Cầu Ma

Chương 214: Cao nhân tiền bối




Thời gian chợt đông lại.

Bên tai Tô Minh vang tiếng truyền tống trận di chuyển ầm ầm, giây phút này thanh âm đã biến mất, biến tĩnh lặng. Hắn mạnh ngoái đầu, trông thấy hình ảnh khiến con ngươi co rút, cảnh giác đề phòng, hít sâu.

Hắn trông thấy xung quanh tĩnh lặng. Ánh sáng trận pháp bất động, mặt đất xung quanh bất động, quái lạ là trong mắt hắn Hàm Sơn như cũ nhưng bên trong không người, ba bộ lạc như cũ nhưng cũng không có một ai.

Ngay cả đám người Phương Thương Lan, Hàn Phỉ Tử mới đứng cạnh hắn nhưng bây giờ không thấy bóng dáng, giống như trên cõi đời này, trong giây phút này chỉ có một mình Tô Minh.

Dường như khoảnh khắc vang lên thanh âm già nua thì thế giới biến đổi.

Thế giới hắn thấy biến thành mảnh đất trống, không có sinh mệnh. Loại biến đổi mãnh liệt thế này khiến tinh thần Tô Minh chấn động.

Hắn không tưởng tượng nổi rốt cuộc là lực lượng gì có thể làm được điều này, theo hắn thấy thì hơi khó tin.

"Nơi này là Giới Không ta sáng tạo." Thanh âm lúc trước vang bên tai hắn bây giờ từ phương xa chậm rãi truyền đến. Theo thanh âm, xuất hiện một ông lão mặc đồ trắng ngồi phía trên núi An Đông.

Ông lão tay cầm bình rượu, uống xong một ngụm mới nhìn hướng Tô Minh.

"Nào, chúng ta nói chuyện."

Tim Tô Minh đập nhanh, nhìn chằm chằm ông lão chốc lát sau, lại nhìn xung quanh. Trên núi Nhan Trì không có sinh mệnh, trời đất bốn phương cũng không ai, trừ hắn và ông lão ra không có người thứ ba.

Chần chờ một lúc, Tô Minh nhấc chân lên, đi ra khỏi truyền tống trận. Sau khi đi ra, hắn lập tức quay đầu nhìn truyền tống trận, ánh sáng trận bất động, thoạt trông như điêu khắc ảo ảnh.

Đè nén tinh thần rung động, Tô Minh chậm rãi bay lên trời tiến lên từng bước một thẳng hướng núi An Đông, đi tới cách ông lão mười mét.

"Tới đây, ngồi bên cạnh ta." Ông lão đặt bình rượu xuống, mắt quét người Tô Minh, biểu tình có khen ngợi.

Tô Minh lặng lẽ tới gần, nghe lời ngồi xuống đối diện ông lão.

"Tò mò ư?" Ông lão cẩn thận đánh giá Tô Minh một phen, nâng lên tay phải chỉ hướng trước mặt Tô Minh. Lập tức chỗ đó không gian vặn vẹo, xuất hiện một bình rượu.

"Cái gì là Giới Không?" Khoảnh khắc bình rượu xuất hiện, tim Tô Minh đập nhanh, nhìn ông lão.

"Giới Không là tu vi Tế Cốt cảnh, khi xương cốt toàn thân có hơn phân nửa đạt đến Man Cốt thì có thể câu thông thiên địa, do đó sáng tạo ra thế giới thuộc về mình. Bởi vì không phải chân thực mà là hư ảo nên gọi là không. Bởi vì thành hình trong thân thể, có da thịt cách trở, không thể kéo dài, cho nên gọi là giới." Ông lão cầm bình rượu, sau khi uống một ngụm thì nhìn Tô Minh.

"Giới Không của lão phu không hoàn chỉnh, chỉ có thể sáng tạo một mảnh thiên địa mà thôi, bên trong không có sinh linh. Có thể đưa ngươi tiến vào đã là cực hạn."

Tô Minh im lặng, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới từ Giới Không.

"Ngưng Huyết, Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn. Đây là tứ đại cảnh giới mà Man tộc ta tu luyện. Đầu tiên ngươi phải rõ ràng ý nghĩa bốn cảnh giới này, hiểu ra vì sao chúng nó phân chia như vậy, tiếp theo mới có khả năng từng bước một đi vào." Ông lão mỉm cười nói.

"Dù ngươi có thể trở thành đệ tử của ta hay không, ngươi ta gặp nhau coi như có duyên, ta có thể chỉ dẫn cho ngươi. Cái gọi là Ngưng Huyết, vì sao có một chữ "Huyết"?" Ông lão nhìn Tô Minh.

"Bởi vì Man tộc ta là huyết mạch truyền thừa, bên trong máu có ẩn chứa lực lượng Man tộc, nhưng yếu ớt, chỉ có không ngừng ngưng tụ mới bộc phát ra được." Tô Minh chần chờ một chút, nhẹ giọng nói.

"Không sai, nói theo ý đại khái thì là chính xác. Nhưng ngươi vẫn không hiểu ý nghĩa bên trong." Ông lão nâng lên tay phải vung hướng khung trời.

Lập tức bầu trời xuất hiện một vệt sợi máu, sợi máu tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt.

"Xem rõ ràng, ta sẽ diễn một lần cho ngươi, sau khi xem xong cho ta biết đáp án. Đây là thử thách đầu tiên của ta với ngươi, nếu thành công thì chính là ký danh đệ tử của lão phu, nếu thất bại, muốn đi đâu thì đi." Ông lão nhìn chằm chằm Tô Minh, tay phải lại vung lên.

Cái vung này khiến sợi máu trên trời mạnh chấn động, nó chia ra vài chi nhánh, chi nhánh lại tách ra, đến cuối cùng, hiện ra trước mắt Tô Minh thoạt trông như có vô số sợi máu, nhưng cẩn thận xem vẫn chỉ có một.

Vô số chi nhánh do một sợi máu tách ra, phân liệt nhau, ngưng tụ giữa không trung, vẽ ra đồ án hình người, ánh sáng đỏ lấp lóe chiếu rọi tám hướng.

Xem đến đây thì Tô Minh hít sâu, đầu như trúng sét đánh. Trong người hắn, vốn tưởng sợi máu biến mất hóa thành Man Văn, bây giờ lại xuất hiện phủ trùm toàn thân Tô Minh.

Hình ảnh kỳ lạ khiến người Tô Minh run lên.

"Thì ra sau khi Khai Trần, sợi máu…không biến mất…" Tô Minh thì thào, hình người do sợi máu hợp thành lại biến hóa.

Dần dần, xung quanh mấy sợi máu hình thành bức tranh núi cao suối chảy, mặt trời mặt trăng ngôi sao, thảo mộc dã thú, những hình ảnh không ngừng lấp lóe, mỗi khi xuất hiện một cái thì sợi máu hợp thành hình người lại có biến hóa khác nhau. Chúng nó di động như ăn khớp với hình ảnh hư ảo xung quanh.

Cuối cùng xuất hiện hình ảnh là một ngọn núi, một ngọn núi có năm đỉnh chính là Sơn Văn của Tô Minh!

Khoảnh khắc ngọn núi xuất hiện, bên trên có từng mảng thảm thực vật, có cây cối, có mặt đất, cả ngọn núi năm đỉnh như có sự sống, đang không ngừng được hoàn thiện, cuối cùng dường như trở thành ngọn núi chân chính mà không phải hư ảo.

Khi tất cả hoàn toàn trở thành chân thực, Tô Minh lại lần nữa trông thấy núi này và thân hình sợi máu dung hợp cùng nhau, dần dần, núi chính là thân, thân chính là núi!

Núi đó tràn ngập các phần cơ thể thân hình sợi máu, như khắc đồ đằng, như thành da thịt thân hình sợi máu!

Xem tới nơi đây, sợi máu mới hiện ra trên người Tô Minh bỗng chuyển động, thân hình run bần bật, như không thể khống chế, mặt hắn lập tức tái xanh, khóe miệng chảy máu tươi.

Cảm giác kính ngưỡng tràn ngập tâm thần, loại cảm giác này đến từ hình ảnh hắn trông thấy kích phát khí huyết trong người.

"Còn muốn tiếp tục không?" Ông lão ngồi cạnh Tô Minh nhìn hắn, từ từ lên tiếng.

"Tiếp tục!" Tô Minh cắn răng.

Trên bầu trời, thân hình dung hợp với núi biến thành da thịt, nếu hắn là người thì chính là người, nói hắn là núi thì chính là núi! Khí thế mênh mông hùng vĩ từ người hắn tỏa ra, hình thành áp lực mãnh liệt bao trùm mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Ngay sau đó, trong thân thể người kia xuất hiện một khối xương vàng. Xương cốt chậm rãi tăng lên, lát sau xuất hiện nguyên xương sống hoàn chỉnh.

Còn chưa kết thúc, sau khi xương sống lưng xuất hiện, theo thời gian trôi qua, trong người thân hình kia lại xuất hiện cả khung xương hoàn chỉnh!

Có đường nét, có khung xương, có da thịt, đã thành một người hoàn chỉnh.

Chỉ là, không có hồn, không có linh, người này nhắm mắt, không thể mở. Từ trên người hắn, Tô Minh cảm nhận được sự trống rỗng, như ngủ say chưa thức tỉnh.

"Mở mắt ra chính là Man Hồn." Ông lão bình tĩnh nói, tay phải thả xuống dưới.

Khoảnh khắc tay buông xuống, thân hình trên trời biến vặn vẹo dung nhập vào hư vô.

"Ta tại đây chờ đáp án của ngươi." Ông lão khép mắt lại.

Tô Minh ngồi đó, ngơ ngác nhìn bầu trời đã không còn thân hình kia, trong đầu hiện ra tất cả điều vừa thấy. Thật lâu sau, hắn nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Giới Không này, không có trời trăng sao giao nhau, dường như thời gian tại đây cũng đứng lại.

Ông lão vẫn nhắm mắt không mở ra, ông có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Tô Minh. Nhưng không bao lâu sau, đôi mắt bỗng mở ra nhìn hướng trước mặt.

Thân thể Tô Minh không động đậy nhưng trên người hiện ra sợi máu vào giây phút này kịch liệt lấp lóe, có hai sợi dung hợp thành một.

Mắt ông lão lộ tia sáng kỳ lạ, nhìn trên người Tô Minh hai sợi máu dung hợp lại.

"Ngộ tính thật mạnh!"

Sợi máu trên người Tô Minh sau khi có hai sợi dung hợp thành một thì tăng nhanh tốc độ, từng sợi dung nhập. Vài tiếng đồng hồ sau, trước biểu tình tán thán của ông lão, sợi máu toàn thân Tô Minh dung hợp thành một sợi.

Một sợi máu này lấp lóe ánh sáng đỏ chậm rãi hiện trên mặt Tô Minh, hóa thành Sơn Văn năm đỉnh, thuận theo cổ Tô Minh lan tràn xuống dưới. Sự lan tràn này khiến ông lão ngây ra.

"Man Văn của hắn là sơn, bây giờ đã chân chính hoàn thành Ngưng Huyết, tại sao còn lan tràn…"

Sợi máu ẩn trong quần áo Tô Minh, dựa veo vệt máu Tô Minh từng vẽ cuối cùng dung nhập vào cả Man Văn. Ông lão ngồi bên cạnh mở to mắt lộ ra chấn kinh, hít ngụm khí. Giờ phút này ông không lo nghĩ tới thân phận gì nữa, tay phải nâng lên phất trên người Tô Minh, lập tức quần áo nửa thân trên của hắn biến mất, hiện ra trước mặt ông lão là nguyên Man Văn hoàn chỉnh hắn đã vẽ!

Ô Sơn bộ lạc!

Khi ông lão trông thấy Man Văn thì hít ngụm khí, ngây người ra. Cả đời ông thấy Man Văn vô số, cũng từng thấy một ít phức tạp, nhưng chưa bao giờ gặp Man Văn như trên người Tô Minh. Trình độ phức tạp trước giờ chưa từng có.

"Đây là…Man Văn sao…tiểu tử này còn điên cuồng hơn cả lão phu…" Ông thì thào, biểu tình rung động.

"Ta vốn tưởng hắn gióng lên Tạo Hồn Âm là nguyên Man Văn biến thành. Nhưng hôm nay xem ra Tạo Hồn Âm truyền ra Sơn Văn chỉ là một phần của Man Văn mà thôi! Man Văn như vậy hoặc là không thể tăng lên, trở thành hạ đẳng, hoặc là một khi trưởng thành sẽ chấn kinh Man tộc!"

"Ngày đó sau khi ta đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì…" Ông lão không thể tin, bỗng hối hận ngày hôm đó đã rời đi.

Đang lúc ông vẻ mặt hối hận thì như phát hiện cái gì, biểu tình biến đổi, từ hối hận thành cười tủm tỉm, bộ dáng cao thâm khó đoán. Tay phải xẹt qua người Tô Minh, khiến quần áo hắn lại hiện ra. Ông ho một tiếng, làm dáng vẻ tiền bối nhìn hướng Tô Minh.

Ngay lúc này, Tô Minh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lấp lóe ẩn chứa lĩnh ngộ.