Cầu Ma

Chương 217: Thần Tướng Tế Cốt!




"Người…người là…" Trần Dục Bính vội ngoái đầu lại, định cung kính bái lạy nhưng khi trông thấy người đàn ông trung niên thì ngây ra.

"Bạch…Bạch sư thúc?" Trần Dục Bính chấn động tinh thần, mặt đổi sắc.

Dù gã biết trong phạm vi Thiên Hàn Tông, trấn thủ bính chướng Thiên Lam Thành đều là người Thiên Hàn Tông họ, cũng sớm biết người trấn thủ bình chướng nơi này chắc chắn giống vậy.

Nhưng gã chẳng ngờ được rằng, người trấn thủ lại là người đàn ông trước mắt.

Năm đó gã chỉ thấy mặt người này một lần, nhưng ấn tượng cực khắc sâu. Kỳ thật đừng nói là gã, nguyên Thiên Hàn Tông ai cũng biết người này.

"Hèn chi y cho phép chúng ta đứng trên bình chướng." Trần Dục Bính rất là khẩn trương, gập người cúi đầu hướng người đàn ông trung niên, biểu tình kính cẩn.

"Đệ tử Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính, kính chào Bạch sư thúc."

Người đàn ông trung niên hơi gật đầu, xong không để ý tới Trần Dục Bính mà nhìn hướng Tô Minh. Đánh giá hắn một lúc, y bình thản nói.

"Tên ngươi là gì?"

Lúc Tô Minh bị ánh mắt người này nhìn, cảm giác rõ áp lực đè ép mình, nhưng khiến hắn thấy kỳ là áp lực không có sự chấn nhiếp, ngược lại cho hắn cảm giác thân thiết khó tả.

"Vãn bối Tô Minh kính chào Bạch sư thúc." Tô Minh chắp tay, bình tĩnh nói.

"Là vừa mới Khai Trần đi." Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.

Tô Minh gật đầu.

"Chắc không phải bị thu vào Thiên Hàn Tông, nếu không thì lấy thân phận Thần Tướng của ngươi, đám lão già kia sẽ không chỉ phái một đệ tử ngoại môn đến nghênh đón." Thanh âm của người đàn ông luôn giữ sự lạnh lùng.

"Vâng." Tô Minh lại gật đầu.

"Không cần đi Thiên Hàn Tông, ngươi ở lại cùng ta trấn thủ chỗ này, làm đệ tử của ta. Nguyên Thiên Hàn Tông, trừ ta ra không mấy người có thể truyền công pháp thích hợp cho ngươi." Lời nói của người trung niên lộ rõ ý định không cho người từ chối.

Tô Minh ngây ra.

Cùng ngẩn ngơ còn có Trần Dục Bính, đôi mắt gã toát ra sự hâm mộ. Còn về Hàn Phỉ Tử đứng một bên thì cúi đầu, vẫn không lên tiếng.

"Cái này…vãn bối đã có sư tôn rồi." Tô Minh chần chờ một lát, nói. Trong cảm giác của hắn, càng nói chuyện với người trung niên lâu hơn thì ngày càng thấy thân thiết.

"Ồ? Là ai, Bạch ta sẽ khiến hắn từ bỏ." Người đàn ông bình tĩnh nói nhưng lộ ra sự kiêu ngạo kinh người.

"Là Thiên Tà Tử." Đột nhiên bị hai người muốn nhận làm đệ tử, đây là lần đầu tiên Tô Minh gặp loại chuyện này.

Khoảnh khắc hắn thốt ra tên này, người đàn ông trung niên sắc mắt biến kỳ lạ, như là bất đắc dĩ, lại như dở khóc dở cười, như là tức giận, cuối cùng hóa thành tiếng hừ lạnh.

"Nhận hắn làm sư phụ, nếu có ngày ngươi hối hận thì có thể đến tìm ta."

Trần Dục Bính đứng một bên sau khi nghe cái tên đó thì biểu tình lại biến đổi, sửng sốt nhìn Tô Minh. Gã há miệng định nói cái gì nhưng cuối cùng không thốt ra, chẳng qua cơ thể phản xạ lùi một bước, như là muốn kéo giãn khoảng cách với Tô Minh.

Trong lòng Tô Minh dần có chút bất an. Dù là lời nói của người đàn ông trung niên, hay là hành động phản xạ của Trần Dục Bính dường như đều đang biểu đạt một ý nghĩa không được tốt lắm?

"Không nói nữa, ba người các ngươi hãy cho ta biết, đứng đây các ngươi nhìn thấy cái gì?" Người trung niên giọng nói vẫn lạnh lùng. Y không nhìn Tô Minh mà hướng tới trời đất mênh mông bên ngoài bình chướng.

Tô Minh im lặng nhìn vùng đất trước mắt, bên tai lại truyền đến từng tiếng gào. Bên ngoài bình chướng thế giới bao phủ hoang tàn và đẫm máu. Thoạt trông yên tĩnh nhưng cho Tô Minh cảm giác áp lực. Loại áp lực này đến từ tĩnh lặng, đến từ mảnh đất thê lương này, đất đen và bình chướng vô tận hắn đạp dưới chân.

"Thù hận, ta nhìn thấy thù hận." Trần Dục Bính là người thứ nhất mở miệng, mắt chớp lóe nhìn mảnh đất.

"Vu Nhân hận chúng ta, và chúng ta hận bọn họ." Trần Dục Bính chắc chắn nói, dường như rất tự tin với đáp án này.

"Nói không sai, là tư tưởng đám lão già Thiên Hàn Tông rót vào, nhưng mà chỉ là rác rưởi!" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Trần Dục Bính cười khổ, cúi đầu vâng dạ. Đáp án của gã đích thật là đa số người trong Thiên Hàn Tông cùng đồng ý về trời đất bên ngoài bình chướng.

"Còn ngươi, cô bé, nói xem ngươi nhìn thấy cái gì?" Người trung niên không nhìn Hàn Phỉ Tử mà vẫn chăm chú nhìn mảnh đất thê lương.

"Ta không trông thấy gì hết." Sắc mặt Hàn Phỉ Tử còn hơi xanh xao, suy tư chẳng mấy chốc sau nhẹ giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Khoảnh khắc cô thốt ra câu này, người trung niên quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Phỉ Tử.

"Tên của ngươi?"

"Vãn bối là Nhan Phỉ." Hàn Phỉ Tử khom người cung kính nói.

"Tô Minh, ngươi nhìn thấy cái gì?" Người đàn ông trung niên im lặng giây lát, hỏi Tô Minh.

"Ta nhìn thấy khát vọng." Thật lâu sau, Tô Minh từ từ nói.

"Tả giáo nhận một đệ tử tốt, lão già Thiên Tà cũng thu được một đồ đệ tốt." Người trung niên thở dài, nâng lên tay phải chỉ hướng trời đất bên ngoài bình chướng.

"Đất Nam Thần có thể xem như là một vòng tròn." Nói rồi tay phải y vung trước mặt, xuất hiện một mảnh ánh sáng đen, ở trước mặt mọi người hình thành vòng tròn.

"Đây chính là bình chướng." Y nói, tay phải ở trong vòng tròn lại vẽ một cái vòng nhỏ.

"Bên trong là nội giới, bên ngoài chính là chỗ các ngươi đã thấy."

"Bình chướng tồn tại là vì phòng ngừa dã thú xông vào, phòng ngừa con người xâm nhập. Về Vu Nhân, họ là một đám bộ lạc khác với chúng ta. Trong bộ lạc của Vu Nhân có cùng loại hệ thống như chúng ta, họ cũng có Man Công các bộ lạc, chẳng qua lấy tên là Vu Công. Những chuyện này về sau các ngươi sẽ biết nhiều hơn."

Tô Minh nghe người trung niên nói, bỗng dâng lên xúc động. Im lặng giây lát, hắn chần chờ hỏi.

"Tiền bối, đất Nam Thần có bình chướng, như vậy bên ngoài bình chướng là cái gì? Mấy đại lục Man tộc của chúng ta bây giờ là hình dạng như thế nào?"

"Không biết." Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

"Ta chỉ biết Đại Ngu vương triều nằm trong chỗ biết này, cũng bởi vì thần tượng đôi khi xuất hiện, có Thần Tướng bị sắc phong. Còn về đại lục có Đại Ngu vương triều thì ta chưa từng đi. Kỳ thật người đất Nam Thần có thể đi qua bộ lạc Vu Tộc, rời khỏi Nam Thần thì cực hiếm thấy. Đúng rồi, sư phụ của ngươi là Thiên Tà, hắn từng rời khỏi Nam Thần. Theo lời hắn nói thì có đi một chuyến Đại Ngu vương triều, nói ở đó hắn còn quen biết không ít bạn tốt. Người ngoài có tin hay không thì ta không biết, nhưng ta không tin."

"Trừ đất Nam Thần, chỗ có Đại Ngu vương triều ra, còn lại mấy đại lục khác có tồn tại Man tộc ta hay không thì ta không biết."

"Man tộc, đã mục rữa rồi, không phải huy hoàng như năm đó có Man Thần." Người đàn ông trung niên khẽ thởi dài, biểu tình có chút nặng nề.

Tô Minh hít sâu, những chuyện bí ẩn thế này thì trước kia hắn chưa từng nghe nói, tinh thần chấn động. Hắn nhìn đất trời mênh mông ngoài bình chướng, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng.

"Ta biết Tây Minh đại lục thật tồn tại, bởi vì ta đến từ Tây Minh." Tô Minh thầm nói trong lòng.

"Được rồi, chỗ này không cho phép ai khác ngoài người trấn thủ ở lâu, các ngươi…" Người trung niên vung tay áo định xua đám người Tô Minh đi, nhưng lúc này đột nhiên bên ngoài bình chướng truyền đến một tiếng gầm, thanh âm càng mãnh liệt hơn ập đến.

Khoảnh khắc thanh âm xuất hiện, bình chướng dưới chân Tô Minh lập tức chấn động. Áp lực cường đại bỗng nhiên dâng lên, uy áp mạnh mẽ chớp mắt đạt đến đỉnh điểm. Khiến Hàn Phỉ Tử và Trần Dục Bính biến sắc mặt, hộc bãi máu.

Nếu không phải có người đàn ông trung niên mạnh vung tay phải, gió lốc bao lấy Hàn Phỉ Tử và Trần Dục Bính xoay vòng bay ra ngoài sơn mạch bình chướng, hai người chắc chắn đã trọng thương.

Tô Minh không lùi lại, bởi vì giây phút hắn nghe thanh âm kia, trong cơ thể bùng phát khí thế Khai Trần. Khí thế tỏa ra ngoài thân thể, hóa thành khói đen. Khói đen lượn lờ trên người hắn, hình thành giáp đen.

Thần Tướng hư giáp!

Giáp xuất hiện khiến hắn miễn cưỡng chịu đựng áp lực bình chướng sơn mạch. Mắt hắn sáng người nhìn chân trời phía xa. Sau đó hắn trông thấy hình ảnh khiến cả người giật mình, hít ngụm khí lạnh.

Hắn thấy cảnh vật mà Hàn Phỉ Tử và Trần Dục Bính không thấy được, họ không đứng trên bình chướng. Giờ phút này họ trông thấy là trời đất vặn vẹo, che đậy tầm mắt.

Nơi này, chỉ có Tô Minh và người đàn ông họ Bạch biểu tình trầm trọng, chỉ hai người nhìn đến hình ảnh đó!

Trong đất trời mênh mông ngoài bình chướng, bây giờ biển mây cuồn cuộn. Mây là mây đen, cuồn cuộn như khói tràn ngập phạm vi mấy ngàn mét. Trong biển mây, Tô Minh nhìn thấy một con dã thú to lớn khiến hắn khó tin.

Đây là một con thú ngư thân thể vô cùng khổng lồ, nó lấy thiên địa làm biển từ phương xa nhảy lên. Tiếng gầm phát ra từ miệng nó.

Trên lưng nó, Tô Minh trông thấy đứng một người!

Người này là một cô gái, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng có thể thấy là mặc áo dài màu tím, tóc tơ bay bay, ẩn chứa xinh đẹp tuyệt mỹ.

"Cô ta, chính là người Vu Tộc." Thanh âm lạnh lùng vang lên từ bên cạnh Tô Minh. Người đàn ông họ Bạch nhấc chân lên, tiến một bước ra ngoài khung trời bình chướng.

Khoảnh khắc y đi ra, cơ thể bỗng dâng lên thật nhiều khói trắng. Khói trắng lượn lờ quanh thân, hình thành bộ giáp trắng vượt xa bộ giáp Tô Minh mặc rất nhiều.

Giáp toát ra khí thế cường đại, khiến người trung niên trông như không thể bị đánh bại.

"Thần Tướng!!!" Tô Minh chấn động tinh thần.

Hắn rốt cuộc biết vì sao mình thấy thân thiết với người đàn ông trung niên này. Vì sao Trần Dục Bính nhìn người này thì cực kỳ căng thẳng và cung kính. Vì sao người này cho phép bọn họ đứng trên bình chướng. Vì sao muốn nhận hắn làm đệ tử. Bởi vì đối phương giống như Tô Minh, cùng là Thần Tướng!

Hơn nữa không phải Thần Tướng Khai Trần mà là…Thần Tướng Tế Cốt!