Cầu Ma

Chương 393




Trên đất Vu tộc mấy cường giả số ít đều phát hiện tiếng rống của Tô Minh, bị rung động. Trong Thiên Lam Thành, sâu vô tận dưới đất có một tòa địa cung. Kiến trúc địa cung khác với Man tộc, nó có hình tám góc, toàn thân do linh thạch chế thành, tỏa ra sắc nhiều màu. Dù ở dưới đất nhưng vẫn bắn tia sáng bốn phía, có linh khí đậm đặc tỏa ra.

Trên kiến trúc tám góc có tám cánh cửa, đều đóng chặt. Chính giữa kiến trúc là một đại điện trung tâm. Tại đó có một pho tượng to lớn, pho tượng khắc hai người. Một là người mặc áo dài, ngực áo thêu đồ án thái cực. Người này tay trái chắp sau lưng bấm pháp quyết, tay phải nâng lên vuốt râu. Dù chỉ là pho tượng nhưng mắt như điện, sinh động giống thật.

Pho tượng khác khắc là một người đàn ông trung niên tiên phong đạo cốt. Người đàn ông cũng mặc áo dài nhưng trên áo không có đồ án thái cực là một cánh lá dài. Lá màu xanh ngọc tỏa ra sức sống dạt dào. Người đàn ông trung niên vẻ mặt thản nhiên, mắt ẩn chứa uy nghiêm. Tay phải nâng lên bấm pháp quyết, tay trái ấn trên tay phải, như đang làm ra thuật pháp thần thông cường đại gì.

Bên dưới hai pho tượng, góc tối có năm ghế đá. Bây giờ ba cái ghế có người ngồi, trong đó hai người ngồi ghế đá thấy không rõ bộ dạng, chỉ có cái thứ ba Thiên Lam lão tổ ngồi vẻ mặt âm trầm là hiện rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Đất Vu tộc xuất hiện một cường giả bí ẩn. Tiếng rống của người này thì mới rồi các ngươi đã nghe thấy."

"Người này chắc không phải thuộc Tàng Long Tông, dù sao cách ngày giáng thế còn ba năm, bất cứ tông môn nào đều không năng lực trước tiên giáng xuống. Chỉ có thời gian nhất định, trên Giới Sơn thông qua trận pháp mới tới đây được." Trong góc tối một người khàn giọng nói.

"Không khả năng là người Đại Diệp Tiên Tông. Người Đại Diệp Tiên Tông cực ít giáng lâm, chắc không hơn ba người, họ chủ yếu tại bộ lạc và tông môn Man tộc, sẽ không đi Vu tộc."

"Mặc kệ cường giả bí ẩn đột nhiên xuất hiện là ai, không cho phép hắn phá hủy kế hoạch của chúng ta! Nếu người này đã xuất hiện tại Vu tộc, vậy Tàng Long Tông chắc sẽ ra tay xử lý."

"Kỳ thực lão phu vẫn không rõ, đất Man tộc Man Thần đã chết, không thể xuất hiện Man Thần mới, còn có truyền thừa Cửu Lê Vu tộc cũng mất hơn phân nửa, người giành được nhiều nhất là tới vấn đỉnh thôi. Thiên Lam Tông ta tùy ý sai một tiền bối là có thể đồ diệt Man tộc, cần gì tốn bao công sức để chúng ta phối hợp cùng hai tông khác, mấy ngàn năm qua chấp hành kế hoạch giáng thế?"

"Hừ, mấy năm trước ngươi mới giáng trần xuống, không biết cụ thể nơi đây. Nếu đơn giản vậy thì ta không cần tốn hơn nửa đời. Chúng ta không thể xuất hiện, thậm chí áp chế tu vi, không hiện ra hơi thở tiên tộc quá mãnh liệt, nếu không thì…hắc hắc, ngươi cứ thử xem!" Người lên tiếng là Thiên Lam lão tổ. Lão âm trầm cười vài tiếng, từ từ nói.

"Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Thiên Lam đạo hữu ở đây mấy ngàn năm, hiểu nơi này hơn ta và Tôn Dương đạo hữu, tất cả cứ nghe theo Thiên Lam đạo hữu đi. Nhưng tại hạ rất tò mò, Man tộc rốt cuộc có bí mật gì mà Thiên Lam đạo hữu tốn thời gian dài như thế mới phát hiện?" Trong ba người cái người vẫn không lên tiếng lúc này bình tĩnh nói.

"Thường đạo hữu khách sáo." Thiên Lam lão tổ mỉm cười, ngữ điệu với người họ Thường nhẹ nhàng hơn, trong lòng rất chú trọng thân phận người này.

"Dù ở trong tông thân phận của tại hạ rất tầm thường, nhưng dù sao tại đất Vu, Man tộc mấy ngàn năm, tự thấy khá hiểu về nơi này. Bí ẩn chỗ này thì lão phu không biết, nhưng dám tại đây lộ ra tất cả hơi thở tiên tộc, vậy kết quả chỉ có cái chết. Bí mật Man tộc chắc là tông chủ và mấy trưởng lão đều biết, kế hoạch của chúng ta chính là tại đây mở ra đường giáng trần, để nhóm tông chủ có thể lấy tu vi hoàn chỉnh giáng thế đó thôi. Tuy nhiên, nếu Thường đạo hữu đã hỏi thì theo lão phu vài năm nay phân tích, cứ thấy bí ẩn chỗ này liên quan việc chúng ta làm sao đến Man tộc." Thiên Lam lão tổ do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

"Ý ngươi là…" Người họ Thường trợn to mắt, tay phải bắt chặt tay vịn ghế đá.

"Đây chỉ là lão phu nghi ngờ thôi. Dù sao đồng đạo tộc ta tới Man tộc, coi như là Tà Tông Đông Hoang, dù là ai đều từ một nơi, thông qua đó mới giáng xuống đây được. Đáng tiếc người đó thân thể bị sương khói cấm chế cường đại lượn lờ, mỗi lần ta đều thấy không rõ bộ dáng, nếu không thì có thể phát hiện chút manh mối."

Trong địa cung tĩnh lặng, hồi lâu sau người họ Thường thở dài.

Trong lúc ba người nói chuyện dưới Thiên Lam Thành nơi chốn kỳ lạ thì xa cách Thiên Lam Thành, tại sâu trong Man tộc, nơi băng tuyết, có Thiên Hàn đại bộ lạc.

Trong một lầu các ngồi xếp bằng một ông lão tóc trắng xóa. Lão mở to mắt, trong mắt lộ ra chấn kinh. Lão nhanh chóng bật dậy đẩy ra cửa phòng. Gió lạnh ập vào mặt thổi sợi tóc tung bay. Lão nhìn chân trời phía xa, biểu tình cực kỳ nặng nề.

Hồi lâu sau, lão nâng lên tay phải bấm pháp quyết như đang tính toán điều gì, không khí sau lưng vặn vẹo, một bóng người mặc đế bào đội đế quan mơ hồ xuất hiện.

"Chết tiệt, phong ấn của hắn lại buông lỏng, đây vốn là việc không thể xảy ra, hắn làm sao làm được chứ! Việc này vượt qua kế hoạch, phải tính xem phong ấn lỏng thì ai xuất hiện!"

Ông lão tóc trắng nhíu mày, biểu tình lo âu, xoay người trở vào nhà, lập tức khoanh chân xếp bằng, đôi tay không ngừng bấm pháp quyết, mắt sáng người. Trong nhà gió mây thay đổi phạm vi lớn. Vẻ mặt lão biến đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, chấn kinh, rồi sau đó thở ra, nhưng cuối cùng là âm trầm. Nửa ngày sau, lão từ bỏ thi pháp, ngây ra tại đó.

"Hồng La lão tổ, là hắn xuất hiện. Nhưng cách ngày giáng trần còn ba năm, bây giờ mình không cách nào thông báo với chủ nhân việc này. Thôi, nếu chủ nhân đã đem ảnh xạ để ta đưa vào Man tộc thì chắc cũng đã phòng ngừa ngoài ý muốn." Ông lão do dự một lát, nghiến răng, tay phải nâng lên chỉ ra sau lưng.

Cái chỉ này không khí sau lưng lão vặn vẹo xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đế bào đội đế quan. Ảo ảnh càng ngưng tụ, lát sau như là người thật bước ra từ sau lưng lão, đứng ở trước mặt lão, mặt không biểu tình, lạnh lùng.

"Đáng tiếc tại đất Man tộc bị lực lượng quấy nhiễu, thân ảnh xạ của chủ nhân mất đi lý trí, biến thành con rối, chỉ có bản năng hành động để lại." Ông lão thầm than, đứng dậy cúi đầu với người đàn ông trung niên như đế vương mặt không biểu tình.

"Chủ nhân, phong ấn Túc Mệnh đã mở ra, xuất hiện ngoài ý muốn, Hồng La lão tổ hiện thân, xin chủ nhân ra tay, bình định!" Ông lão nói, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu, tay phải nhanh chóng vung trong sương đỏ. Bỗng chốc sương đỏ hóa thành ba phù văn đỏ máu, rơi vào thân thể người đàn ông như đế vương.

Người đàn ông trung niên như đế vương mắt chợt lóe, có tia linh động, lạnh lùng liếc ông lão một cái. Y xoay người bước đi, thân hình dần trong suốt, biến mất.

"May là chủ nhân cho thể ảnh xạ này, nếu không thì không cách nào giải quyết Hồng La lão tổ thức tỉnh. Việc này không đáng lo, chỉ cần không phải là ba lão già kia thức tỉnh thì không sợ. Hy vọng là không sao…" Ông lão cau mày, lắc đầu, trong lòng không mấy yên tâm. Đối với tin đồn có liên quan đến Hồng La lão tổ trong tiên tộc khiến ông lão rất kiêng dè.

"Đồn rằng năm đó Hồng La lão tổ trời sinh tính tàn nhẫn, thích giết chóc, càng thích khiêu chiến cường giả, tàn nhẫn giết chết kẻ đó, cuối cùng bị Đế Thiên đại nhân ra tay, phong ấn trong người Túc Mệnh." Ông lão thầm than thở.

Nguyên đất Nam Thần, bởi vì tiếng gầm của Tô Minh, có thể nói là gió mây biến đổi. Những chuyện này Tô Minh, hoặc nên nói hắn không thể gọi là Tô Minh, không khả năng không biết đến.

"Ta thích màu đỏ, nhưng ta…là ai?" Trên bầu trời đất Vu tộc, Tô Minh tóc đỏ đứng đó, mặt đỏ rực ẩn chứa mê mang.

"Đế Thiên…ta không phải Đế Thiên, kẻ thù của ta tên Đế Thiên!" Thật lâu sau, Tô Minh mạnh ngẩn đầu, không gầm rống như biểu tình lộ rõ cuồng vọng và kiệt ngạo.

"Đế Thiên, ngươi và ta không sống cùng bầu trời, ta phải giết ngươi!!!"

Tay phải Tô Minh mạnh nâng lên ấn vào mặt đất chân trời phía xa. Cách không ấn, đất run rẩy, từng khe hở nhanh chóng xuất hiện trên mặt đất, lan tràn, phủ hơn vạn mét. Cùng lúc đó, năm ngón tay Tô Minh thành vuốt lật lên trên.

"Địa Khí Long Sát!" Theo Tô Minh thì thào.

Trong vô số khe hở dưới đất sinh ra từng luồng khói trắng cùng bay lên trời. Mặt đất khô héo như mất đi sự sống, dường như tất cả sức sống mảnh đất đều bị cú chộp của Tô Minh lấy đi. Khói trắng ngưng tụ kịch liệt cuồn cuộn, chớp mắt hình thành con rồng trắng to lớn. Con rồng đôi mắt đỏ rực, người trắng tinh. Nhưng thân thể trắng đó biến thành màu đỏ, trở thành con rồng đỏ dài mấy ngàn mét, gầm lên xông hướng Tô Minh. Nó khựng ở dưới chân Tô Minh để hắn đứng trên đỉnh đầu nó, thân thể to lớn mạnh quẫy lao nhanh phía xa.

Tô Minh đứng trên đầu rồng, mái tóc dài màu đỏ theo gió tung bay.

"Ta là ai…ta rốt cuộc là ai…Tô Minh, đúng rồi, ta là Tô Minh! Kẻ thù của ta chính là Đế Thiên, ta phải giết hắn!" Khóe miệng Tô Minh lộ tia tàn nhẫn.