Cầu Ma

Chương 523: Đảo Nam Trạch




"Đảo Nam Trạch!" Tử Yên ở giữa không trung khựng lại, lập tức ngoái đầu nhìn Tô Minh.

"Hai người tại đây chờ ta vài ngày, sau đó ta cùng các ngươi đi đảo Nam Trạch một chuyến." Giọng Tô Minh bình tĩnh nhưng khiến Tử Yên lòng vui sướng và hỗn hợp cay đắng. Cô nhìn Tô Minh, gật đầu.

Đối với Tử Yên, có một vài lúc quyết định của cô Nha Mộc sẽ không phản đối mà yên lặng ủng hộ cô. Hai người không rời đi, ở lại trên đảo nhỏ.

Tộc nhân Mệnh tộc nhìn Tô Minh, ánh mắt có cuồng nhiệt như lay động cả thiên địa, dường như chỉ cần Tô Minh nói ra một câu là họ sẽ trả giá tất cả. Đây không phải một sớm một chiều mà là mấy năm nay, Tô Minh để lại ấn tượng trong tâm hồn họ, còn có năm đó rời khỏi Chúc Cửu Giới thì kính bái và chuyện đã xảy ra.

Mệnh tộc khác biệt khiến tộc quần này khó thể ở chung lâu với người ngoài. Họ lạnh lùng, họ từng bị vứt bỏ khiến tộc nhân Mệnh tộc không tin người ngoài, họ chỉ tin tưởng mình, chỉ tin vào tộc nhân của mình. Trong cuộc sống của họ không có nhiều tạp niệm, sinh hoạt tại Chúc Cửu Giới mười lăm năm thay đổi họ rất là nhiều, bao gồm thái độ tu hành. Mỗi tộc nhân Mệnh tộc để có thể sống tiếp trong mười lăm năm, mỗi ngày thời gian tu luyện chiếm hết toàn bộ.

Chỉ có biến càng cường, chỉ có chịu đựng tịch mịch người ngoài chịu không nổi mới sống sót được, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình!

Cho nên họ mới ngưng tụ mười mấy người rồi từ chối lời mời lúc trước của Nha Mộc, ngăn cách thế gian cư ngụ trên đảo nhỏ, cải tạo nó thành nơi thích hợp cho ở lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vậy nên Tô Minh không khuyên tộc nhân Mệnh tộc theo hắn rời đi mà ở trên đảo nhỏ, dùng ba ngày cẩn thận sắp đặt nó. Đầu tiên hắn gia cố trận pháp phòng hộ. Lấy tu vi hiện nay của Tô Minh, tương đương với tất cả trận pháp năm đó Hổ Tử dạy cho hắn, toàn bộ thi triển, trở thành vòng bảo vệ thứ nhất của đảo. Tiếp theo hắn lặn xuống đáy Tử Hải.

Khi hắn trở về, trong Tử Hải có tám Tử Hải cự nhân ngồi xếp bằng dưới đáy biển vòng quanh đảo nhỏ. Chúng không có linh hồn, hồn đã bị Đoạt Linh Dược lấy đi.

Tặng một viên Đoạt Linh Dược cho tộc nhân Mệnh tộc, nếu hòn đảo lại gặp nguy hiểm thì tám Tử Hải cự nhân sẽ trở thành phòng hộ thứ hai!

làm xong những điều đó, Tô Minh cầm hai cây cung to, dùng lực lượng Tế Cốt chỉnh lý nó, khiến cây cung bị kéo ra uy lực tăng vài phần, thành phòng vệ thứ ba.

Chưa kết thúc, tuy rằng Tô Minh không hiểu biết tử khí dao động nhưng tộc nhân Mệnh tộc hiểu, hắn dựa theo cách nghĩ của họ tiến hành khiến tử khi dao động khi bùng phát uy lực sẽ hơn trước, đấy là phòng vệ thứ tư.

Chỉ những điều này Tô Minh còn chưa yên tâm, dù sao nơi này là Tử Hải, chẳng những có tai nạn đến từ Đông Hoang, còn có mãnh thú Tử Hải quấy rầy. Vậy nên hắn để lại một lũ thần thức, ngưng tụ trên pho tượng của hắn, lấy lực pho tượng kết hợp thần thức, có thể khiến pho tượng ba lần hóa thân tu vi tinh thần trùng kích.

Đây là phòng hộ thứ sáu!

Độc thi bị để lại, Tô Minh tặng cho Mệnh tộc làm phòng hộ thứ sáu! Có độc thi ở, kết hợp nhiều thủ đoạn, nếu lại có trung kỳ Man Hồn đến thì không cần Tô Minh ra tay, chỗ này nhiều phòng hộ như vậy sẽ khiến đối phương không thể không lùi!

Trừ phi gặp ồ ạt tấn công, nhưng đối với chuyện này Tô Minh cũng có chuẩn bị. Dùng cách Hồng La truyền thừa, Tô Minh tại đây bày truyền tống trận đơn giản, trận này hắn lấy linh thạch làm lực lượng mở ra, có thể trong nguy cấp khiến tộc nhân Mệnh tộc rời đi.

Tô Minh sắp xếp khiến đảo phòng thủ kiên cố, cũng cho tộc nhân Mệnh tộc một cơ hội yên tâm ra ngoài, có thể khiến tộc nhân Mệnh tộc đi tìm càng nhiều đồng tộc năm đó.

Nơi này chẳng những là một bộ lạc Mệnh tộc, cũng là Tô Minh ở nhiều đảo Tử Hải một chỗ tu luyện tạm thời. Tại đây tâm hắn sẽ vô cùng bình tĩnh, vì ở đây hắn là thần linh của họ!

Sắp xếp xong, tất cả tộc nhân Mệnh tộc quỳ một gối xuống đất, lạy hướng bầu trời. Trong từng tiếng kêu Mặc tôn và ánh mắt cuồng nhiệt, Tô Minh, Tử Yên, Nha Mộc rời đi.

Mãi đến khi ra đi Nha Mộc vẫn có cảm giác nằm mơ. Mệnh tộc cường đại, bí ẩn và khuôn mặt lạnh lùng, sau đó thấy Tô Minh thì cuồng nhiệt, mọi thứ khắc sâu vào ký ức của y, khiến y đời này khó quên, khó thể quên ấn tượng với Mệnh tộc.

Rời đi Tô Minh không nói gì nhiều, vì chuyện đảo Nam Trạch. Hắn im lặng, dường như không khí xung quanh cũng trầm thấp, Tử Yên và Nha Mộc trong áp lực dẫn Tô Minh lao nhanh đi.

Mấy ngày sau, ba người dừng lại ở một khu vực biển rộng lớn cách Mệnh tộc chừng vạn dặm.

"Tô tiền bối, chỗ này chính là đảo Nam Trạch." Nha Mộc ở một bên cung kính nói.

Ánh mắt Tô Minh rơi xuống dưới, trong tầm mắt một mảnh trống trải, không có gì cả, dù hắn triển khai thần thức nhìn cũng vẫn không phát hiện cái gì.

Mắt hắn chợt lóe, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây âm u, lại lần nữa cúi đầu, thần thức mạnh tản ra, lần này thẳng hướng đáy biển, dần dần, mắt hắn ngưng tụ.

Đáy biển một mảnh hỗn độn, có lực bài xích thần thức, nhưng Tô Minh lờ mờ cảm giác đáy biển như tồn tại sự khác biệt.

"Đảo Nam Trạch có thể sau tai kiếp trở thành điểm tụ tập không nhiều của người Nam Thần trong phạm vi lớn, không bị Đông Hoang tu phát hiện đúng là có chỗ kỳ diệu." Tô Minh thu lại thần thức, chậm rãi nói.

Nha Mộc cung kính chắp tay hướng Tô Minh, tiến lên vìa bước, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện một Man Hồnar ngọc rất bình thường, bị gã cầm trong tay vung trước mặt.

Mảnh ngọc lập tức biến thành cầu vồng lao xuống mặt biển nhìn như trống trải, lặng lẽ rơi vào trong biển, bị bọt nước nhấn chìm.

Mảnh ngọc chìm xuống Nha Mộc lập tức tính toán, tay phải bỗng nâng lên liên tục bấm vài ấn quyết kỳ lạ, chỉ vào hư không bên dưới.

Cái chỉ này lập tức nước biển ầm ầm dao động. Cùng lúc đó, trên mặt biển trống rỗng đột nhiên có hai thân hình mơ hồ nhanh chóng biến rõ ràng đạp bước đến.

Đó là hai người đàn ông trung niên, hai người này mặc đồ đơn giản, ánh mắt như điện. Một người là Vu tộc, một người là Man tộc. Vu tộc là Ương Vu, Man tộc là trung kỳ Tế Cốt. Giây phút hai người xuất hiện thì ánh mắt rơi vào Nha Mộc và Tử Yên, sau đó nhìn thấy Tô Minh thì mắt lóe tia sáng lạnh.

Họ không thấy ra tu vi của Tô Minh nhưng khuôn mặt hắn rất xa lạ.

"Nha Mộc sứ giả, người này là ai?" Trung niên Ương Vu lạnh lùng nói.

"Vị này là Tô tiền bối, có ơn cứu mạng với ta, hai ngươi đừng lỗ mãng, có ta bảo chứng, còn không mau mở đường!" Nha Mộc xụ mặt.

Rõ ràng Vu Man hai người hộ vệ tại đây do dự một chút, rồi Man tộc trung niên chắp tay với Nha Mộc, Tử Yên.

"Hôm trước Nam Trạch điện truyền xuống phong mệnh, đoạn thời kỳ này nghiêm cấm mang người ngoài bước vào đảo Nam Trạch. Hai chúng ta có trách nhiệm, Nha Mộc sứ giả và Tử Yên sứ giả có thể trước đi vào, lấy được thư bảo đảm rồi chúng ta sẽ để cho người này tiến vào."

Nha Mộc ngây ra, Nam Trạch điện là điện môn phụ trách các việc lớn nhỏ trên đảo sau khi Tông Trạch, Vân Lai người thủ hộ đảo bế quan, bình thường không làm ra phong mệnh, trừ phi...

"Không lẽ Tông Trạch đại nhân và Vân Lai đại nhân có người sắp xuất quan?" Nha Mộc vội hỏi.

"Cái này hai chúng ta không biết, nhưng người này nếu không có thư bảo đảm thì không được vào." Người đàn ông Vu tộc lạnh lùng nói.

Nha Mộc do dự, mắt nhìn Tử Yên. Tử Yên nhíu mày, định nói cái gì. Tô Minh ở một bên biểu tình bình tĩnh tiến tới trước.

Theo hắn bước đến, hai trung niên Vu Man thủ vệ tại đây vẻ mặt cảnh giác. Nhưng lúc họ đề phòng nhìn mắt Tô Minh thì lập tức con ngươi hiện ra mê mang, giật mình tại chỗ, mặc kệ Tô Minh lướt qua người họ. Nha Mộc lòng run lên, càng cảm thấy Tô Minh quái dị khó lường. Ông lão Đông Hoang trước khi chết một câu Man Hồn đại viên mãn lại hiện ra trong đầu y. Y bước nhanh tới trước, tự mở ra phòng vệ. Chỉ thấy mặt biển quanh quẩn tiếng ầm ầm, một tầng màn sáng dày đột nhiên huyễn hóa ra. Màn sáng bao phủ mặt biển cỡ mấy trăm dặm, tựa như một cái chén to úp ngược.

Tử Yên cũng bị hành động quái dị của Tô Minh lộ ra suy nghĩ giống Nha Mộc, đi theo sau lưng hắn, ba người bước vào trong màn sáng.

Theo bóng dáng họ biến mất, màn sáng cũng dần tán đi, hai trung niên Vu Man giữa không trung qua một lúc mê man trong mắt tán đi. Trong ký ức của họ nhớ dường như hai người Nha Mộc, Tử Yên mới về đảo, nhưng không có ấn tượng liên quan Tô Minh.

Đây là lực Nhiếp Hồn, là thuộc về một phần lực nguyền rủa của Chúc Cửu Âm. Hiện giờ tại Vu tộc có thể vận dụng lực Nhiếp Hồn đến trình độ này thì trừ Tô Minh ra không còn người thứ hai!

Dù là Nhiếp Hồn Tuyệt Vu Tông Trạch muốn làm được điều này cũng tuyệt đối không thể, trừ phi dùng cách khác.

Khoảnh khắc bước vào màn sáng, Tô Minh lập tức cảm giác bên cạnh mình có lực truyền tống vờn quanh. Lực lượng chớp mắt tan biến, hiện ra trước mặt Tô Minh là một trận pháp to lớn, xung quanh trận ngồi xếp bằng bảy, tám người, bây giờ cùng nhìn lại đây.

Ngoài trận pháp là dãy núi trập trùng, trên sơn mạch tồn tại nhiều lầu các, từng gian từ xa nhìn rất tinh mỹ. Thậm chí trên sơn mạch có thể thấy từng động phủ xây dựng núi. Mơ hồ thấy sơn mạch vòng quanh có đường viền một tòa thành trì đơn giản.

Bốn phía sáng ngời, trên bầu trời không có tầng mây, một mảnh xanh lam, có một mặt trời tỏa ánh sáng.

Mọi thứ như thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn khác với bên ngoài!