Cầu Ma

Chương 320: Tai biến Đông Hoang




Sao băng đến từ Thiên Lam thành, trong lúc chín đại lục Thiên Môn còn di động, trong lúc một trong ba báu vật Thiên Hàn Tông chủ sát Hàn Băng Thiên còn không lộ ra, trong giây phút ánh mắt mọi người tập trung lại, lấy khí thế kinh thiên động địa dấy lên gió lốc, phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc.

Chín sao băng trên bầu trời, xanh đỏ giao nhau, giây phút chúng nó lao tới, dường như bầu trời cũng run rẩy, như không cách nào chịu đựng chín bao băng xẹt qua.

Phía sau chúng để lại chín vệt cắt nhìn không thấy tận cùng, khí thế hung thần từ chín sao băng này mãnh liệt khuếch tán hướng mặt đất.

Tô Minh ngẩn ngơ, Tử Xa ngẩn ngơ, trong cả Thiên Hàn Tông, gần như tất cả mọi người, trong chớp mắt này, ngây ra tại chỗ, chính đệ tử Thiên Môn cũng như thế.

Chín sao băng này xuất hiện thật là quá đột ngột, khiến người chẳng có chút chuẩn bị. Hơn nữa quan trọng nhất là Tô Minh thấy Thiên Tà Tử đạp không mà đi, nhìn thấy mấy ngọn núi khác đều có cầu vồng kinh người rít gào vọt ra, còn thấy từ trên Thiên Môn nhanh chóng đi ra hơn mười người.

Dù không thấy rõ hình dạng những người này, nhưng theo họ xuất hiện, áp lực không thể tả bỗng tràn ngập trong trời đất. Từng đợt sóng gợn lăn tăn, giống như bầu trời trở thành nước biển, dấy lên sóng cuộn.

Chín sao băng khi tới gần Thiên Hàn Tông thì khựng lại, khiến trên trời sóng gợn lan tỏa, chúng nó bềnh bồng quanh Thiên Môn Thiên Hàn Tông, như hình thành trận pháp kỳ lạ liên kết lại, ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy chói lòa.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm. Hắn có dự cảm không tốt lắm. Kỳ thật có loại cảm giác này không chỉ mình hắn, tất cả đệ tử Thiên Hàn Tông ngẩng đầu nhìn trời đều giống hắn.

"Chín sao băng...tại sao chúng nó xuất hiện, đại biểu cho cái gì…" Tô Minh thì thào, lập tức nhìn hướng Thất Phong, dường như thấy Thiên Lam Mộng đứng trên Thất Phong.

"Có lẽ, cô ấy biết…" Tô Minh im lặng.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời phía xa lần nữa có tiếng rít sắc nhọn vang lên, tiếng rít xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Hiếm khi sắc mặt Thiên Tà Tử trầm trọng như vậy. Những người xung quanh tiến đến vốn mặt đã âm trầm, nhưng khi nghe tiếng rít thì từng người biến sắc mặt, thậm chí lộ ra kinh khủng và hoảng sợ.

Tiếng rít này là phương xa, một sao băng!

Một sao băng cũng là xanh đỏ giao nhau, đó là…sao băng thứ mười!

Giây phút sao băng thứ mười xuất hiện, Thiên Lam Mộng trên Thất Phong, khuôn mặt vốn đã trắng bệch dần lộ ra sợ hãi. Biểu tình như vậy rất hiếm thấy trên người cô, so với ngày thường trang nhã thì đúng là khác một trời một vực. Thân thể cô run rẩy như là không đứng vững, biểu tình sợ hãi, trong mắt xuất hiện bi thương.

"Mười viên…" Thiên Lam Mộng lảo đảo lùi vài bước, cắn răng, bỗng bay lên trên trời.

Giây phút cô bay lên trời thì sao băng thứ mười đã đến rồi, giao nhau với chín viên khác, hình thành một hình tròn to lớn.

Ngay sau đó, giây phút sao băng hợp thành đồ án hình tròn, một thanh âm trầm thấp như xuyên thấu năm tháng và không gian, phát ra từ trong mười sao băng này.

"Thiên…" Thanh âm tang thương vang vọng.

Thanh âm này chỉ nói ra một chữ, nhưng một chữ này khiến băng tầng dưới đất nổ tung, khiến bầu trời vặn vẹo, khiến tai Tô Minh ù vang. Nhưng trừ một chữ này ra không thể nghe được thanh âm nào khác.

Không chỉ Tô Minh không nghe được, Tử Xa bên cạnh hắn cũng không, thậm chí Hổ Tử đang ở Cửu Phong cũng không nghe thấy, bên tai ù vang.

Tiếng ù ù này liên tục kéo dài. Bát Phong, Thất Phong, chín ngọn núi đất Thiên Hàn, gần như không ai có thể nghe ra cái gì khác trừ một chữ kia, họ nghe thấy đều là tiếng ù vang.

Không chỉ mình đất Thiên Hàn, Thiên Môn cũng giống thế. Tất cả đệ tử đều chỉ nghe tiếng ù ù, không cách nào nghe ra thanh âm. Đây là một loại tu vi đè ép, đây là thần thông cố ý tạo thành.

Thần thông này không có ý tổn thương gì, tác dụng duy nhất của nó là khiến người có tư cách nghe được, người không có tư cách này, không thể nghe thấy!

Muốn nghe thanh âm từ mười sao băng, tu vi nhất định phải trên Man Hồn. Từ đó có thể thấy ra, thanh âm kia sắp sửa nói chuyện là bí mật kinh thiên động địa.

Cả Thiên Hàn Tông, có thể nghe thấy thanh âm này không vượt qua mấy chục người. Những người đó đều là cường giả Thiên Hàn Tông chân chính! Nguồn: http://truyenfull.vn

Bên tai Tô Minh không dứt tiếng ù vang, trừ thế ra hắn không nghe thấy bất cứ thanh âm gì xung quanh. Ý thức của hắn tỉnh táo, nhìn trên bầu trời mười mấy người vòng quanh bên cạnh mười sao băng. Hắn thấy sắc mặt họ nhanh chóng biến đổi, trong đó còn có Thiên Lam Mộng. Người cô run bần bật, mặt trắng bệch chẳng có chút máu.

Tô Minh biết, đây chắc chắn là xảy ra việc gì kinh khủng lắm. Mắt hắn chợt lóe. Nếu đôi tai không thể nghe được, vậy lực lượng thần thức chắc là có thể.

Không chút chần chờ, Tô Minh mở ra thần thức, hóa thành sợi chỉ mỏng manh vươn dài hướng bầu trời. Trong quá trình vươn ra, thân thể Tô Minh run lên. Hắn có thể cảm nhận được có lực ngăn cản cường đại bài xích thần thức của hắn, khiến thần thức lan tràn tới cự ly nhất định thì không thể vào sâu hơn được.

Nhưng dù là vậy thì trong đầu hắn vẫn nghe thấy chút thanh âm.

"Việc này…ba ngàn năm…quan sát…"

Thanh âm rất mơ hồ, nhưng Tô Minh đúng là nghe được. Tay phải hắn nâng lên, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra vài thạch tệ vàng, nắm trong tay bóp. Những thạch tệ lập tức thành vỡ vụn, hóa thành bụi phấn tan biến, linh khí bàng bạc trực tiếp nhập vào kinh mạch bị mở ra trong người Tô Minh, vận chuyển. Thần thức của hắn mạnh vọt lên, lần nữa xâm nhập một ít.

"Người ngoài…sẽ kinh khủng…nhưng…hoảng loạn…"

Tô Minh nhìn những người trên bầu trời, biểu tình lần nữa biến đổi. Quần áo của Thiên Tà Tử có dấu hiệu thay đổi. Tô Minh chấn động tinh thần, nhanh chóng lấy ra nhiều thạch tệ vàng. Bây giờ không ai chú ý hành động của Tô Minh, người có thể nghe thấy thì đang tập trung nghe, còn không nghe được thì bên tai vẫn tiếp tục ù vang, đầu óc trống rỗng.

Thật nhiều thạch tệ bị Tô Minh lấy ra, vỡ vụn quanh thân thể hắn, linh khí ùa vào người, khiến thần thức của hắn điên cuồng lan tràn, cách mười sao băng bao phủ ngày càng gần.

"Hải Đông…Thiên Hàn…trăm năm…sinh linh đồ thán…mặt đất…"

Mỗi nghe thêm mấy chữ là cảm giác bất an trong lòng Tô Minh càng đậm gấp mấy lần. Hắn muốn biết sự thật. Đôi tay nâng lên, lập tức lại có nhiều thạch tệ bay ra, vòng quanh người hắn, vỡ vụn. Thần thức của Tô Minh ngưng tụ ra lực lượng trùng kích cường đại, nổ tung, trực tiếp tiến vào phạm vi mười sao băng!

Chớp mắt, thanh âm tang thương lần đầu tiên không tạm dừng, hoàn chỉnh, không mơ hồ nữa, xuất hiện trong tâm thần Tô Minh.

"Đây là tai nạn của Nam Thần. Man Hồn cảnh biết là được, còn người ngoài không biết mới tốt. Sau khi mười sao băng tán ra, lão phu sẽ tới Vu tộc làm xem xét lần cuối. Nếu thật sự là tai biến Đông Hoang…vậy các ngươi phải nhanh chóng quyết định, có di dời hay không…"

Thanh âm tang thương nói đến đây thì phát ra tiếng thở dài. Thở dài xong, mười sao băng run lên, cùng tan vỡ, hóa thành tro bụi xoay vòng thẳng đến chín tầng mây, biến mất không thấy bóng dáng.

Sau khi chúng nó biến mất, các đệ tử Thiên Hàn Tông không còn ù tai nữa, hồi phục lại bình thường, biểu tình mê mang nhìn trời.

Trên bầu trời, Thiên Tà Tử cất bước quay trở về đỉnh núi Cửu Phong, còn những người khác thì biểu tình âm trầm quay về núi của mình và Thiên Môn.

Thiên Lam Mộng mặt tái nhợt, lảo đảo quay lại Thất Phong.

Cùng lúc đó, một giọng già nua truyền ra từ Thiên Môn, quanh quẩn bên tai các đệ tử Thiên Hàn Tông.

"Vu tộc có biến, trước tiên xuất động, cho nên Thiên Lam thành cảnh báo. Việc này không có gì đâu, các ngươi đừng kinh hoảng. Tất cả đệ tử Thiên Hàn Tông sẽ tham chiến nghe lệnh, sáng sớm ngày mai tập hợp tại Hàn Băng Thiên, lập tức đi Thiên Lam thành bảo vệ!"

Giọng già nua rất bình tĩnh vang vọng khắp nơi, rơi vào tai mỗi đệ tử như có lực lượng khiến người yên lòng, khiến cho lúc trước mê mang và suy đoán trở lại bình thường, không suy nghĩ lung tung nữa.

"Man tộc ta và Vu tộc thường xuyên giao đấu, chuyện như vậy cũng xảy ra mấy lần rồi. Nhưng đại chiến trăm năm một lần trước tiên xuất động tuyệt không bình thường, cho nên những người sẽ ra đi phải cẩn thận. Nhất định phải ngăn cản tất cả hành động của Vu tộc, bởi vì sau lưng các người là mảnh đất Man tộc…"

Theo giọng ông lão quanh quẩn, từng đệ tử Thiên Hàn Tông im lặng, dù không nghĩ lung tung nhưng chiến ý bị đốt cháy.

"Sáng sớm ngày mai xuất chiến!" Giọng ông lão nói xong câu sau cùng thì những người Thiên Hàn Tông sắp ra trận c ùng cúi đầu hướng không trung, rống ra tiếng.

"Xuất chiến!"

"Xuất chiến!"

Thanh âm kia từng đợt nối tiếp nhau, hình thành sóng âm vang vọng trên đất Thiên Hàn.

Tô Minh đứng đó, mặt tái nhợt. Dù hắn không nghe hết giọng trong mười sao băng những cũng nghe ra được một ít bí ẩn, thanh âm đến từ Thiên Môn đang nói dối!

Hoặc nên nói là đối phương tránh nặng tìm nhẹ, không nói ra nguyên nhân chân chính.

"Tai biến Đông Hoang…đây rốt cuộc đại biểu cho cái gì…" Bên tai Tô Minh quanh quẩn thanh âm sôi sục, ánh mắt nhìn hướng Thất Phong, lại nhìn đỉnh núi Cửu Phong, im lặng lui ra sau vài bước, trở lại động phủ của hắn.

"Nếu sư tôn không muốn nói thì coi như có đi hỏi cũng vậy thôi. Hơn nữa việc này không phải chỉ sư tôn mới nói cho mình được, còn Thiên Lam Mộng nữa." Trong động phủ, Tô Minh ngồi xếp bằng, thanh âm sục sôi vang bên tai giảm bớt không ít.

"Sắp khai chiến ư…mình còn có việc quan trọng nhất chưa làm." Đôi mắt Tô Minh nhắm nghiền.