Cầu Ma

Chương 524: Đó là giả




Đối với ánh mắt bốn phía nhìn sang, có Nha Mộc tiến lên nói chuyện, Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi ra trận pháp, nhìn mặt trời trên cao, hắn nheo mắt lại. Mặt trời trong mắt hắn chậm rãi biến trong suốt, lộ ra bên trong một trận pháp do gần trăm khối linh thạch tỏ thành. Tác dụng của trận pháp là tỏa ánh sáng, tỏa sức nóng, cho người thấy có ảo giác như nhìn mặt trời.

Trời trong xanh cũng từng tầng bóc ra trong mắt Tô Minh, lộ ra nước biển đen thui, đây là một tầng sáng phòng hộ. Có lẽ ở bên ngoài có tác dụng che đậy, bên trong thì nó trở thành trời xanh.

Đây là một hòn đảo chìm xuống đáy biển, có lẽ nó vốn không chìm xuống mà bị người dùng pháp lực ấn sâu xuống, khiến nơi này cách ly với bên ngoài, mặc kệ người Đông Hoang có tìm cỡ nào cũng khó tìm được chỗ đảo Nam Trạch.

Thần thức Tô Minh tản ra, chớp mắt quét cả đảo Nam Trạch. Lực thần thức của hắn khuếch tán, lập tức phát hiện có hai chỗ truyền ra dao động mạnh mẽ. Hai luồng dao động này có một là người Tô Minh quen, chính là đến từ Tông Trạch, có một hơi tạp nhưng vẫn mạnh mẽ. Khí thế tỏa ra đã đạt đỉnh trung kỳ Man Hồn, cách hậu kỳ chỉ kém một bước!

Hoặc nên nói đã nửa bước đạp qua ngưỡng cửa hậu kỳ Man Hồn.

Khi Tô Minh phát hiện ra hai dao động thì họ cũng nhận ra Tô Minh. Hai luồng dao động chớp mắt khuếch tán, nhưng chưa tìm ta thì thần thức Tô Minh đã tán đi, không còn bóng dáng để nắm bắt.

Giờ phút này, hai đỉnh núi cao nhất sơn mạch, trong động phủ núi bên trái, Tông Trạch mái tóc dài ngồi trong mật thất bỗng mở mắt ra, mắt chớp lóe tia sáng. Thân thể y đứng bật dậy, cất bước, phút chốc xuất hiện ngoài động phủ. Đứng trên ngọn núi, áo dài y phất phơ, chắp tay sau lưng, biểu tình nghiêm túc, mắt nhìn xuống đất.

"Khí thế thật mạnh, xem ra có khách đến chơi." Tông Trạch thì thào.

Bộ dạng của y không khác biệt nhiều với năm đó, chẳng qua thêm tang thương. Trên người y có tử khí bị ẩn giấu.

Giây phút Tông Trạch đi ra, trong động phủ núi bên phải, động phủ cực kỳ xa hoa, châu quang bảo khí, có tiếng thở hổn hển dâm dục quanh quẩn trong động. Chỉ thấy chủ phòng, một người đàn ông trần trụi ngồi xếp bằng trên mặt đất, làn da ngăm, không có tóc, biểu tình lạnh lùng chẳng tồn tại chút tình cảm. Xung quanh gã có bảy cô gái không có một mảnh vải che thân. Bảy cô gái ôm người gã, ai nấy lộ vẻ mê ly, dâm đãng, uốn éo người như muốn cầu hoan. Tiếng thở hổn hển khiến người nghe khó thể kiềm chế. Bảy cô gái ai nấy cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt bây giờ da phấn hồng càng vô cùng hấp dẫn.

Khi thần thức Tô Minh quét qua, người đàn ông đầu trọc nhắm mắt tĩnh tọa mạnh mở mắt ra, biểu tình rung động. Gã nhoáng người, không mặc áo đã rời khỏi động phủ, xuất hiện giữa không trung thì trên người mặc áo dài trắng. Gã đứng giữa không trung từ xa liếc Tông Trạch, cũng đưa mắt nhìn bên dưới.

"Không tìm thấy người này, chính là cường giả Vu tộc của ngươi?"

"Hơi thở của đối phương tỏa ra liền mất, khó đoán." Tông Trạch ở phía xa biểu tình bình tĩnh, chậm rãi nói.

"Phong tỏa trận pháp ra ngoài, mặc kệ người này là ai, hắn rốt cuộc sẽ xuất hiện!" Người đàn ông đầu trọc hơi suy tư, lạnh lùng nói.

Giây phút Tông Trạch và người đàn ông đầu trọc tìm hơi thở Tô Minh thì hắn đứng ngoài trận pháp như không tồn tại, khiến hai người kia chẳng phát hiện ra mình.

'Liễm tức quyết của tiên tộc rất tinh diệu." Tay phải ấn pháp quyết của Tô Minh chậm rãi thả ra.

Nha Mộc, Tử Yên chẳng hề hay biết chuyện vừa rồi, giải thích với bảy, tám người kia xong thì đi tới bên Tô Minh.

"Tô tiền bối, ta mang ngươi đi gặp Phương sư muội." Tử Yên nhẹ giọng nói.

"Không cần, ta tự đi là được." Tô Minh lạnh nhạt nói, tiến lên một bước, chớp mắt biến mất tại chỗ.

Tử Yên ngẩn ra, sau đó vẻ mặt hơi buồn phiền. Cô nhìn sơn mạch phía xa, thì thào thanh âm chỉ mình nghe thấy.

"Thương Lan, hắn đến rồi. So sánh với muội thì muội hạnh phúc hơn, nhưng ta không hối hạn quyết định năm đó. Muốn sống tiếp, trong hai chúng ta phải có một trả giá nhiều." Lòng Tử Yên chua xót, buồn phiền phức tạp, cô nghĩ đến người thấy mình thì luôn thích nghiêng mặt để ánh nắng chiếu vào, tự nhận là rất ưu nhã. Đang ngẫm nghĩ, phía sau cô có vòng tay ấm áp.

"Tử Yên." Giọng Nha Mộc dịu dàng truyền đến.

Thanh âm này, vòng tay này đánh gãy suy nghĩ của cô. Dù vòng tay này không phải cô thích, nhưng cho cô ấm áp chưa từng có, ấm áp này không phải tình yêu mà là cảm động. Khóe mắt Tô Minh chảy xuống nước mắt, bị cô lau khô. Cô ngoái đầu nở nụ cười động lòng người với Nha Mộc.

"Tử Yên, ta sẽ bảo vệ nàng, dù thế giới không còn, dù mạng ta tận, hồn ta sẽ ở bên nàng, dù tất cả điều ta có bảo vệ nàng. Ta biết nàng chỉ là không bài xích ta chứ không hề thích ta. Nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ thay đổi.' Nha Mộc ôm lấy Tử Yên, ở trong lòng thầm nói, y thật sự nghiêm túc.

Tử Yên trong vòng tay y dù cười mà khóe mắt vương lệ chứa phức tạp, dù không chảy xuống mà rơi vào lòng cô, hóa thành bóng dáng năm ấy dưới ánh nắng.

"Thế giới này, không có nếu như. Thân thể tàn hoa của ta cũng không có nếu..." Tử Yên nhắm mắt lại, vì Tô Minh xuất hiện khiến ký ức phủ bụi của cô khó mà lần nữa bị chôn vùi.

..........

Mặt trời nhân tạo trên trời chậm rãi tối đi, thành màu đỏ, hóa thành hoàng hôn. Nếu không dùng thần thức nhìn, dựa vào mắt thường sẽ không nhìn ra nó là giả.

Trong ánh chiều tà, trên bãi cỏ xanh xuất hiện bóng sơn mạch, trên ngọn núi trong sơn mạch có một lầu các.

Trong lầu các rất trang nhã, không có nhiều trang sức. Trong hoàng hôn rơi rụng, đem tất cả nhuộm thành màu da cam. Trong lầu các vốn cư ngụ hai người, nhưng hai năm trước Tử Yên bị đưa cho Nha Mộc, nơi này chỉ còn một cô gái.

Một cô gái trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt không để lại bao nhiêu dấu vết năm tháng, như lúc thanh xuân. Có lẽ tuổi thật của cô không còn nhỏ, nhưng tính tình an tĩnh của cô dường như khiến thời gian cũng phải cảm thán, không muốn nhớ kỹ cô.

Cô bình tĩnh ngồi đó nhìn hoàng hôn trên trời, yên lặng nhìn. Nhìn màu hoàng hôn, nhìn trời xanh, ánh nắng rơi trên mặt cô, rất đẹp. Thậm chí có thể thấy dưới ánh nắng lông tơ trên mặt cô. Trong bình tĩnh tồn tại dịu dàng, khiến người thấy thì có cảm giác muốn che chở.

"Sư tôn, cần gì như vậy?"

"Mấy năm nay Vân Lai đại nhân đối xử với ngươi rất tốt, cũng tốt với ta nữa, ngươi đồng ý hắn thì có ngại gì chứ?"

"Hơn nữa Vân Lai đại nhân từng nói chỉ cần ngươi đồng ý là hắn sẽ khiến ngươi đột phá tu vi hiện giờ, đạt đến trung kỳ Tế Cốt, mà ta cũng sẽ thành nghĩa tử của hắn."

"Thậm chí địa vị của ta ở đảo Nam Trạch sẽ tăng không ít, nếu có thể được chân truyền từ Vân Lai đại nhân thì đời này ta chắc chắn có khả năng Man Hồn. Sư tôn, ngươi đừng cố chấp nữa."

Trong lầu các, khi cô gái nhìn hoàng hôn thì một giọng nói không phối hợp cứ quanh quẩn, thanh âm chất chứa sốt ruột. Người nói chuyện là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi bên cạnh cô gái.

"Để ta, yên tĩnh một lúc." Thiếu niên nói liên miên, cô gái dịu dàng nhíu mày, khẽ nói, ngay cả lời nói cũng nhỏ nhẹ, dường như cô chẳng có chút tính tình.

"Sư tôn!!! Ta không hiểu ngươi suy nghĩ thế nào nữa. Mấy năm nay sau tai kiếp chúng ta sống khổ rất nhiều, khó khăn lắm mới gặp Vân Lai đại nhân, hắn vừa ý ngươi, tại sao ngươi từ chối chứ? Tử Yên sư thúc năm đó không từ chối lập tức đồng ý, ta biết là vì nàng bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhìn mấy năm nay Tử Yên sư thúc khổ, ngươi không có chút úy nghĩ muốn báo đáp nàng sao?" Thiếu niên sốt ruột có chút sắc bén nói.

Cô gái run lên, cắn môi dưới.

"Lấy tu vi của Vân Lai đại nhân, muốn tìm đàn bà nào chẳng được? Chỉ vì hắn làm người lỗi lạc, không thích dùng cường, khiến người cam tâm tình nguyện theo hắn, nếu không vậy thì tu vi của sư tôn ngươi có thể từ chối trước mặt Vân Lai đại nhân không!?" Thiếu niên lập tức nói tiếp, càng thêm sắc bén.

Cô gái người run rẩy chậm rãi quay đầu nhìn thiếu niên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Vân Lai đại nhân càng là người bảo vệ đảo Nam Trạch, khiến chúng ta có nơi an toàn sinh sống, nhân vật như vậy ngươi có tư cách gì không tuân theo? Dù là trở thành thị thiếp của hắn thì có..." Thiếu niên chưa dứt lời lập tức bị cô gái nâng tay tát mạnh.

Thiếu niên lảo đảo lùi lại, ngẩng đầu nhìn sư tôn của mình, lớn tiếng la.

"Ngươi không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ta chứ! Ta phải trở thành nghĩa tử của Vân Lai đại nhân, ta phải học công pháp của Vân Lai đại nhân!"

Cô gái nhìn thiếu niên trước mắt, nhìn khuôn mặt biến dữ tợn, tim đua nhói. Lời nói này dù là nhiều năm qua đệ tử nói rồi nhưng bây giờ sắc bén khiến cô thấy xa lạ.

Cô nhìn thiếu niên, khuôn mặt đối phương cô quen thuộc như vậy, có chút giống người trong ký ức, đó là lý do lúc trước cô nhận người này làm đệ tử.

"Ta thành toàn ngươi, ta đồng ý, trở thành nghĩa tử của Vân Lai rồi, từ nay ngươi không còn là đồ nhi của ta." Cô gái khép mắt, biểu tình đầy mệt mỏi.

Thiếu niên ngẩn ra, sau đó mặt đầy vui sướng, lập tức lao ra lầu các, hiển nhiên đi thông báo cho nghĩa phụ trong miệng gã, Vân Lai.

Bước chân rời đi của thiếu niên khiến tim cô gái đau đớn. Cô chậm rãi mở mắt ra nhìn hoàng hôn trên trời, thật lâu, thật lâu....

"Đó là giả." Phía sau cô truyền đến tiếng than nhẹ.