Cầu Ma

Chương 36: Tiểu Hồng say mê




Một đêm trôi qua, khi hắc ám bị ánh mặt trời thổi quét đi, khi vầng trăng nên cao biến thành bán nguyệt rồi biến mất, Tô Minh trong động đá vôi Hắc Viêm Sơn, toàn thân chấn động. Đầu luôn ngửa lên chậm rãi gục xuống.

Trong mắt hắn có mê mang, khó hiểu càng có một tia kiên quyết. Chỉ là ánh mắt khó hình dung này bị Tiểu Hồng ở bên cạnh nhìn, con khỉ nhỏ toàn thân dựng thẳng lông tơ, thân thể mạnh rụt ra sau dán sát vách tường, sắc mặt lộ ra kinh khủng và hoảng sợ.

Nó nhìn thấy, trong đôi mắt Tô Minh, có bóng Huyết Nguyệt nhàn nhạt đang từ từ tán đi.

Thật lâu sau, khi bóng Huyết Nguyệt mờ ảo trong mắt Tô Minh hoàn toàn biến mất, cả người hắn tỉnh lại từ trong mơ hồ. Tiểu Hồng ở một bên ngơ ngác nhìn Tô Minh, sắc mặt nghi hoặc.

Tô Minh hít sâu, đêm nay hắn cảm thấy thời gian trôi qua trong chớp mắt. giờ phút này tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh đêm qua khiến hắn đa số khó hiểu. Nhưng sự khó hiểu này khi hắn nhìn thân thể của mình thì biến ngây ngẩn.

"Vết thương…đã lành hết…" Tô Minh thì thào.

Lúc trước bởi vì cưỡng bức tăng tu vi khiến cơ thể để lại một số vết thương. Bị thương không nặng, dựa theo hắn cảm nhận thì mấy ngày ngồi tĩnh tu là có thể hồi phục. Hhưng hiện giờ chỉ một đêm các vết thương đã lành lặn hết.

Thật lâu sau, Tô Minh hít ngụm khí, mạnh ngẩng đầu. Đáng tiếc hắn trông thấy là qua các lỗ nhỏ, bầu trời sáng tỏ cùng mặt trời.

"Đó đích thực là Man thuật, là một Man thuật của tộc Hỏa Man! Thuật này có lực lượng cực kỳ mạnh. Hiện giờ mình chỉ minh tưởng một đêm đã khiến vết thương hoàn toàn hồi phục…" Tô Minh mắt lóe sáng, lập tức vận chuyển khí huyết trong người. Rất nhanh, trên người hắn xuất hiện mười chín sợi máu.

Chẳng qua khi sợi máu thứ mười chín xuất hiện, sắc mặt Tô Minh chợt kỳ kỳ. Hắn mơ hồ cảm thấy giờ phút này lại lần nữa vận chuyển khí huyết, khi khí huyết vòng quanh toàn thân mấy phòng thì trước ngực Tô Minh, sợi máu thứ hai mươi ngưng tụ ra!

Hình ảnh này khiến Tô Minh trơn to mắt. Một lúc sau, khi tản đi khí huyết thì hắn đối với hình ảnh đêm qua càng thêm rung động.

Tim hắn đập mạnh. Hiệu quả cực mạnh của Sơn Linh Dược vốn đủ khiến hắn chấn kinh, hiện giờ nhận ra sự kỳ dị của Hỏa Man, điều này đối với Tô Minh mà nói, sẽ cho tương lai hắn mở ra một con đường thênh thang!

"Khai Trần! Có lẽ, Tô Minh ta đời này thật sự có thể đạt được Khai Trần, trở thành cường giả Khai Trần!" Tô Minh hít sâu, ức chế nỗi lòng hưng phấn.

Lúc này Tiểu Hồng ở không xa cũng chạy tới, bò lên vai Tô Minh, nhìn chằm chằm hai mắt hắn. Nó làm ra vẻ khó hiểu, nâng tay lên muốn đâm mắt hắn.

Tô Minh cười lớn, đẩy con khỉ nhỏ, chơi đùa với nó một hồi. Tiểu Hồng chợt như nhớ tới cái gì, hướng Tô Minh rít vài cái, nâng lên móng vuốt phải, đặt dới mũi hít sâu một hơi, biểu tình lộ ra say mê. Lát sau nó vươn tay phải đến trước mặt Tô Minh, làm bộ dáng kêu hắn cũng ngửi thử.

Tô Minh ngẩn ra. Mấy tháng nay hắn hay thấy Tiểu Hồng làm động tác như vậy, có chút suy đoán nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Giờ phút này nhìn lại, thấy tay phải duỗi ra, hắn do dự một lúc, nhìn Tiểu Hồng ánh mắt mong chờ, tiến lên ngửi thử.

Mơ hồ một mùi hương tanh tưởi tỏa ra, khiến Tô Minh dở khóc dở cười đẩy tay nó ra.

Tiểu Hồng lập tức trừng mắt, dường như bất mãn Tô Minh đẩy tay mình ra. Nó gào Tô Minh vài tiếng rồi chạy sang bên tự ngửi, vẻ mặt say mê, dường như tay phải từng nắm lấy cái gì.

"Trước kia nó đâu có thói quen này…" Tô Minh nhìn vẻ mặt Tiểu Hồng, càng sửng sốt, nội tâm chấn động, thầm có quyết định.

Thời gian nhoáng lên một cái, lại trôi qua vài ngày. Mấy ngày nay Tô Minh chìm đắm trong luyện dược. Hiệu quả của Sơn Linh Dược khiến tim hắn đập rộn, cùng lúc đó, nảy ra ý định luyện chế thêm nhiều nữa.

Đáng tiếc xác suất thất bại Sơn Linh Dược rất lớn. Lúc trước Tô Minh dùng một nửa số La Vân Diệp chỉ luyện được hai đan dược mà thôi.

Trừ luyện dược ra, ban ngày Tô Minh hay tĩnh tọa vận chuyển huyết mạch, khiến cảnh giới tầng ba Ngưng Huyết cảnh càng thêm ổn định. Một cảm giác hùng hậu tràn ngập quanh người hắn. Dựa theo Tô Minh phân tích thì giờ phút này mình có thể đấu chính diện một phen với người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc chết dưới Huyết Dược! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tới buổi tối, Tô Minh từ bỏ luyện dược, ngồi ở trong động nhìn chăm chú vầng trăng, lòng thầm tưởng tượng. Chẳng qua hiệu quả không kỳ lạ như ngày đầu tiên.

Tuy nói là thế, nhưng tu hành mấy ngày nay khiến sợi máu của Tô Minh lần nữa ngưng tụ ra hai sợi, trở thành man sĩ có hai mươi hai sợi máu.

Một đêm này, Tô Minh đang khoanh chân nhìn vầng trăng, não tưởng tượng ánh trăng là đỏ, thì Tiểu Hồng nhiều ngày chưa từng ra ngoài đột nhiên bò dậy. Mắt nó xoay tròn, mang theo hưng phấn và mong chờ, vừa say mê ngửi tay phải vừa liếc Tô Minh vài lần. Thấy Tô Minh sẽ không chú ý tới mình, nó lắc người một cái chạy đến hướng lối ra.

Khi bóng Tiểu Hồng biến mất trong động, khoảnh khắc, Tô Minh lập tức mở ra đôi mắt khép hờ, khóe miệng lộ ý cười, đứng dậy, cũng rời khỏi động.

"Để xem thử vì sao Tiểu Hồng say mê như vậy.""

Dù sao Tô Minh vẫn chỉ là một thiếu niên, có không nhỏ lòng tò mò. Đặc biệt là khi để ý hành động của Tiểu Hồng rồi thì càng thêm hiếu kỳ.

Lấy tu vi hiện tại, Tô Minh có hai mươi hai sợi máu, tốc độ và sự nhanh nhẹn dĩ nhiên đã đạt tới trình độ hơi kỳ dị. Thậm chí đi trên tuyết, nếu hắn không muốn thì sẽ không xuất hiện dấu chân. Theo sau Tiểu Hồng cũng có thể khiến nó không cách nào phát hiện ra hắn.

Đêm nay, tốc độ của Tiểu Hồng rất nhanh, từ đỉnh núi mau chóng đi xuống, không lâu sau đã tới dưới chân núi.

Tô Minh một đường theo sau, trên mặt luôn giữ nụ cười.

Chỉ là nụ cười này sau một tiếng đồng hồ đã cứng đờ, thay thế là sự kỳ quái.

Hắn thấy Tiểu Hồng nhảy nhót trong rừng cây, dường như xác định mục tiêu, rất là quen thuộc tiến lên, cuối cùng dừng ở ngoài hang động trong một khu rừng, xung quanh có rất nhiều cỏ tán loạn.

Tiểu Hồng ở ngoài động khẽ khàng bước, sắc mặt ẩn chứa mong chờ, quan sát một lát sau, nó mau chóng xông vào trong động.

Tô Minh ở không xa trông thấy tình hình này, nhíu mày. Lấy kinh nghiệm trong rừng núi của hắn, liếc mắt liền đoán ra trong động tất nhiên có dã thú to ngủ đông.

Ngay lúc này, một tiếng rống thê lương tràn ngập phẫn nộ truyền ra từ hang động. Chỉ thấy một bóng đỏ mau chóng chạy ra, vừa chạy vừa phát tiếng rít chói tai, trên mặt đầy đắc ý. Trong tay phải của nó, Tô Minh rõ ràng thấy là một nhúm lớn lông đen.

"Đây là…" Tô Minh chần chờ một chút, ngay sau đó, mặt đất rung động.

Chỉ thấy, một con dã thú to như gấu từ trong động rống gầm xuất hiện.

Dã thú toàn thân đen thui, có lông dài, hai mắt đỏ rực, lộ ra sự phẫn nộ cực độ. Nhưng Tô Minh thấy con thú này thì sắc mặt càng kỳ cục.

Hắn thấy dưới thân con dã thú phẫn nộ, có một khối lớn lông lưa thưa rất là thê thảm, hiển nhiên không phải một lần bị giựt xuống mà chắc là nhiều lần.

Lại nhớ đến vật nằm trong tay Tiểu Hồng, Tô Minh bất giác nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Hồng xui khiến còn ngửi một cái, thoáng chốc hắn mở to mắt.

Dã thú thê lương gầm lên, điên cuồng truy đuổi. Nhưng tốc độ nó không bằng Tiểu Hồng, không lâu sau rống lên vài tiếng như là tuyệt vọng, như là rất tội nghiệp, lại quay về động. Chốc lát sau, trong động truyền ra tiếng bùm bùm, hiển nhiên dã thú đang trút giận.

Đầu óc Tô Minh trống rỗng, sắc mặt kỳ quái. Hắn xoay người nhoáng lên một cái, đuổi theo hướng Tiểu Hồng chạy mất. Tốc độ của hắn nhanh hơn Tiểu Hồng nhiều, truy đuổi không lâu sau thì xa xa đã thấy bóng Tiểu Hồng.

Chỉ thấy Tiểu Hồng dừng lại ở ngoài cánh rừng có nhiều cây khô, nhìn xung quanh, vội vàng lấy tay phải nắm đám lông đen chà dưới thân. Trên mặt đắc ý bị Tô Minh đứng ở phương xa trông thấy rõ ràng. Bộ dạng đắc chí kia tựa như chính nó biến thành gấu, rất là mạnh mẽ vậy. Chỉ là biểu tình này, thấy sao cũng có chút…dâm dê.

Tô Minh sắc mặt ngơ ngác nhìn Tiểu Hồng làm xong việc, càng đắc ý đi hướng cánh rừng, miệng phát ra từng tiếng rống, ngay sau đó…

Tô Minh nhìn thấy một đám khỉ cái tuy lông không phải màu hồng nhưng thể hình hơi nhỏ xinh mau chóng từ trong rừng phóng ra, quay quanh Tiểu Hồng.

Hắn nhìn đám khỉ nhỏ xinh, từng con ngửi tay phải Tiểu Hồng, có sự kinh sợ, nhìn nhìn dưới thân nó. Cuối cùng Tiểu Hồng biểu tình đắc ý cùng đám khỉ cái nhỏ xinh đi hướng rừng sâu.

Tô Minh cười khổ, thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ, đây là Tiểu Hồng mượn uy phong con gấu hấp dẫn khác giới.

Mang theo cảm giác nói không ra lời, Tô Minh dở khóc dở cười mau chóng rời khỏi đây. Tựa như tưởng tượng ánh trăng là màu đỏ, hắn không ngừng bảo mình hãy quên đi hình ảnh vài ngày trước nghe lời Tiểu Hồng xui khiến đi ngửi tay phải nó.

Chật vật chạy trở về động đá vôi, Tô Minh lần nữa thở dài, nội tâm cực kỳ đồng tình con gấu bị quấy rầy mất đi nhiều lông.

"Khó trách Tiểu Hồng trong ngoài thời gian này một khi ra ngoài thì vài ngày sau mệt mỏi trở về. Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nó lại dồi dào sức sống chạy ra tiếp…"

Tô Minh sờ mũi, ép mình không nghĩ tới chuyện này nữa, tiếp tục tập trung vào trạng thái kỳ dị nhìn Huyết Nguyệt, để sắc đỏ tùy theo ánh trăng dung nhập vào huyết dịch cơ thể.

Vài ngày trôi qua, một đêm này, Tô Minh tựa như thường khi, khoanh chân ngắm trăng. Nhưng tùy theo ánh trăng sáng tỏ, dần dần, trong hai mắt Tô Minh, Huyết Nguyệt nhàn nhạt mơ hồ xuất hiện, lấp lóe. Bỗng nhiên mắt trái hắn, Huyết Nguyệt tựa như tự thiêu đốt. Thân thể Tô Minh mạnh chấn động.

Trong đầu hắn không khống chế được hiện ra một câu nói.

"Huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!"