Cầu Ma

Chương 1425: Hai con chó trắng




Giờ phút này, Tô Minh hiểu ra, tay phải cầm búa giơ cao, giống như mấy tháng qua chẻ củi, chặt xuống người tu sĩ gầy cách mình một khoảng. Một búa chém xuống, tâm hồn Tô Minh bình tĩnh không chút dao động, dường như mọi ý thức dung nhập vào nhát búa này. Trong sự bình tĩnh, Tô Minh giơ búa chém xuống dường như khiến thiên địa run lên, trên bầu trời tan vỡ.

Tu sĩ mập định chộp lấy nghịch linh châu con ngươi co rút lộ vẻ giật mình, lập tức thụt lùi lại. Tu sĩ gầy bị Tô Minh tỏa định lông tơ dựng đứng, cảm giác cực kỳ nguy hiểm sinh ra. Nguy hiểm đến rất đột ngột, tu sĩ gầy cảm thấy nó không thể nào xuất hiện, hoặc nên nói nguy hiểm này không nên đến từ tam hoàng tử chỉ là đạo tiên cảnh. Tu sĩ gầy không kịp nghĩ nhiều, trong óc không kịp dâng lên suy nghĩ tránh né. Tu sĩ gầy phát ra tiếng hét thảm, búa chém xuống, cánh tay phải tách rời khỏi thân thể.

Máu bắn ra. Hình ảnh này rung động tu sĩ mập, làm tu sĩ gầy biến sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhanh chóng thụt lùi. Ánh mắt tu sĩ gầy nhìn Tô Minh tràn ngập kinh khủng, sau đó nhìn hướng cây búa trong tay hắn. Tu sĩ mập cũng phản ứng lại, nhìn chằm chằm cây búa.

Lúc này cửa nhà bị đẩy ra, ông lão mặc áo ngắn tay nổi giận đi ra, không thèm nhìn hai tu sĩ cường đại trên bầu trời, đi thẳng tới trước mặt Tô Minh, giật lấy cây búa.

- Ngươi ngươi ngươi... Đốn củi như vậy mà được à? Làm ta tức chết!

Ông lão hung tợn trừng Tô Minh:

- Lãng phí quá, chân chó ngôn biết bao, quá lãng phí. Ngươi nhìn đây, lão già ta lại dạy ngươi lần nữa, đốn củi là phải như vầy... Truyện được copy tại Truyện FULL

Ông lão giơ tay phải lên, trong khi tu sĩ mập, gầy con ngươi co rút thì lão chém một búa xuống.

Giờ phút này, bầu trời như không tồn tại, tiếng rít gào cực kỳ thê lương. Mặt đất không còn, hóa thành địa ngục sâu thẳm. Thiên địa hỗn loạn, tu sĩ gầy lộ vẻ kinh khủng nhất trong đợi, nỗi sợ hãi nhấn chìm sinh mệnh. Người tu sĩ run rẩy, sợ hãi đến mất hồn mất vía. Tô Minh thấy ông lão giơ búa lên, thiên địa như có hơi thở khó tả. Tô Minh rất quen thuộc hơi thở này, đó là ý chí hắn cho rằng nên có ở Diệt Sinh lão nhân. Lực lượng ý chí khổng lồ hơn Tô Minh rất nhiều. Khi ý chí xuất hiện, bao phủ tu sĩ gầy thì ngoài người gã xuất hiện một vật có lẽ người ngoài không thấy, chỉ người có ý chí mới thấy rõ.

Đó là một mệnh cách do khói trắng tổ thành, hình tròn, phức tạp như trận pháp. Trong mệnh cách trnà ngập phù văn, mỗi phù văn đại biểu một đoạn ký ức của người này. Khi mệnh cách xuất hiện, ông lão chém búa xuống. Ông lão không chém thân thể của tu sĩ gầy mà chém vào mệnh cách.

Không có tiếng nổ ầm ĩ, không có kinh diễm tuyệt luân, một búa đơn giản rạch phá mệnh cách của tu sĩ gầy, chém vỡ phù văn bên trong làm mệnh cách tổ hợp lại, vặn vẹo. Búa hoàn toàn chém đứt, mệnh cách vặn vẹo biến mất trên đầu tu sĩ gầy.

Người tu sĩ gầy run run, thân thể vặn vẹo theo, vẻ mặt không thể tin và kinh khủng khó tả. Tu sĩ gầy không thể phát ra tiếng hét, dường như bị nghẹn trong cổ họng. Mãi khi tu sĩ gầy rớt xuống vặn vẹo trong sân, quần áo rơi rụng, gã biến thành một con chó lông trắng.

Tiếng chó sủa dường như bị áp lực thật lâu rốt cuộc rống ra, Tô Minh thấy trong mắt con chó lông trắng tràn ngập sợ hãi, người run bần bật.

Đó là một con chó lông trắng chỉ có ba cái chân!

Giờ phút này, tu sĩ mập ở trên bầu trời sợ hãi còn hơn cả tu sĩ gầy biến thành chó trắng. Người tu sĩ mập run run, thụt lùi lại, định bất chấp tất cả chạy trốn. Tu sĩ mập không ngờ trong thôn xóm núi bình thường lại tồn tại cường giả khiến gã kinh sợ. Người này mạnh mẽ đến mức tu sĩ mập cho rằng là đại thiên tôn, nhưng gã không nghĩ ra dù là đại thiên tôn trong tông môn hình như không có thần thông khiến người biến thành súc sinh thế này.

Lấy tu vi của tu sĩ mập liếc mắt liền thấy ra đây không phải biến ảo đơn giản, thậm chí nó không là ảo thuật. Đây là thay đổi từ căn nguyên sinh mệnh, khiến tu sĩ gầy hoàn toàn biến thành súc vật. Đó mới là nguyên nhân làm tu sĩ mập sợ hãi. Giờ phút này, trong đầu tu sĩ mập không còn tham pháp bảo của Tô Minh, không có chút sát khí muốn giết hắn nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu tu sĩ mập là bất chấp tất cả chạy trốn, gã lao nhanh đi, xé rách hư vô, bước vào trong nửa bước.

Ông lão đắc ý hếch cằm:

- Thấy chưa? Thế này mới là chẻ củi, hừ hừ, lão già ta lợi hại chưa?

Ông lão giơ tay phải cầm búa chém hướng tu sĩ mập ở phương xa đã bước vào hư vô, thân thể sắp tan biến.

- Không thể để con chó mập này chạy, lão già ta còn muốn có con chó giữ nhà, lúc đói thì lấy ra làm thịt ăn.

Tu sĩ đã bước vào hư vô người run bần bật, thân thể lao ngược ra rớt xuống sân, vặn vẹo phát ra tiếng rì rầm, gã biến thành một con chó trắng. Tu sĩ run run nhìn ông lão, ánh mắt sợ hãi chưa từng có.

Ông lão không ngừng lảm bảm chỉ vào hai con chó trắng:

- Thấy không? Thấy không? Thấy không?

Ông lão nhìn Tô Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chẻ củi, đây mới là chẻ củi, hừ hừ! Nên biết trong Cổ Táng quốc có bao nhiêu người thà liếm đầu ngón chân của lão già ta cũng muốn tới đây chẻ củi một ngày cho ta. Nếu không phải thằng nhóc họ Cổ năm xưa từng mang ta đi vài nơi phong hoa tuyết nguyệt, làm lão già ta thoải mái thì ta còn lâu mới giúp hắn.

- Nhớ kỹ, chẻ củi là một búa chém xuống, nếu ngươi nhìn thấy khúc gỗ thì ngươi chém là củi gỗ, nhưng nếu ngươi không nhìn nó thì nói không chừng không phải ngươi đang chẻ củi. Rối quá, lão già ta chưa từng có đồ đệ nên không biết dạy, ngươi từ từ suy ngẫm đi. Nhớ kỹ một điều là chẻ củi có ba cảnh giới, thứ nhât là chém người, thứ hai là chém gỗ, thứ ba là chém tất cả khúc gỗ hay người nào ngươi gai mắt.

Ông lão gãi đầu lầm bầm nửa ngày cảm thấy hồ đồ, vứt búa xuống đất xoay người đi vào nhà. Ông lão định bước vào nhà chợt khựng bước, quay đầu, nửa mặt nghiêng nhìn Tô Minh. Với tư thế này ông lão biến khác đi, bớt tính bất cần đời, tăng năm tháng tang thương.

Thanh âm ông lão già nua chậm rãi nói:

- Tô Minh.

Tô Minh nghe lời ông lão nói lúc trước hơi hiểu ra, giờ ngẩng đầu nhìn lão.

- Đặt tên cho hai con chó này, nếu con nào không ngoan thì ngươi làm thịt nó, ông cháu chúng ta hai ngày sau có thịt chó ăn rồi.

Ông lão nói xong mặt âm trầm bước vào trong nhà.

Trong sân mưa vẫn rơi, hai con chó trắng run rẩy.

Tô Minh không để ý tới hai con chó mà nhặt búa lên trở vào trong lều, hắn nhìn cây búa, mắt lộ suy tư. Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh nhưng thật ra lòng dậy sóng. Tô Minh chưa từng nghi ngờ tu vi của ông lão nhưng không thể ngờ có mỗi động tác đốn củi mà đạt đến trình độ kinh người như vậy, thế này là vượt qua mọi thuật pháp thần thông rồi.

- Chém mệnh cách.

Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không thể quên hình ảnh lúc trước. Tô Minh cảm thấy đây không phải điều tu sĩ làm được, nó trở thành một loại tạo hóa.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Tạo hóa...

Tô Minh đưa mắt nhìn hai con chó trắng trong sân, trầm ngmâ giơ tay phải lên. Quần áo, ttv thuộc về hai con chó trắng bay tới chỗ Tô Minh.

Tô Minh chỉ vào con chó trắng hơi mập:

- Ngươi tên Đại Bạch!

Tô Minh nhìn hướng con chó lông trắng có ba chân:

- Ngươi tên là Tam Bạch!

Hai con chó im lặng, vẻ mặt bi ai. Chúng nó ở trong cơn mưa trừ run rẩy ra không thể làm được gì khác, từ khi biến thành súc vật thì tu vi trong người bị phong ấn hết, giờ sống thừa không bằng chết đi. Cái loại nhục nhãc, sợ hãi này khiến hai con chó trắng vẻ mặt bi thương, căm hận.

Bọn họ không phải là chó, Bọn họ là tu sĩ, Bọn họ là đạo tôn trưởng lão của Nhất Đạo tông, Bọn họ có thể kêu mưa gọi gió trong Cổ Táng quốc, thậm chí đứng trên đỉnh, nhưng hôm nay...

Trái ngược quá lớn làm họ không thể chấp nhận.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Muốn chết nhưng không chết được, hãy nghĩ tới xem như các ngươi có chết thì vẫn có cách khiến các ngươi tiếp tục luân hồi thành con chó giữ nhà tại đây. Nếu các ngươi trung thành thì có lẽ qua một đoạn thời gian ta sẽ cầu tình với lão già kia, cho các ngươi cơ hội trở về làm tu sĩ.

- Cho các ngươi thời gian một đêm suy nghĩ.

Tô Minh nói xong cúi đầu nhìn búa trong tay, chìm vào suy tư.