ngắn ngủi, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nhưng hắn để lại một người, một người nằm trên giường nhỏ dần mở mắt ra, người này là Trần Đại Hỷ, là anh trai của Tên Hề Nhi, là một linh hồn đáng thương.

Khuôn mặt gã vốn nên là trung niên, nhưng Tô Minh không nhẫn tâm làm cha mẹ Tên Hề Nhi đau lòng, bất nhẫn nước mắt của cô bé, hắn thà rằng tu vi của mình hồi phục lâu hơn chút, tặng sức sống trên người Trần Đại Hỷ, khiến khuôn mặt gã như là hai mươi tuổi. Đây là giả dối, giây phút mạng sống mười năm của gã kết thúc thì sẽ biến thành bộ dạng vốn có.

Tô Minh, rời đi.

Hắn sửa lại thân thể cha mẹ Tên Hề Nhi, khiến họ mất đi bệnh tật, khiến bớt trên mặt cô bé càng nhạt. Hắn không đẩy cửa phòng mà cất bước đi ra gian nhà.

'Nếu như không đẩy cánh cửa biệt ly, vậy tương đương như ta chưa từng rời đi, thế thì ta vĩnh viễn sẽ không đẩy cửa.'

Sau lưng Tô Minh là vô tận bông tuyết. Tuyết che đậy con đường giữa hắn và nhà Tên Hề Nhi, như là đoạn đường về dần biến thành màu trắng mênh mang.

Tô Minh một mình cô độc đi trên mặt tuyết, càng đi càng xa. Bông tuyết rơi trên tóc hắn, trên người, và cả tấm áo bông. Rất lạnh, nhưng trong lòng hắn chôn ấm áp ở trong tuyết có thể sưởi ấm cho hắn đi càng xa.

Tô Minh khuất xa, đi trong trời đất trắng xóa, mãi đến một người cô độc đi tới đầu bạc. Bóng dáng biến mất trong trời đất tiêu điều dần thấy không rõ, dần biến mất.

Gió tuyết nức nở như bài Huân khúc bay, bông tuyết rơi là ca từ Huân khúc, trong hư vô xướng lên tiếng ca không biết ai có thể nghe.

Tiếng ca ấy hát là gió tuyết chôn vùi một tòa thành, hát cô độc dập tắt tất cả đèn, hát là nhìn không thấy xa lạ, hoàng hôn của ai, khuôn mặt ai, mười mấy năm lúc nhỏ của ai.

Sau khi Tô Minh rời đi, trong nhà Tên Hề Nhi, Trần Đại Hỷ nằm trên giường đang ngủ chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt gã có mờ mịt, cảm thấy gã ngủ một giấc, mơ giấc mộng rất dài. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Trong mộng cuối cùng có một giọng nói quanh quẩn, chính là thanh âm này đem gã từ trong mộng mang ra, mang về nhà.

"Ngươi vốn là người đã chết, ta có thể làm là tranh thủ sinh mạng mười năm cho ngươi, dùng mười năm này làm bạn cha mẹ ngươi, muội muội của ngươi..."