Cầu Ma

Chương 339: Hoan nghênh đi tới Thiên Hàn Tông!




Tô Minh xuất hiện chẳng những khiến người đàn ông người bảo vệ không đoán trước được, chính Vu nhân cũng khó thể phát hiện. Nhưng Vu nhân này hiển nhiên là thiện chiến, chẳng chút do dự, nhe răng cười, búa chém hướng Tô Minh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phút chốc búa cách Tô Minh chưa tới một mét!

Tô Minh đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, tay phải nắm kiếm nhỏ xanh lộ kiếm quang. Khi Vu nhân chém búa xuống thì đâm hướng trán gã. Tình hình hai người ở trong mắt mọi người rõ ràng là so tàn nhẫn!

Ai càng hung tàn hơn thì có thể sống sót!

Nếu người đàn ông trước tiên sợ hãi, miễn cưỡng né tránh thì tất nhiên bởi vì chém xuống một búa mà gặp khó khăn, nhưng coi như tốt hơn chết nhiều.

Còn nếu Tô Minh sợ muốn trốn, lập tức mất đi tiên cơ, Vu nhân tất nhiên là thừa thắng xông lên.

Nhưng nếu hai người không ai tránh, trận chiến này chính là cùng chết!

Người đàn ông người bảo vệ đứng sau lưng Tô Minh giật mình. Gã đã sẵn sàng tự bạo mà chết rồi, nhưng ai ngờ người mới bị gã ngăn cản không cho tham gia chiến đấu lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Đặc biệt là áo giáp trên người Tô Minh, người đàn ông liếc mắt một cái nhận ra ngay, đó là giáp Thần Tướng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Gã còn chưa kịp nói gì, Vu nhân mắt lộ điên cuồng, không thèm để ý kiếm nhỏ xanh đâm hướng trán.

*Oành!* một tiếng, rìu chiến chém vào người Tô Minh.

Tiếng ầm đùng quanh quẩn, Tô Minh khựng người lại, lảo đảo lùi vài bước, khóe miệng trào máu, nhưng thân thể chẳng chút bị thương. Vai giáp bị búa chém xuống chỉ có một khe nứt, nhưng rất nhanh đã khép lại.

Còn về Vu nhân thì gã không có cơ hội nhìn hình ảnh đó. Biểu tình của gã đọng lại sự điên cuồng, giữa trán có lỗ hổng, máu trào ra nhưng không phải vết thương trí mạng. Trí mạng là khoảnh khắc gã chém một búa xuống, sau lưng đột nhiên xuất hiện dao găm mạnh chặt vào cổ gã. Khiến trán gã bị đâm xuyên và đầu bị người phía sau cắt xuống.

Kiếm nhỏ xanh xuyên thấu qua đầu Vu nhân, xẹt qua mặt kẻ tấn công sau lưng Vu nhân, để lại vệt máu nhỏ.

Người xuất hiện sau lưng Vu tộc đó Tô Minh đã từng gặp, là một trong hai người bảo vệ lúc trước ngăn cản không cho hắn tham gia chiến đấu.

Gã đàn ông trung niên ánh mắt lạnh lùng, biểu tình thản nhiên, không thèm để ý mặt trầy da, liếc Tô Minh một cái, khóe miệng lộ nụ cười. Nụ cười hơi dữ tợn nhưng không có ác ý.

"Hoan nghênh đi tới Thiên Lam thành!" Gã nói, ném đầu người về phía Tô Minh.

Hắn chộp lấy, người này xoay lại lóe lên đã đi hướng Vu nhân khác.

"Giữ lại đầu chúng, đây là bằng chứng quan trọng ghi lại chiến công!"

Bên người Tô Minh vang giọng người đàn ông người bảo vệ lúc trước được hắn cứu. Người này biểu tình có chút cảm kích, hướng Tô Minh lộ nụ cười rạng rỡ.

"May là không khiến ngươi đi hẳn, nếu không thì hôm nay cái mạng già của ta đã để tại đây rồi. Ta tên là Trương Thiên Tháp, hoan nghênh đi tới Thiên Lam thành!" Người đàn ông cười ha hả, nâng lên tay phải.

Tô Minh cũng nâng tay phải. Hai người vỗ mạnh, sau đó nhoáng người đi hai hướng khác nhau, xông vào trong chiến trường.

Cú vỗ này Tô Minh cảm nhận sự sống chấn động, chấn động thuộc về Trương Thiên Tháp, thuộc về chiến trường chém giết này. Hắn xoay người, mắt đỏ rực, người hắn lượn lờ khói đen, giáp Thần Tướng hợp thành trận pháp bù đắp khiến lực lượng phòng hộ đạt tới trình độ cực mạnh.

Dưới giáp Thần Tướng, Hàm Sơn chuông của Tô Minh như ẩn như hiện, có chuông này có thể khiến phòng vệ của Tô Minh thêm một tầng! Bên cạnh hắn lấp lóe ánh sáng xanh, đó là kiếm nhỏ xanh rít gào quanh quẩn.

Trong lúc đi Tô Minh nghênh đón một thanh niên Vu tộc xé gió lao đến. Thanh niên Vu tộc mặc đồ vải thô, tay phải đen thui, mặt trên có một con rắn đỏ màu đỏ cắn lấy, đang rót vào độc dịch. Cánh tay trái không đen nhưng sưng phồng lên, mặt trên có một con rết vằn cũng đang cắn chặt.

Trên mặt thanh niên có đồ đằng yêu dị, nhìn không thấy rõ nhưng có sự hung tàn ập vào mặt. Y xông hướng Tô Minh. Mới nãy y giết một Man tộc, cắt đầu xong nhe răng cười xông hướng Tô Minh.

Hai người chớp mắt tới gần, ánh sáng xanh chợt lóe bay thẳng tới đầu Vu nhân này. Nhưng thanh niên Vu tộc gầm lên, nâng tay phải đụng vào kiếm nhỏ. Cánh tay phải của người này nổ tung hóa thành một mảng chất lỏng đen văng khắp nơi.

Kiếm nhỏ đụng tới chất lỏng này thì phát ra tiếng *xèo xèo*, lung lay. Giáp Thần Tướng của Tô Minh đụng vào dịch đen cũng xuất hiện lỗ hõm, như bị ăn mòn, may là Hàm Sơn chuông có thể ngăn cản độc dịch.

Cánh tay phải của thanh niên biến mất, nhưng quái dị là có cơ thịt mấp máy như sắp sinh trưởng ra nữa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới gần Tô Minh. Y há mồm phun ra khói độc, sương khói ở trước mặt hóa thành khuôn mặt quỷ đánh tới Tô Minh.

Mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể lùi ra sau vài bước, cười nhạt vọt tới trước. Hắn vọt tới nhìn như là thẳng đón khói độc, kỳ thực là lùi vài bước cùng với tốc độ tiến lên. Trong khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ của hắn cực kinh người. Lại có gió mạnh bị tốc lên. Sương khói tuy quái dị, gió bình thường khó thổi tan. Nhưng tốc độ cực hạn của Tô Minh dấy lên gió thì trực tiếp đánh tan sương khói. Tô Minh xuyên qua xuất hiện sau lưng thanh niên.

Khoảnh khắc thanh niên ngẩng ra, Tô Minh nâng lên tay phải, một chưởng ấn vào đầu thanh niên. Lực lượng hậu kỳ Khai Trần ập vào người y, còn kiếm nhỏ xanh lao nhanh tới đâm vào cổ thanh niên, Tô Minh kéo đầu người tách khỏi thân thể.

Mãi đến thi thể không đầu của thanh niên rơi xuống đất, Tô Minh cầm đầu người, mặt tái nhợt nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo. Hắn hít thở dồn dập, xung quanh tiếng giết liên tục, thê lương hét thảm vang vọng không chút tạm dừng. Trong thoáng giây hắn khựng lại, có một luồng sáng vàng nhanh chóng lao tới sau lưng. Luồng sáng vàng là xương thú hình thoi, vô cùng sắc bén. Khi lần đầu tiên Tô Minh ở chiến trường như vậy thì nó đâm vào lưng hắn, dù có giáp Thần Tướng ngăn cản nhưng thân thể Tô Minh vẫn lảo đảo tiến lên vài bước, miệng tràn máu tươi.

Hắn mạnh xoay người, nhìn chằm chằm chỗ truyền tới xương thú hình thoi. Hắn nhìn thấy trong đám người chém giết có hai Vu nhân đang dốc sức công kích một ông lão Man tộc. Hai người này một cao một thấp, tiếng gào dung nhập bốn phía, không thấy rõ ràng.

Ông lão mặt tái nhợt, râu tóc nhuộm máu tươi, liên tục lùi ra sau.

Xương thú xé gió bay đến mục tiêu không phải Tô Minh, mà là ông lão tránh đi thì bay hướng hắn.

Trên chiến trường không tới ngàn người này, tiếng chấn càng thêm kịch liệt. Một mảnh tối đen, che đậy sắc trời. Trong khói đen cuồn cuộn có thể thấy một con giao long đôi khi lộ ra bóng dáng, không ngừng gầm gừ.

Chiến đấu với giao long là người đàn ông trung niên, một trong bốn cường giả Thiên Lam thành mới nãy ra mặt. Còn ba người khác thì ở trong khói đen đang đấu với Đại Vu Công Vu tộc bộ dạng giống hệt nhau.

Mấy người kia có tu vi vượt qua Tế Cốt, đạt tới Man Hồn cảnh. Nhưng chỉ vẻn vẹn là sơ kỳ Man Hồn mà thôi. Man Hồn cảnh mỗi một tầng đều có chênh lệch không nhỏ, có thể so với một cảnh giới.

Tô Minh nhìn chằm chằm hai Vu nhân trong đám người, mắt có sát khí đỏ rực. Hắn tiến lên một bước, chớp mắt biến mất bóng dáng. Gần như khi hắn biến mất thì một Sơ Vu Vu tộc đánh một quyền vào tàn ảnh Tô Minh để lại. Người này đánh xong một đấm thì ngẩn ra, nhưng gã không có cơ hội nghĩ nhiều. Trong Man tộc không xa có người chọn tự bạo. Tu vi nổ dao động đánh hướng bốn phía, đụng phải người sẽ khiến thân thể không ngừng lùi ra sau, chết ở mũi tên chẳng biết bắn từ đâu tới.

Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, xuyên qua thật nhiều thân hình giao chiến, trực tiếp xuất hiện sau lưng hai Vu tộc đang chém giết ông lão Man tộc. Hai Vu nhân vẻ mặt điên cuồng, phối hợp cực kỳ ăn ý. Trong trận chiến này, Man tộc chết trong tay hai người không dưới mười người. Bây giờ trong chiến tích của hai người lại có thêm một. Chỉ thấy Vu nhân hơi lùn hơn nhoáng người lên, xẹt qua người ông lão, cũng mang theo cái đầu người.

Xách đầu người, Vu tộc lùn nhếch miệng cười to. Nhưng khoảnh khắc phát ra tiếng cười, đồng bạn đối diện gã cũng mỉm cười thì con mắt bỗng trợn tròn, há mồm rống to vọt hướng đồng bạn Vu tộc lùn.

Chỉ thấy sau lưng Vu tộc lùn, Tô Minh bước ra một bước, hai mắt đỏ sậm. Khi hắn xuất hiện, ánh sáng xanh chợt lóe, xuyên qua lưng Vu tộc, mạnh quay ngược lần nữa xuyên qua trán Vu tộc.

Người này tu vi không tầm thường, nhưng trên chiến trường, tu vi đem đến tác dụng lại không phải tất cả. May mắn, dứt khoát, cẩn thận, quan sát, các loại nhân tố đều là mấu chốt có thể sống sót hay không, thiếu một thứ cũng không được.

Giết xong Vu tộc lùn này, khi đồng bạn của gã gầm lên lao tới thì mắt Tô Minh dâng lên lạnh lẽo.

"Hòa Phong!" Khi Tô Minh mở miệng thì sau lưng Vu tộc lao đến, có một cái bóng há to mồm nuốt lấy.

Sự việc sau đó thì Tô Minh không thèm để ý. Hắn nhoáng người lên, lao nhanh hướng nơi khác.

"Sau khi khống chế hắn thì hủy khuôn mặt và đồ đằng Vu tộc, theo ta!"

Sau khi Tô Minh rời đi, bên tai Hòa Phong truyền đến mệnh lệnh lạnh lùng của hắn.