Cầu Ma

Chương 493: Mười lăm năm trước




"Mười lăm năm trước tại Chúc Cửu Giới này không phải chỉ có một Tuyệt Vu mà đến ba người! Trừ cường giả của Vu Thần Điện ra còn có người bộ lạc khác. Lúc đó đại hội đổ bảo vừa kết thúc, có không ít Vu tộc tản ra, chuẩn bị đi nơi tam đại truyền thừa. Ác mộng bắt đầu từ lúc đó."

"Ta vĩnh viễn không quên ngày nào đó, trong phạm vi trăm dặm Vu thành xuất hiện không ngừng biến dị, loại biến dị này như là Chúc Cửu Giới mãnh liệt bài xích người ngoài như chúng ta. Động đất, xuất hiện vô số khe nứt, từ trong khe bay ra từng người Bức Thánh tộc, trên trời mặt trăng thứ chín vào lúc đó là màu đỏ. Cả mặt đất bị ánh chiếu này đỏ máu."

"Vô số rừng cây như sống lại, từ mặt đất di chuyển. Tiếng khóc sắc nhọn quái dị vang vọng tám hướng như khóc lóc. Trên bầu trời từng vòng xoáy xoay nhanh, chúng nó di chuyển, bên trong có từng tơ khói đen giáng xuống. Những khói đen hễ xâm nhập vào người thì sẽ dung nhập vào hồn, khiến hồn tách khỏi người, hóa thành tộc Phù Du tộc trong tam đại thánh tộc nơi đây. Âm Linh tộc vào lúc này xuất hiện biến dị, họ không tuân theo ước hẹn cùng Vu tộc năm đó nữa, mà đối với Vu nhân ở tại Chúc Cửu Giới triển khai giết chóc và khu trục."

"Tất cả căn nguyên đều là vì một kế hoạch của Vu tộc, kế hoạch lấy Vu Thần Điện làm chủ, đa số đại bộ lạc đồng ý! Kế hoạch là triệt để mở đường hầm Chúc Cửu Giới, khiến người mỗi đại bộ lạc không cần bị hạn chế, có thể cùng lúc tiến vào trong Chúc Cửu Giới! Tai biến Đông Hoang tới gần, không thể không chiến tranh với Man tộc, chỉ vì lúc tai biến Đông Hoang phủ lên toàn Nam Thần được đến sự sống và bảo đảm lớn nhất. Lấy Vu Thần Điện làm chủ liên hợp các đại bộ lạc, còn có những tiên tộc đến Vu tộc cùng thúc đẩy kế hoạch này! Khung truyền tống trận cường đại, đem Chúc Cửu Giới thành chốn tị nạn của Vu tộc đại bộ lạc và Vu Thần Điện trong tai biến Đông Hoang!"

"Kế hoạch này có lẽ rất sớm trước kia Vu Thần Điện đã chuẩn bị, có lẽ không chỉ vì tị nạn mà còn có tác dụng khác. Nhưng lúc ấy tai biến Đông Hoang không ngừng tới gần, Vu Thần Điện và mỗi đại bộ lạc có tiên tộc trợ giúp, rốt cuộc ở trong Vu thành Chúc Cửu Giới vẽ ra trận pháp này! Nếu ngươi đi qua phế tích Vu thành thì chắc có lẽ còn thấy dấu vết còn lại của trận pháp. Trận pháp cuối cùng mở ra dẫn đến Chúc Cửu Giới hàng loạt kịch biến, tại đó mở ra con đường khiến người Vu tộc đại bộ lạc có thể toàn bộ tiến vào, không biết Âm Linh tộc thi triển thần thông gì mà cái đầu trên cột đá chống trời sống lại. Nó sống lại, có thể gọi là bắt đầu kiếp."

"Trận pháp tan vỡ, trên bầu trời bị trận pháp mở ra phong ấn con đường, Vu thành theo đó hủy diệt. Đây là những việc ta nhìn thấy và biết, trong đó có một số bí ẩn không ai biết, những điều đó ta không rõ. Nhưng Âm Linh tộc không nghĩ đến là trận pháp Vu tộc không chỉ có một mà là ở ba nơi Chúc Cửu Giới. Chẳng qua đột nhiên xuất hiện bão tố khủng khiếp khiến kế hoạch Vu tộc triệt để thất bại. Đến giờ ta vẫn nhớ kỹ bão tố đó, cả bầu trời cuốn bão cát hóa thành thân hình to lớn, đi qua đâu sinh linh trở thành xương cốt hết. Hai trận pháp khác cũng tan vỡ, đa số Vu tộc trước khi trận pháp cuối cùng vỡ nát thì có lẽ là chủng tộc nơi này cố ý để lại một đường sự sống, khiến họ trốn ra phân nửa trước khi trận pháp vỡ. Nhưng có một số người không thành công chạy ra, trận pháp tan vỡ họ bị cưỡng ép ở lại đây. Trải qua một hồi chết chóc và đào thải, những người đó tụ tập lại cùng nhau. Họ chính là chúng ta lúc trước một vạn người giờ chỉ còn lại vài trăm."

Trên trời chín vầng trăng sáng treo cao, mặt đất không quá tối. Chẳng qua nhìn trời đất phía xa, trừ một số có ánh trăng chiếu rọi thì phương xa vẫn mông lung thấy không rõ.

Trên sơn cốc có đoàn lửa thiêu đốt ở trong gió vặn vẹo, từng lũ khói bay vào bầu trời cung bóng đêm dung hợp lại.

Bên cạnh đốm lửa, Nam Cung Ngân ngồi đó, giọng nói trầm thấp quanh quẩn, giống khói từ từ dung nhập vào bóng đêm.

Đối diện gã, Tô Minh im lặng nghe Nam Cung Ngân miêu tả mười lăm năm trước, đầu óc hắn dần vẽ ra từng hình ảnh.

Đối với kế hoạch Vu tộc định tị nạn tại đây, hắn chấn động. Nếu Vu tộc thật sự thành công, thế thì kết thúc tai biến Đông Hoang, đa số Vu tộc sẽ không chịu chút tổn thương.

"Ngươi nói Phù Du tộc có phải là hồn không có chút thần trí, bay trên mặt đất?" Tô Minh nghĩ tới A Hổ trong Vu thành, thầm than.

"Đó là phù du sơ cấp, họ không có ý thức lúc sống. Theo kinh nghiệm chiến đấu với Phù Du tộc mười lăm năm nay của ta, đó là một thánh tộc ký sinh tại đây. Chúng nó ký sinh trong linh hồn, hấp thu hồn lực trưởng thành, khi hồn diệt là lúc chúng hoàn thành trưởng thành. Dựa theo hồn ký sinh mạnh yếu khác nhau chúng nó cũng có chênh lệch." Nam Cung Ngân bình tĩnh nói.

"Có cách gì giải cứu không?" Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân.

"Chúng ta từng thử nghiệm, dùng hết cách vẫn không thành công. Một khi bị phù du ký sinh dung hồn thì như một thể, khó tách ra được. Nhưng ta nghe nói trong Man tộc ngươi có Quỷ Đài bộ lạc, nghe nói bộ lạc này có nghiên cứu rất giỏi về thuật linh hồn, có lẽ họ có thể được." Nam Cung Ngân nghiêng đầu nhìn Tô Minh. Nếu đến bây giờ mà gã không biết Tô Minh đến từ Man tộc thì không thể trở thành đầu lĩnh Mệnh tộc.

Kỳ thực khi Tô Minh không đội mặt nạ thì Man Văn đã nói hết tất cả, cộng thêm lúc hắn đấu với phó tòng Đế Thiên, hai người nói mọi chuyện và thuật pháp khác nhau, đã có không ít người thấy ra điều này. Nhưng, họ đã không phải là Vu tộc, họ là Mệnh tộc, mặc lệ Tô Minh đến từ đâu, dù là Man tộc thì sao chứ?

"Những điều này chính là tất cả xảy ra trong mười lăm năm qua. Mặc tôn, năm đó đại hội đổ bảo xin đừng để bụng, ta đích thực không thể ra quyết định bất lợi cho Vu Thần Điện vào thời điểm đó." Nam Cung Ngân hít sâu, đứng dậy chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.

"Nam Cung huynh đừng như vậy." Tô Minh lắc đầu nói.

"Xin Mặc tôn đồng ý trở thành thánh linh của Mệnh tộc ta." Nam Cung Ngân lại cúi đầu.

Tô Minh do dự một chút.

"Lấy tu vi của Mặc tôn e rằng trong Hậu Vu đã thuộc về đứng đầu, dù không thể so với Tuyệt Vu nhưng cả đất Nam Thần chắc chắn kinh người, trở thành cường giả! Tuy chúng ta không thể ra ngoài nhưng tại đây Mệnh tộc ta sinh tồn gian nan. Nếu Mặc tôn từ bỏ chúng ta, không lâu sau Mệnh tộc sẽ chết chết. Ta chết thì thôi, không sao cả, nhưng trong Mệnh tộc còn có không ít con nít sinh ra tại đây, ta,,," Nam Cung Ngân nhìn Tô Minh, thì thào.

Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân, lát sau mắt nhắm lại. Thời gian trôi qua, nửa tiếng đồng hồ sau, hắn mở mắt gật đầu với Nam Cung Ngân.

"Nếu thật không có cách ra ngoài thì ta sẽ bảo vệ Mệnh tộc, nhưng cùng lúc đó, nếu ta tìm ra đường ra ngoài trở về Nam Thần, các ngươi cũng vẫn phải như vậy. Việc này Mệnh tộc ngươi có đồng ý không?" Tô Minh chậm rãi nói.

Đối với hắn, Mệnh tộc tồn tại khiến hắn xúc động, Nam Cung Ngân nói một phen làm hắn không thể tuyệt tình từ chối. Nhưng nếu chỉ trả giá mà không có thu hoạch, chuyện này đối với Tô Minh không tính ôcng bằng, cho nên khi hắn đồng ý cũng đưa ra yêu cầu.

"Người Mệnh tộc là tộc bị vứt bỏ, đại ân của Mặc tôn tuyệt đối không quên! Một lần làm thánh linh đời đời tuân theo!" Nam Cung Ngân nghiêm túc nói.

Tô Minh nhìn Nam Cung Ngân, lát sau gật đầu, đứng dậy đi hướng sơn cốc. Trong sơn cốc có một động phủ chuyên môn chừa cho hắn.

Nam Cung Ngân nhìn Tô Minh đi xa, hít sâu, mắt nhìn trời.

"Có thể trở về không...mười lăm năm, lúc trước nàng cũng mất tích tại Chúc Cửu Giới, bây giờ ở đâu...." Nam Cung Ngân chua xót thì thào.

Tô Minh trở lại động phủ, biểu tình bình tĩnh ngồi xếp bằng, vung tay áo. Lập tức trước mặt hắn mơ hồ, khi mơ hồ tán đi thì ông lão áo đen mất đi tứ chi xuất hiện tại đó.

"Tại sao ngươi cứ gọi ta là Túc Mệnh?" Tô Minh từ từ nói.

Ông lão mặt tái nhợt, nhắm mắt lại như ngủ say, không nói một lời.

Tô Minh chờ giây lát, tay phải nâng lên, ánh sáng xanh biến ra ngưng tụ thành hình trong tay, bị hắn nắm lấy từ cổ lão già chậm rãi rạch xuống ngực.

"Trước kia ta có mấy lần gieo hoa cỏ vào thân người khác, những hạt giống thảo dược sẽ hấp thu sức sống con người, sinh trưởng theo máu thịt. Mỗi một người bị ta trồng thảo dược đều rất thống khổ." Tô Minh chậm rãi nói.

Ông lão không nhúc nhích giống như không nghe thấy, còn đang ngủ say.

"Tiên tộc có thể đoạt xá nên ngươi không để ý hành hạ nhục thể." Tay Tô Minh rạch vết thương trên ngực lão già, có máu tràn ra nhưng lão chẳng thèm để ý.

"Nếu vậy thì xem coi ngươi chịu đựng được bao lâu." Tô Minh bình tĩnh nói, thu lại kiếm nhỏ xanh, đôi tay chỉ vào vết thương ông lão. Lập tức có gió mạnh rít gào dọc theo vết thương tiến vào người.

Gió này là Phong Man kình phong của Tô Minh. Gió cuốn quét trong người ông lão, không ngừng xé rách nội tạng hình thành đau đớn khiến người lão run bần bật, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Tô Minh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tại sao ngươi cứ gọi ta là Túc Mệnh?" Tô Minh nhìn ông lão, nhàn nhạt nói.

"Thằng tạp chủng, ngươi có bản lĩnh gì thì dùng hết đi, lão phu chết còn không sợ thì sợ gì mấy thủ đoạn nhỏ của ngươi! việc ngươi muốn biết lão phu không nói cho đó rồi sao! Nếu ngươi thật muốn biết thì có thể sưu hồn, nhưng lấy tu vi hóa thần của ngươi, cho dù bây giờ lão phu yếu ớt, có thể bị ngươi hành hạ nhưng không phải ngươi sư hồn được!" Ông lão kiềm chế đau đớn trong người, nghiến răng cười nhạt.

Nhưng dù lão làm ra vẻ rất cứng rắn kỳ thực lòng sợ hãi tương lai, cực kỳ sợ.