Cầu Ma

Chương 202: Thì ra, là ta đang thở dài




"Man Văn thứ hai, đích thực cảm ứng được văn này!"

Bầu trời bay lất phất tuyết, ông lão hít sâu nhìn mặt đất, trong mắt có mong chờ. "Văn thứ nhất của hắn là thiên văn, cái thứ hai là tuyết. Tuyết bay từ trên trời rơi xuống đất, ở giữa trời và đất, loại văn này thật hiếm thấy!"

"Văn của Man tộc ta quán thông hồn thân, nếu không có tạo hóa đặc biệt thì đa số là bình thường. Văn thứ nhất là nguyệt, nguyệt không lạnh mà nóng. Có thể thấy trong đời hắn, hỏa nguyệt ảnh hưởng cực lớn! Cho nên lúc Khai Trần hắn mới cảm ứng được, xuất hiện hỏa nguyệt. Còn về cảm ứng Man Văn thứ hai, hóa tuyết lạnh lẽo cũng không phải bỗng dưng xuất hiện, bên trong…bên trong còn có loại tình cảm khác." Ông lão suy tư thì thào, mắt chợt lóe, nhìn rừng sâu, thân hình ẩn hiện trong tuyết, nhìn họ nắm tay đi trong gió tuyết thật lâu không tán đi.

"Vì ngộ mà sinh nguyệt văn, vì tình mà sinh tuyết văn. Thằng bé này nếu phù hợp yêu cầu của ta, trở thành đệ tử ta, là may mắn của Thiên Tà Tử ta, cũng là tạo hóa của hắn!" Ông lão hít sâu, nâng lên tay phải ấn giữa trán, biểu tình cực kỳ nghiệm túc.

"Thuật Thiên Cổ Nhất Tạo không thể nhập vào minh tưởng Khai Trần của thằng nhóc nữa. Thôi, hắn đáng giá ta mở phong ấn thứ nhất!" Ông lão lẩm bẩm, ngón trỏ tay phải ấn trán đột nhiên lóe ánh sáng lam. Ánh sáng thoáng chốc bao phủ toàn thân ông lão, khiến biển máu sau lưng ông chợt biến thành biển máu màu lam, ngay cả tượng đá bên trong cũng toát ra ánh sáng lam kỳ lạ.

Trong ánh sáng lam mênh mông này, tuyết rơi xung quanh có không ít bị nhuộm màu. Ông lão mạnh nâng tay phải chỉ hướng mặt đất.

"Tiền Man Ngôn, Thiên Cổ Nhất Tạo! Ban, thảm, qua!" Ông lão quát khẽ, vừa thốt ra trời đất chấn động, như bỗng xuất hiện thế giới ảo, khiến trong vòng mấy trăm dặm chồng chất hình ảnh, biến vặn vẹo.

Một lực lượng khổng lồ truyền ra từ người ông lão. Chỉ thấy trên mặt ông hiện giờ hiện ra một đồ đằng kỳ lạ, đồ đằng này là ba đồ án kỳ quái!

Đồ án thứ nhất khắc ở cằm, tựa như khe hở mai rùa tràn ngập ánh sáng lam.

Đồ án thứ hai là đầu bò gấu có đôi sừng xuất hiện ở giữa trán ông lão.

Đồ án thứ ba thì là một cây khô giắt ngang mặt ông lão, khiến khuôn mặt vào lúc này trông khủng bố ghê rợn.

Trong ba đồ án, bên trong mỗi cái đều có một thanh kiếm xuyên qua. Ba thanh kiếm vốn ảm đạm nhưng hôm nay có một kiếm tỏa ánh sáng lam rực rỡ.

Trong động bị gió tuyết bao phủ, Tô Minh ngồi xếp bằng, toàn thân phủ băng giá. Xung quanh có băng đóng thành tầng lan tràn. Hắn không động đậy, chỉ có biểu tình là hiện ra tịch mịch cùng cô đơn.

Thế giới trong mắt Tô Minh bây giờ theo hồ nước biến mất, đọng lại là một tấm gương to lớn. Gương này hoàn toàn do băng hợp thành, là băng kính.

Hắn đứng trước gương, nhìn thấy bên trong phản chiếu bóng hình mình. Nhìn kính này, Tô Minh nghe thấy một tiếng gọi nỉ non, như quấn lấy hồn hắn, khiến ý thức hắn chậm rãi dung nhập vào trong gương.

Khi hắn tỉnh táo lại, trước mắt là tuyết mênh mông trắng xóa, tình cảnh xung quanh khiến Tô Minh thấy quen thuộc.

Khác với lúc trước nhìn hồ nguyệt, bây giờ Tô Minh có thể thấy thân thể mình, dường như chỗ này không phải thế giới gương hư ảo mà là chân thật.

Trong gió tuyết, Tô Minh mờ mịt đi về phía trước. Tuyết rất lớn, che đậy khung trời, khiến hắn không thể thấy ngôi sao trong đêm, chỉ trông thấy trước mắt tuyết như liên kết thành một, như che đi tầm mắt, không xác định được khoảng cách.

Nhìn tuyết rơi, Tô Minh lặng lẽ bước đi. Dần dần, hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh ngày càng quen thuộc, mãi đến khi phía xa truyền đến tiếng cười tựa chuông ngân, cơ thể Tô Minh lập tức run rẩy. Hắn mạnh ngẩng đầu nhìn hướng phát ra tiếng cười.

"Đây là…" Tim Tô Minh run lên, hắn mạnh giẫm mặt đất tuyết đọng văng khắp nơi, cơ thể vọt lên trời. Ở giữa không trung, trong gió tuyết, Tô Minh nhìn thấy phương xa có một tòa thành trì không lớn, trong đêm tối tựa dã thú nằm úp sấp.

"Phong Quyến…thành đá…"

Đằng sau thành trì có thể thấy rất nhiều sóng gợn vô hình quanh quẩn. Tô Minh lờ mờ thấy bên trong sóng gợn có một ngọn núi bị phong ấn.

Nhìn thấy nơi này, người Tô Minh càng run dữ dội. Hắn chậm rãi xoay người nhìn một hướng khác.

Đó là hướng rừng cây, từ độ cao này có thể mơ hồ thấy đằng sau rừng cây rậm rạp có năm ngọn núi cao tựa như ngón tay!

"Ô Sơn…"

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu, mãi đến khi tiếng cười trong vắt ngày càng gần, Tô Minh tỉnh táo lại. Không biết khi nào thì trên mặt hắn có hai hàng nước mắt.

"Mình đã quay về nhà rồi sao." Tô Minh chua xót cúi đầu, nhìn tuyết đọng trên mặt đất, phía xa có một thiếu nữ cất tiếng cười vui vẻ đi đến.

Sau lưng thiếu nữ, Tô Minh nhìn thấy một thiếu niên ngây ngô trên mặt có vui sướng, cũng có giận dữ đang truy đuổi.

Tiếng cười quanh quẩn lộ ra vô tư, thiếu niên đuổi theo cùng thiếu nữ vui đùa trong tuyết.

Tô Minh lặng nhìn mọi thứ. Hắn nhìn thiếu niên ngây thơ, nhìn thiếu niên vô âu lo, nhìn đôi mắt thiếu niên sáng ngời, mặt chưa có vết sẹo.

Hắn cũng nhìn thiếu nữ, cô gái tràn ngập xinh đẹp dã tính, đôi mắt to lấp lóe ẩn chứa mộng say lòng người.

"Mộng ư." Tim Tô Minh đau nhói. Thân hình hắn chậm rãi đáp xuống đất, đứng bên cạnh đôi thiếu niên thiếu nữ. Nhìn người quen thuộc ngồi trên tuyết, nắm tay nhau, nói ra lời hắn quen thuộc.

Hắn có thể thấy họ.

Nhưng họ không thấy được hắn.

"Tô Minh, anh nói xem mười năm sau chúng ta sẽ như thế nào…còn vô tư như vậy không…"

"Còn giận hả?"

"Đừng giận mà."

"Tôi không có giận." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Mười năm sau chúng ta chắc chắn sẽ vẫn vô tư như vậy. Hơn nữa lúc đó tu vi của tôi sẽ rất cao, chắc chắn rất cao!"

"Hôm qua A Công nói với tôi, sau này tôi sẽ ở tại Phong Quyến bộ lạc, cùng Diệp Vọng được Phong Quyến Man Công bồi dưỡng. Nói không chừng mười năm sau tôi có thể gần tới Khai Trần."

Bên tai truyền đến lời nói mơ mộng của thiếu niên, Tô Minh ngồi một bên, ngồi cạnh thiếu nữ, nhìn cô, ánh mắt hắn biến dịu dàng. Mãi đến khi đôi thiếu niên thiếu nữ đứng dậy, trong tiếng cười vui vẻ, thiếu nữ bị thiếu niên cõng, xấu hổ vùi đầu vào lưng thiếu niên, hai người đi xa.

"Ngu ngốc." Thiếu nữ khẽ nói, năm đó Tô Minh không nghe thấy, bây giờ hắn đứng một bên đã nghe được rồi.

Hắn không thể khống chế thân thể đi theo hai người, cùng họ ở trong tuyết đi tới thành Đá Phong Quyến.

Hắn đứng trên đường nhìn thiếu nữ phủi tuyết trên áo thiếu niên, thấy mặt thiếu nữ lộ nụ cười xấu hổ.

"Tô Minh…bảy ngày sau đối với tôi là một ngày rất quan trọng. Năm nào ngày này bà nội cũng ở cùng tôi, năm nay tôi hy vọng cùng anh…được không."

"Đây là ước hẹn nha…"

Khi Tô Minh trong trạng thái này nghe đến câu nói đó, ngực hắn đau đến cực điểm. Khiến mặt hắn tái xanh, cơ thể lảo đảo lùi ra sau một bước. Trong cay đắng, hắn siết chặt ngực áo, như muốn bóp chặt trái tim đừng nhảy nữa, để mình không còn đau.

Hắn lặng lẽ đứng đó, biểu tình phức tạp, trong phức tạp còn có bi thương.

"Đây là ước hẹn, bảy ngày sau, dù tôi ở đâu, dù tôi đang làm gì, tôi chắc chắn sẽ đi tìm cô." Tô Minh thì thào nói, thiếu niên ở bên kia cũng nói ra cùng lời, không sai một chữ, nhưng ý nghĩa hai câu lại mang theo tang thương năm tháng, khác xa.

Thì thào, Tô Minh nhìn thiếu nữ đỏ mặt xấu hổ chạy trở lại nhà Ô Long bộ lạc. Hắn thấy thiếu niên vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô đi một hướng khác.

Tô Minh cười, cuối cùng không có tiếng động hóa thành thở dài, quanh quẩn trong trời đất, hệt như hình ảnh năm đó, trong tuổi xuân không biết là ai đang thở dài.

"Thì ra là ta đang than thở…" Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhắm chặt đôi mắt.

Khi hắn lần nữa mở mặt ra, hắn đã không còn trong thế giới gương mà đứng ngoài băng kính. Hiện giờ trong người xuất hiện một đóa hoa trắng.

Hoa như tuyết, trắng tinh, ẩn chứa linh.

Tiếng kêu gọi nỉ non truyền đến từ hoa trong kính, dường như mọi thứ Tô Minh thấy chẳng qua là khoảnh khắc hoảng hốt đứng trước gương.

Đằng sau hoa trong gương tồn tại một bóng dáng mơ hồ. Giờ phút này, bóng dáng ấy dần biến rõ ràng. Tô Minh có thể thấy đó là người đàn ông tóc bạc trắng.

Người đàn ông toát ra khí thế lạnh giá, tóc trắng bay bay, trên mặt không có vết sẹo, bộ dạng cực giống Tô Minh, đôi mắt lạnh lùng nhìn hướng Tô Minh.

Giữa trán hắn có ấn ký một đóa hoa tuyết, mặc đồ trắng, trong mắt lạnh băng khi giao nhau với mắt Tô Minh, hắn nhìn thấy sự vô tình.

"Vì vô tình, nên vô tâm, vì vô tâm, nên biến lạnh lùng. Người có thể biến lạnh thì có thể đông lạnh trời đất. Người vô tình, vô tâm, biến lạnh, mới có đạo! Đem tình người bỏ vào gương, xoay người thì không cần mang theo."

Tiếng kêu gọi nỉ non như ẩn như hiện, không biết là ảo giác hay thật sự nghe thấy. Người áo trắng lạnh lùng nhìn Tô Minh, như đang chờ đợi hắn lựa chọn.