Cầu Ma

Chương 451-53: Phong thần khởi!




Theo lão thấy, tuy đối phương có chút thông minh nhưng hiển nhiên không biết thời biết thế, tu vi dù có thể đấu với Hậu Vu nhưng trước sức mạnh của lão, đối phương chỉ là mảnh lá trong lốc xoáy, không thể phản kháng chút nào. Giá cả theo lão thấy đã đủ rồi. Các đời Vu Thần Điện ra giá cao nhất chỉ là năm trăm vạn mà thôi. So sánh thì nếu đối phương còn không đồng ý ba trăm vạn vậy không cần đồng ý nữa.

Tô Minh liếc trưởng lão Vu Thần Điện, nếu lúc trước hắn không chuẩn bị kỹ càng thì bây giờ con đường duy nhất để đi chỉ có nước bán đi hòn đá. Nhưng nếu Tô Minh đã dám đứng đây, dám nói như vậy với trưởng lão Vu Thần Điện thì tất nhiên đã đoán trước chuyện xảy ra tiếp theo.

Bây giờ hắn không nói nữa mà nâng lên tay phải, ánh sáng xanh chợt lóe, trực tiếp chém vào Xích Thạch. Từng tiếng nổ vang vọng, Tô Minh so sánh hình ảnh trên trán tiểu nhân đen. Một lát sau trong ánh mắt chú ý của vô số người, Xích Thạch tan vỡ, mảnh vụn rơi lả tả. Lòng bàn tay Tô Minh xuất hiện tảng đá trong suốt cỡ đầu người!

Đá trong suốt lóng lánh thoạt trông ẩn chứa ánh sáng rực rỡ. Bên trong phong ấn một đóa hoa đen, có hai cánh hoa bị hóa thạch, nhưng có một cánh dạt dào sức sống. Mặt quỷ trên cánh hoa đen trông như cười dữ tợn.

Khi mở ra Quỷ Linh Hoa hiện ra trong mắt mọi người thì tiếng động ầm ĩ kinh người sôi sục. Từng ánh mắt ghen ghét, hâm mộ, điên cuồng, phức tạp, các loại tập trung lại, đời sống muôn mặt hiện ra đầy đủ trong đám người.

"Đúng là Quỷ Linh Hoa, hơn nữa…có một cánh ẩn chứa sức sống!!!"

"Một cánh hoa này đã đủ tuổi, trải qua nhiều năm tháng, chỉ cần dùng cách chính xác thì có thể luyện ra quỷ thứ nhất!!!"

"Chết tiệt, trước kia ta có ra giá tảng đá đó, nhưng…nhưng tại sao ta không tiếp tục tranh giành chứ!?"

Bốn phía ầm ĩ, Nam Cung Ngân trợn to mắt, hít thở dồn dập. Gã nhìn Tô Minh, đôi mắt dần sáng ngời.

"Vận may của Mặc huynh thật là nghịch thiên, tùy tiện mua một khối Xích Thạch, không ngờ mở ra một đóa Quỷ Linh Hoa như vậy. Nhìn tổng thể hoa hóa thạch hơn sáu phần, nhưng nếu chỉ nhìn một cánh hoa thì đây…hoàn toàn không bị ảnh hưởng, là hoàn chỉnh!!! Giá trị hoa ít nhất phải bảy trăm vạn!"

Tô Minh nhìn tảng đá bềnh bồng trong lòng bàn tay, lật tay lại, lập tức tảng đá biến mất. Hắn không thèm nhìn trưởng lão Vu Thần Điện, xoay người đi xuống đám người bên dưới.

Bốn phía, những người bước ra ngoài tám đại điện tập trung nhìn Tô Minh, không ai ngăn cản. Dù sao Vu Thần Điện ra giá thật là quá thấp, đổi làm ai trong bọn họ đều sẽ không chấp nhận.

Trưởng lão Vu Thần Điện cũng nhìn bóng lưng Tô Minh đáp xuống đất, sắc mặt vẫn âm trầm nhưng không nói một lời. Lão nghĩ dù Quỷ Linh Hoa không tệ nhưng chưa đáng lão ở trước mặt mọi người tranh giành. Chỉ cần đối phương còn tại Chúc Cửu Giới, vậy mọi chuyện đều có khả năng, không cần nóng lòng trong phút chốc.

Gã đàn ông bên cạnh Tô Minh mở ra ánh sáng kỳ lạ hai màu thấy không khí xung quanh quái lạ, do dự một lát sau nghiến răng tiếp tục cắt. Gã cắt, ánh sáng kỳ lạ hai màu kỳ lạ chớp lóe, dần hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tô Minh đáp xuống đất, đi tới chỗ của mình. Ba thiếu niên nam nữ nhóm Lan Lan lập tức kích động vây quanh, Vu nhân xung quanh cũng chắp tay chào, vốn định tiến lên nhưng bị Nam Cung Ngân trừng mắt, không để ý tính tình lúc trước tỏ ra hào sảng, hừ lạnh đẩy lùi tất cả người định đến gần.

Đối với Tô Minh, Nam Cung Ngân chẳng chút che giấu sự hâm mộ. Gã nhìn Tô Minh, nghĩ đến mình, cười khổ chắp tay.

"Mặc huynh, ta phục rồi, triệt để phục!"

Trong mắt Nam Cung Ngân, Tô Minh là người tràn đầy truyền kỳ. Hắn có thể từ vùng bên ngoài tràn ngập nguy cơ dẫn gã một đường tránh nguy hiểm an toàn đến Vu thành. Hắn có thể dựa vào tu vi Ương Vu đấu với Thiết Mộc. Quan trọng nhất là sau cuộc chiến, quan hệ giữa hắn và Thiết Mộc không giống từng chém giết. Từ giọng nói của Thiết Mộc có thể thấy ra lão thừa nhận Tô Minh.

Tại đất Cửu Âm Linh Tô Minh càng khiến Nam Cung Ngân chấn kinh. Gã không ngờ đối phương sẽ ký kết với Cửu Âm hộ vệ vô sỉ như vậy. Đang lúc gã tội nghiệp đối phương thì phát hiện hóa ra người đáng thương là chính mình.

Dường như chỗ Tô Minh có tầng sương mù lượn lờ, ngươi càng muốn thấy rõ, càng tiến vào thì càng mê mang bên trong.

Mãi đến giờ phút này, Nam Cung Ngân chính mắt thấy Tô Minh tùy tiện mua một khối Xích Thạch mà lại dấy lên ầm ĩ lớn thế, mở ra Quỷ Linh Hoa, gã đột nhiên hiểu ra.

"Từ người Mặc Tô chắc chắn có quang hoàn bí ẩn, quang hoàn vô hình vô sắc, nhìn không thấy, sờ không tới, nhưng nó tồn tại khiến khó thể đoán được đối phương. Ưm, ở chung với người có quang hoàn thế này nói không chừng mình có thể dính chút." Nam Cung Ngân mắt tỏa sáng nhìn Tô Minh, cười hì hì. Nhưng rất nhanh gã biến sắc mặt, thấp giọng nói.

"Mặc huynh, chúng ta phải cẩn thận trưởng lão Vu Thần Điện. Tu vi người này cực kỳ mạnh, hành động rất tàn nhẫn. Hơn nữa ông già nhà ta quanh năm bế quan, bây giờ lực uy hiếp bớt nhiều, chỉ sợ không trấn được người này." Nam Cung Ngân bộ dạng như Tô Minh là người phe mình, nhíu mày nói.

Giờ bắt đầu đấu giá Xích Thạch từ số bảy trăm lẻ một đến tám trăm. Có lẽ vì Tô Minh mở ra Quỷ Linh Hoa nên đấu giá mấy Xích Thạch sau tới trình độ kịch liệt.

"Hơn nữa Mặc huynh phải chú ý, nếu chúng ta vừa ý Xích Thạch nào nữa, sợ là khi kêu giá người xung quanh sẽ điên cuồng kêu theo." Nam Cung Ngân lầu bầu như là cùng Tô Minh tiến lùi, nói tới nói lui đều là hai chữ chúng ta.

"Khụ, Nam Cung huynh đừng lo lắng. Tuy ta còn có vài Xích Thạch vừa ý nhưng Mặc ta thiếu vu tinh, sẽ không ra giá nữa." Tô Minh lắc đầu.

"Ta có này! Mặc huynh yên tâm, cứ việc ra giá. Lần này chúng ta phải kiếm lời to, ta vì đổ bảo chuẩn bị đầy đủ vu tinh! Đến khi đó hai anh em chúng ta, hì hì, chia các thế nào thì từ từ bàn, từ từ bàn." Nam Cung Ngân tươi cười đầy mặt, ánh mắt mong chờ.

Gã đã hiểu cả rồi, nhất định phải theo sát bên Tô Minh, cùng đối phương tiến lùi, thế thì dù có sai nữa nhưng cuối cùng sẽ không lỗi lầm như khoảng thời gian này mình đã làm. Mấy trăm vạn vu tinh lấy đến Cửu Âm vệ khù khờ, năm mươi vạn vu tinh chớp mắt thành bọt biển, vân vân và vân vân.

"Như vậy thì…" Tô Minh liếc Nam Cung Ngân.

"Mặc huynh không cần chần chờ, không sao đâu. Ngươi, ta luôn hợp ý, mấy vật ngoài thân so với tình cảm giữa chúng ta thì tính gì đâu. Nếu Mặc huynh cần thì cứ lấy đi, ngươi nhìn đi, Nam Cung Ngân ta sẽ không nhăn mày!" Nam Cung Ngân vỗ ngực.

"Được rồi." Tô Minh không có lý do từ chối, nói xong lời này lập tức hướng không trung đang đấu giá hòn đá thứ tám trăm ba mươi sáu, kêu giá.

"Năm mươi vạn!"

Nam Cung Ngân ngẩn ra. Gã còn tưởng Tô Minh sẽ tiếp tục khách sáo rồi mình khuyên nhủ mấy câu, cuối cùng mọi người có nhu cầu riêng, đẩy tới đẩy lui đạt thành ăn ý. Nhưng Tô Minh không hề khách sáo, trực tiếp tham gia đấu giá.

Kỳ thực trong lòng gã vẫn hơi lo, dù sao vu tinh của gã không phải gió thổi tới mà vất vả khổ cực đổi lấy, giờ thấy Tô Minh thuận miệng thét ra năm mươi vạn thì lòng nhỏ máu, nhưng mặt vẫn lộ ra xem nhẹ mây khói. Gã thậm chí tươi cười gật đầu với hắn, tỏ vẻ hào sảng.

"Mặc huynh, khối Xích Thạch này như thế nào?" Nam Cung Ngân nhìn Xích Thạch trên bầu trời, nhìn sao cũng không khác gì tảng đá khác.

Người xung quanh đấu giá tảng đá này là bốn mươi ba vạn, nhưng khi Tô Minh ra giá năm mươi vạn thì lập tức như hòn đá rơi vào mặt nước, khiến tất cả mọi người tập trung chú ý cao độ. Tựa như đã đoán trước, kỳ thực nhiều người đều chăm chú vào Tô Minh, sẵn sàng chỉ cần hắn ra giá mua Xích Thạch thì lập tức theo ngay. Giờ nghe Tô Minh kêu giá năm mươi vạn thì có không ít người hưng phấn lục tục ra giá.

"Năm mươi lăm vạn!"

"Sáu mươi vạn!"

"Sáu mươi bốn vạn!"

"Sáu mươi tám vạn!"

Mắt thấy giá ngày càng cao, Tô Minh ngoái đầu nhìn Nam Cung Ngân che giấu hồi hộp.

"Nam Cung huynh, ngươi có bao nhiêu vu tinh?"

"A…cỡ hơn hai trăm vạn." Nam Cung Ngân tim đánh thịch một cái.

"Bảy mươi lăm vạn!" Tô Minh nghe xong lại kêu giá, thanh âm rơi vào tai Nam Cung Ngân khiến tim gã co rút, lòng đầy mâu thuẫn, nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười lộ vẻ đồng ý.

"Mặc huynh, phẩm chất tảng đá kia như thế nào?" Tim Nam Cung Ngân đập nhanh, bản năng hỏi.

"Ai biết." Tô Minh thốt lời khiến Nam Cung Ngân trước mắt một màu đen.

"Tám mươi vạn!" Khi Tô Minh kêu giá thì lại có người ra giá, hiển nhiên quyết định phải cướp đi Xích Thạch hắn nhìn trúng.

"Có muốn tăng nữa không?" Mắt Nam Cung Ngân có tơ máu nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng kêu giá, nhỏ giọng nói với Tô Minh.

"Thôi, chúng ta chụp giá cái tiếp theo đi." Tô Minh lắc đầu.

Cuối cùng khối Xích Thạch này bị người lấy giá cao nhất là tám mươi vạn mua đi.

Nghe lời của Tô Minh, Nam Cung Ngân trái tim co rút. Gã tiêu phí vu tinh thì không có gì, nhưng nhìn người khác cầm vu tinh của mình đi đấu giá thì hoàn toàn là cảm giác khác. Đặc biệt trước đó gã cam tâm tình nguyện chủ động đề ra, nhưng dù vậy khi thật sự đối mặt Nam Cung Ngân vẫn là kiềm không được đau lòng.

Khi đấu giá đến Xích Thạch số tám trăm ba mươi bảy Tô Minh lại ra giá. Từ nay về sau mỗi một tảng đá hắn đều kêu giá, khiến Nam Cung Ngân trái tim đập loạn, lên xuống theo giá cả. Thậm chí có vài khối Tô Minh ra giá cực kỳ quyết đoán cho người cảm giác nhất định phải mua cho bằng được, khiến người tranh giành nó càng kịch liệt. Nhưng có rất nhiều người nhìn ra manh mối, tuy nhiên việc này vốn là đặt cược nên không phàn nàn cái gì.

Từ từ Nam Cung Ngân cũng nhìn ra ý nghĩa Tô Minh kêu giá, lòng thầm mừng. Nhưng ngay lúc đó, Tô Minh dùng thái độ điên cuồng kêu giá với Xích Thạch số tám trăm chín mươi bảy làm Nam Cung Ngân tim đập chân run.

"Tám mươi vạn!"

"Chín mươi vạn!"

"Một trăm vạn!!!"

"Mặc…Mặc huynh, này…" Nam Cung Ngân đang nói thì Tô Minh đứng lên.

"Một trăm năm mươi vạn!" Hắn không chút do dự kêu giá, mắt quét người xung quanh, ra vẻ phải có được.

Nam Cung Ngân ở một bên nhìn Tô Minh như thế thì căng thẳng xen lẫn hưng phấn, mắt cũng đỏ nhìn bốn phía, dường như ai lại kêu giá nữa là kẻ thù không đội trời chung của Nam Cung Ngân gã!

"Một trăm sáu mươi vạn!" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên phát ra từ đám người. Kẻ kêu giá là gã đàn ông lúc trước đứng cạnh Tô Minh cắt đá mở ra ánh sáng kỳ lạ hai màu. Gã đàn ông cắn răng, mắt cũng đỏ.

"Một trăm tám mươi vạn!" Tô Minh im lặng chẳng mấy lúc sau, nghiến răng nói.

Nam Cung Ngân ở một bên căng thẳng đến cực độ, hít thở dồn dập.

"Một trăm chín mươi vạn!" Gã đàn ông ngẩng đầu nhìn Xích Thạch số tám trăm chín mươi bảy, càng xem càng thấy giống với số sáu trăm chín mươi bảy. Cộng thêm gã luôn quan sát Tô Minh, đây là viên Tô Minh cố chấp ra giá nhất, nên cắn răng đánh cuộc một phen.

"Hai trăm vạn!" Nhưng khi gã đàn ông kêu giá thì một tiếng gầm rống ra. Lần này không phải Tô Minh mở miệng mà Nam Cung Ngân ở một bên gân cổ kêu to.

Tô Minh ngẩn ra.

"Hai trăm mười vạn!!!" Gã đàn ông suýt nghẹt thở điên cuồng hét.

Nam Cung Ngân trợn to mắt, định nói tiếp thì Tô Minh ho khan, kéo gã lại.

"Chúng ta không cần."

"A, vì sao?" Nam Cung Ngân bản năng gật đầu, nhưng rồi ngẩn ra, lập tức hiểu, cười khổ nhìn Tô Minh. Gã nói thầm, gã không phải người ngu chẳng qua bị không khí ảnh hưởng. Bây giờ gã hiểu hành động của Tô Minh thì lòng trừ cười khổ ra không còn gì khác.

"Bà nội nó, đây không phải vu tinh của mình, nếu đổi lại là mình thì cũng dám chơi tiếp như vậy." Nam Cung Ngân lầm bầm, mặt nặn nụ cười lộ vẻ hào sảng.

"Chút vu tinh này không tính là gì, nếu Mặc huynh vừa ý hòn đá đó thì chúng ta có thể tiếp tục giành!" Nam Cung Ngân sảng khoái nói.

Nhìn Nam Cung Ngân, Tô Minh nháy mắt. Kỳ thực lúc gã đàn ông kêu giá một trăm tám mươi vạn thì hắn đã định bỏ rồi, dù sao hắn chỉ kêu loạn giá để mọi người không thể nhìn ra hắn chân chính muốn mua là gì. Nhưng bộ dạng của Nam Cung Ngân khiến Tô Minh căng thẳng.

Từ số tám trăm ba mươi mấy đến chín trăm, mỗi lần Tô Minh kêu giá đều chừa chỗ trống, cẩn thận cộng thêm đám Xích Thạch cùng mở ra, có người may mắn, như vậy thì mới cho hắn chỗ trống khiến không ít người chui vào.

Theo một trăm Xích Thạch trong thời gian tiếp theo từng cái bị mở ra, tình hình đạt tới trình độ kịch liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước. Dù sao một trăm viên Xích Thạch này đa số người mua không nói đến hao phí nhiều ocnf là giành của Tô Minh, đặc biệt Xích Thạch hai trăm mười vạn là giá cao nhất lần chụp giá này.

Nhưng theo từng viên Xích Thạch mở ra, theo tiếng ầm ĩ tan vỡ, đám người phát ra tiếng xôn xao càng mãnh liệt, nhưng trong thanh âm đều lộ ra thất vọng.

Nam Cung Ngân nhìn một trăm người trên bầu trời, ai nấy ủ rũ mặt tái nhợt trở về, mặt lộ nụ cười đắc ý.

Đặc biệt giá trên trời hai trăm mười vạn mua Xích Thạch trong ánh mắt hồi hộp của mọi người thành bụi phấn, gã đàn ông ở giữa không trung chết đứng nửa ngày, phun búng máu lảo đảo trở về thì cuộc cắt đá lần này mới kết thúc.

Càng quái là trong một trăm viên Xích Thạch chỉ có một cái xuất hiện ánh sáng kỳ lạ le lói nhưng bên trong giống hòn đá khác, rỗng tuếch.

Kết thúc mở ra một trăm lẻ một viên Xích Thạch, tiếp theo là đấu giá một trăm Xích Thạch cuối cùng trong một ngàn viên đổ bảo. Mọi người rõ ràng đề phòng Tô Minh, tâm tình ăn theo nhạt đi nhiều.

Về Xích Thạch đấu giá chín trăm lẻ cuối cùng bị Tô Minh ra giá bốn mươi vạn trực tiếp mua đi.

Mãi đến khi kết thúc đấu giá, Tô Minh tổng cộng mua bốn khối Xích Thạch. Trừ số chín trăm lẻ một và chín trăm bốn mươi chín, còn hai cái vì không ai tiếp tục ra giá mới rơi vào tay Tô Minh.

Cuối cùng giá tiêu phí gần hai trăm vạn vu tinh của Nam Cung Ngân khiến gã lòng nhỏ máu, hồi hộp không lấy lại vốn. Gã nhiều lần liếc Tô Minh nhưng mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt hắn khiến gã càng căng thẳng hơn.

Khi bắt đầu cắt, Tô Minh bay lên giữa không trung. Hắn xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người. Đặc biệt là Nam Cung Ngân không ngừng mong chờ xảy ra kỳ tích.

"Chắc chắn là được, chắc chắn là được!" Nam Cung Ngân nuốt nước miếng. Trong thế giới của gã giờ chỉ tồn tại bóng dáng Tô Minh.

Khi Tô Minh lần nữa đứng bên cạnh quang hoàn pháp khí, chẳng những người bên dưới nhìn hắn, người trong tám đại điện, bao gồm trưởng lão Vu Thần Điện cũng nhìn qua.

Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, tay phải nâng lên chỉ vào pháp khí. Thoáng chốc pháp khí mở rộng bao phủ Xích Thạch số chín trăm lẻ một. Tiếng *xẹt xẹt* vang vọng, thậm chí người mở mấy tảng đá khác cũng trước nhìn bên Tô Minh.

Tô Minh nhắm mắt, thần thức ngưng tụ trên người tiểu nhân đen trong túi trữ vật. Chậm rãi, theo tiểu nhân run rẩy, trán dần xuất hiện hình ảnh. Trong hình rõ ràng là một gốc Long Diệp Thảo bốn lá! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lúc trước Tô Minh đã biết sự tồn tại của nó. Nó có hai lá cây bị hóa thạch héo tàn, còn lại hai cái dù sống nhưng không đủ sức sống, bộ dạng héo rũ, không thể so với bảy lá của Tô Minh, ngược lại hơi giống cái người đàn ông áo trắng Cửu Vu Các lấy ra.

Quen tay dễ làm, trước ánh mắt mọi người, Tô Minh mở mắt ra, quang hoàn bị hắn khống chế nhanh chóng chuyển động. Bùm một tiếng, trực tiếp chém Xích Thạch thành hai, theo đó ánh sáng kỳ lạ hai màu lập tức lộ ra. Chỉ là thế thì thôi, theo vị trí Tô Minh di chuyển Xích Thạch, lại lần nữa chém xuống thì trong ánh sáng kỳ lạ hai màu lại có thêm ánh sáng vàng!

Ba màu đỏ, xanh, vàng lượn lờ chiếu rọi trong mắt mọi người. Lần này chính trưởng lão Vu Thần Điện cũng khó bình tĩnh, vẻ mặt rung động, tràn đầy chấn kinh.

Lão còn thế thì đứng nói đến người khác. Toàn trường ngắn ngủi yên tĩnh rồi bùng phát sóng âm xôn xao ngập trời.

Trong đó Nam Cung Ngân là kích động và hưng phấn nhất. Gã đứng đó ngửa đầu cười to, bộ dạng kích động giống dân cờ bạc đặt cược nửa đời người, thắng bại một chớp mắt thấy ánh sáng chiến thắng. Cái loại xúc động đó khó thể kiềm chế.

"Ánh sáng kỳ lạ ba màu…"

"Mặc Tô này rốt cuộc là gì vậy, hắn, hắn lại có vân may kinh người như vậy. Lúc trước là hắn mở ra Quỷ Linh Hoa, bây giờ tảng đá thứ hai tỏa ra ánh sáng kỳ lạ ba màu!"

"Mặc lão đệ, khối Xích Thạch lần này bán cho lão phu đi. Lão phu cho ngươi một trăm năm mươi vạn, thế nào?" Bên Thiết Mộc lập tức giành mở miệng trước.

Tô Minh chắp tay hướng Thiết Mộc, sau đó nâng lên tay phải, lại chỉ hướng pháp khí. Nhát cắt này Xích Thạch lại bị cắt một khúc, cùng lúc đó, quang hoàn nhanh chóng di chuyển, từng đợt tro bụi tản ra. Trưởng lão Vu Thần Điện sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, lão không nhìn Xích Thạch mà là Tô Minh!

Lão không tin thế gian có người may mắn như vậy!

"Tảng đá của người không bằng bán cho bộ lạc ta đi. Bộ lạc ta nguyện trả một trăm tám mươi vạn vu tinh!" Lại có người khi quang hoàn chuyển động thì vội kêu giá.

Tô Minh không thèm để ý, khống chế cắt, qua một lúc mắt chợt lóe, tay phải nâng lên vỗ vào Xích Thạch bị tàn phá. Cái vỗ này tảng đá vỡ nát, xuất hiện trong tay Tô Minh rõ ràng là khối đá trong suốt không lớn, Long Diệp Thảo bên trong rõ ràng ngay trước mắt.

"Long Diệp Thảo, đó là Long Diệp Thảo bốn lá!!!"

"Trong đó hai lá còn sống, dù cỏ này không đáng giá bằng Quỷ Linh Hoa nhưng cũng là vật hiếm thấy, nghe nói có hiệu quả đặc biệt trừ hết độc trong thiên hạ!"

"La Đào bộ lạc ta nguyện ra hai trăm bảy mươi vạn vu tinh mua Long Diệp Thảo này!"

"Hai trăm bảy mươi vạn đã muốn mua Long Diệp Thảo bốn cánh? Cửu Vu Các ta ra giá ba trăm hai mươi vạn!"

Tim Nam Cung Ngân đập nhanh, loại cảm giác hưng phấn này gã chưa từng cảm nhận khi tiến vào Chúc Cửu Giới, bây giờ nghe những tiếng ra giá thì càng hít thở dồn dập hơn.

Tô Minh sắc mặt như thường, hắn có thứ phẩm chất càng tốt hơn, cúi đầu nhìn Nam Cung Ngân. Hắn ném tảng đá trong suốt hướng Nam Cung Ngân.

"Muốn xử lý tảng đá này thế nào thì Nam Cung huynh cứ quyết định đi."

Nam Cung Ngân ngửa đầu cười to, thân thể nhoáng lên hướng không trung, nhận lấy tảng đá trong suốt, cười híp mắt nhìn bốn phía. Trưởng lão Vu Thần Điện chau mày.

Tô Minh không thèm để ý Nam Cung Ngân làm sao xử lý Long Diệp Thảo bốn cánh, hắn nâng lên tay phải, hư không chộp lấy. Khối đá thứ hai bay đến. Tảng đá mới bị bỏ vào trong pháp khí, Tô Minh lập tức chỉ vào pháp khí, tiếng vù vù vang vọng. Khối đá này là Tô Minh mua lung tung, bên trong rốt cuộc có cái gì thì hắn không biết.

Giờ thì pháp khí di chuyển nhanh, Xích Thạch ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trực tiếp thành phấn vụn, bên trong trống rỗng.

Mắt thấy lần này Tô Minh thất bại thì người bên dưới mới dễ chịu chút. Nếu hắn mở ra vật phẩm gì thì họ rất khó tin đây là vận may.

Tô Minh sắc mặt như thường, không đau lòng bao nhiêu, trực tiếp chộp khối Xích Thạch thứ ba bỏ vào trong pháp khí, không chút do dự cắt xuống. Tô Minh vốn không tính toán có thể mở ra cái gì. Nhưng bỗng nhiên từ trong vết cắt có ánh sáng kỳ lạ hiện ra.

Ánh sáng kỳ lạ xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Tô Minh ngẩn ra, vẻ mặt nhìn chẳng có gì thay đổi nhưng trong lòng hắn vào lúc này đập nhanh hơn. Không như lúc cắt Xích Thạch có tin chắc, loại cảm giác không biết, loại tim đập rung động, loại suy đoán không biết trong Xích Thạch có cái gì là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, lý do tại sao nhiều người thích đại hội đổ bảo như vậy.

Tim Tô Minh đập hơi nhanh, hắn nhìn chằm chằm Xích Thạch, khống chế quang hoàn ở bên ngoài nhanh chóng ma sát. Theo ma sát, Xích Thạch ngày càng nhỏ. Lát sau, mắt Tô Minh chợt lóe, chính giữa quang hoàn lập tức xuất hiện mũi nhọn đâm vào trong Xích Thạch, liên tục vài lần. Quang hoàn lại một lần chém xuống, Xích Thạch chỉ còn lại phân nửa. Nhưng nửa Xích Thạch chỉ có một ánh sáng kỳ lạ mà lại cực kỳ chói lòa!

Tim Tô Minh đập càng nhanh hơn, đây là cảm nhận trước kia chưa từng có. Hắn đang do dự có cắt tiếp không thì người giao dịch xong với Nam Cung Ngân cùng nhìn qua.

"Khụ, Mặc lão đệ, nếu đã bán Long Diệp Thảo cho Cửu Vu Các thì tảng đá kia bán cho lão phu đi, sao hả? Lão phu ra giá một trăm năm mươi vạn."

"Ta ra giá một trăm bảy mươi vạn!" Thánh nữ Thu Hải bộ lạc Uyển Thu bình tĩnh nói, ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm Tô Minh, luôn quan sát hắn.

Cô lên tiếng thì túc nữ áo trắng cũng ra giá, tiếp theo là Thiên Lam Mộng.

Khi thấy Thiên Lam Mộng thì lòng Tô Minh dao động, nhưng trước mắt không phải lúc nhận người quen. Tô Minh rời đi Man tộc, đối với Thiên Lam Mộng có sự phức tạp. Bây giờ thấy ba cô gái lại giống lúc trước thi nhau lên tiếng, Tô Minh suy tư giây lát, có chút không cam lòng cứ bán đi tảng đá, dứt khoát cắt một nhát nữa. Theo nhát cắt, tiếng nổ quanh quẩn, Xích Thạch hoàn toàn bị mở ra, bên trong ánh sáng kỳ lạ tan biến, tảng đá trống rỗng. Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười khổ.

Hắn rốt cuộc cảm nhận được loại tim đập, cũng biết mùi nụ cười đó của Nam Cung Ngân.

"Vốn có thể bán ra hơn một trăm vạn vu tinh nhưng giờ thì…" Tô Minh thầm cảm thán, loại cá cược thế này đúng là khiến người nổi dục vọng.

Liên tục thất bại hai lần khiến những ánh mắt nhìn Tô Minh bình thường hơn, đa số người thấy có lẽ hắn thật chỉ là may mắn. Ngay cả trưởng lão Vu Thần Điện ánh mắt cũng dời khỏi người Tô Minh.

Tô Minh hít sâu, cảm nhận cá cược kích động nhưng hắn vẫn thích loại tin chắc hơn. Tay phải nâng lên cách không chộp bắt, Xích Thạch số chín trăm bốn mươi chậm rãi bay hướng hắn.

Nhìn khối Xích Thạch này, Tô Minh có do dự.

Hắn rất rõ ràng vật tồn tại trong Xích Thạch có lẽ sẽ dấy lên chấn động hơn cả Quỷ Linh Hoa. Bởi vì dù thảo dược bên trong héo tàn nhưng ở gốc không bao nhiêu sức sống có ong độc ngủ say!

Ong độc này rõ ràng là thứ ngủ say từ vạn năm xa xưa, khó đoán ra có cường đại hay không. Nhưng trước đó Tô Minh có nghe Ô Đa, Nam Cung Ngân nói dù Xích Thạch mở ra có thảo dược, có pháp bảo, đủ loại nhưng duy nhất không có…vật sống!

Như tiểu nhân đen của hắn có thể xem như vật sống, như ong độc trong Xích Thạch trước mắt càng là vật sống hoàn toàn!

"Vật sống tồn tại trong đó là hiếm thấy, một khi mình mở ra chắc chắn sẽ dấy lên sóng gió…" Mắt Tô Minh quét qua mọi người bên dưới, người trong tám đại điện, thấy trưởng lão Vu Thần Điện mặt âm trầm, hắn thu lại tầm mắt, rơi vào Xích Thạch.

"Ta muốn xem coi, ai, dám cướp vật của ta!" Mắt Tô Minh chợt lóe. Hắn đã có ước hẹn với ông lão Cửu Âm Chiến Tuyệt Vu, giờ hoàn toàn có tư cách nói ra câu này.

Hắn bình tĩnh hô hấp, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị có lẽ nơi đây sẽ điên cuồng vì vật hắn mở ra. Hắn chậm rãi nâng tay lên ấn vào quang hoàn pháp khí, lập tức quang hoàn giao nhau, bắt đầu ma sát.

Tô Minh nghiêm túc dần khiến người bên dưới cũng tập trung tinh thần nhìn. Tô Minh nhắm mắt lại, bằng thần thức của hắn, tiểu nhân đen không run rẩy dữ dội, điều này phù hợp với suy đoán về tiểu nhân đen. Tiểu nhân có phản ứng mãnh liệt nhất với thứ như thảo dược.

Bây giờ thảo dược trong Xích Thạch đã héo tàn hơn phân nửa, chỉ có gốc rễ là còn sức sống, cho nên tiểu nhân kích động yếu hơn chút.

Chỉ là khi Tô Minh định dựa vào thần thức nhìn hình ảnh ở trán tiểu nhân để cắt thì hắn bỗng ngẩn ra. Vì hắn trông thấy tiểu nhân đen trong túi trữ vật thân hình co rút.

Đây là co rút chứ không phải run rẩy, Tô Minh biết rõ mình không nhìn lầm. Hắn nổi lên nghi ngờ nhưng sắc mặt như thường, khống chế quang hoàn tiếp tục ma sát. Theo tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh, thật nhiều tro bụi tán đi, Tô Minh chấn kinh phát hiện, tiểu nhân đen trong túi trữ vật lần nữa rút lại!

Rút lui là một loại sợ hãi, biểu tình tiểu nhân vào lúc này lộ ra vẻ thống khổ và kinh khủng. Tô Minh nhìn biến đổi của tiểu nhân đen trong tảng đá, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Khi Xích Thạch chưa vỡ thì tiểu nhân đen bình thường, nhưng theo Xích Thạch thu nhỏ, vật bên trong chậm rãi lộ ra, tiểu nhân đen rõ ràng biến đổi.

Tô Minh mở mắt ra, nhíu mày nhưng không ngừng khống chế quang hoàn, chỉ là càng cẩn thận hơn. Chậm rãi, khi Xích Thạch bị gọt hơn phân nửa, hắn thấy sắc mặt tiểu nhân đen đã là sợ hãi đến cực điểm.

Mắt Tô Minh chợt lóe, trực tiếp khống chế quan hoàn bỗng chém xuống Xích Thạch, lập tức khiến tảng đá nhỏ một góc. Cùng lúc đó, không khí trên Xích Thạch vặn vẹo sóng gợn. Ngay sau đó, hình ảnh mơ hồ lộ ra trong cõi trời đất!

Hình ảnh là một gốc cỏ xanh nhìn rất bình thường. Nó có không ít lá cây dài, màu xanh biếc. Nếu nói có gì khác biệt thì chính là ở trên mỗi một lá cây tồn tại một sợi chỉ vàng! Dù hình ảnh mơ hồ nhưng chỉ vàng thì rất rõ ràng.

Âm ảnh xuất hiện, chớp mắt người phía dưới lại xôn xao. Chẳng qua lần này náo động chỉ xuất hiện một lát rồi biến tĩnh lặng.

Lý do tĩnh mịch là vì trưởng lão Vu Thần Điện, lão lần đầu tiên bay lên khỏi đại điện mình ngồi, tóc không gió tự bay, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có. Thậm chí có thể thấy lão xúc động mất khống chế!

Đối với lão quái tu hành nhiều năm, tu vi chỉ kém nửa bước là vào Tuyệt Vu, thế gian này đã có rất ít việc khiến lão kích động như thế. Nhưng bây giờ lão không thể khống chế nỗi lòng!!!

Tất cả là vì trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh!

"Thần Linh Tuyến…đây là Thần Linh Tuyến Diệp!!!" Nam Cung Ngân thì thào, biến sắc mặt, kinh kêu.

Theo tiếng của gã, Thiết Mộc cũng nhận ra hình dạng thảo dược từng thấy trong ghi chép!

"Đây, đây chẳng lẽ thật là Thần Linh Tuyến Diệp, một trong chín kỳ bảo trong truyền thuyết Chúc Cửu Giới, Phong Thần Hoa Diệp!?"

Uyển Thu vẻ mặt khó tin, ngơ ngác nhìn thảo dược mơ hồ ảo ảnh, hít thở dồn dập.

Túc nữ áo trắng rung động, nhìn ảo ảnh lại nhìn Tô Minh, mặt biến trắng bệch.

Thiên Lam Mộng nhướng mày, chưa đợi cô suy nghĩ thì đằng sau truyền đến giọng khàn khàn, theo thanh âm là Thiên Lam lão tổ lần đầu tiên đi ra khỏi đại điện!

"Chín kỳ bảo Chúc Cửu Giới là năm đó đồ đằng khắc ở sau lưng bia đá dựng tại đây. Bên trên có một tên là Phong Thần Hoa, hoa có một đặc điểm là khi nở thì bốn phía nó sẽ xuất hiện kim tiên diệp, cũng gọi là Thần Linh Tuyến Diệp. Loại linh tuyến diệp này không có gì dùng, nhưng nó xuất hiện biểu thị chín kỳ bảo không phải lời đồn, chúng nó…là thật sự!!!" Giọng Thiên Lam lão tổ vang vọng bên tai Thiên Lam Mộng. Cô có thể nghe ra trong giọng nói của lão ẩn chứa kích động.

"Phong Thần Hoa…Phong Thần Hoa…đồn rằng mật hoa ẩn chứa lực lượng vị giới, uống một ngụm diện mạo vạn năm không thay đổi, tu vi tăng vọt trong chớp mắt. Tốc độ tăng này có thể khiến người phàm đạp đất thành tiên! Có thể khiến tu si chúng ta đến cảnh giới siêu việt, tăng vọt, cũng khiến người cảm nhận lực lượng vị giới. Trong Xích Thạch này hoặc là Xích Thạch sau đó, nói không chừng có Phong Thần Hoa, nếu không thì sẽ không bỗng nhiên xuất hiện kim tuyến diệp!"

"Các vị tộc hữu, tảng đá này là Nam Cung Ngân Vu Thần Điện chúng ta mua, nếu có người dám tranh giành với bổn điện thì đừng trách lão phu trở mặt giết người. Vu Thần Vệ đâu!" Trưởng lão Vu Thần Điện trông thấy ảo ảnh thì bước nhanh đi tới, toàn thân dấy lên khí thế ngập trời hướng tới Tô Minh. Lão vốn chẳng hề để ý đến hắn, lão để ý là người khác đại bộ lạc, còn Tô Minh ở trong mắt hắn như là con kiến!

Khi lão phát ra tiếng thì trong toàn Vu thành có vài trăm khí thế bùng nổ, hóa thành cầu vồng từ các vị trí Vu thành lao tới.