Cầu Ma

Chương 1382: Nước là nước trắng thiên ngoài thiên




Ông lão nhìn Tô Minh, thanh âm vang trong gió tuyết thật lâu không tán:

- Cửu trọng Đạo Thần có ba đạo tiên cảnh, có sáu thành đạo tiên cảnh, có tám là cực hạn được gọi là đại đạo tôn, còn chín thì có thể gọi là Đạo Thần. Trên đời này chỉ có ba Đạo Thần, từ xưa vĩnh hằng ba người bất diệt, chưa từng xuất hiện người thứ bốn, dĩ nhiên cũng không có đạo nhai.

Tô Minh lên tiếng:

- Thật sự không có?

Ông lão mỉm cười nói:

- Có!

Nụ cười già nua như sinh mệnh sắp đến cuối, nhưng giây sau nhìn lại đường như mới bắt đầu cuộc sống, ông lão không nói tiếp mà nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra vui mừng.

Ông lão mỉm cười nói:

- Ngươi có thể tự mình đi du lịch rồi, ngươi phải thay đổi hình dạng, không gọi là Huyền mà đổi tên khác, gia nhập một tông môn, không ai biết ngươi là hoàng tử, chỉ có sáu ngàn năm sau... Cổ Táng quốc thành, ngươi phải trở về, ta sẽ ở ngoài cửa thành chờ ngươi. Khi ngươi bước vào cửa thành, ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng.

Ông lão đứng dậy nhìn chằm chằm Tô Minh, cười xoay người đi hướng gió tuyết.

Tô Minh nhìn ông lão đi xa, mãi khi bóng dáng kia mơ hồ mới nhỏ giọng nói:

- Sư phụ, đời này người tên là gì?

Trong gió tuyết vọng lại giọng ông lão thật lâu không tan biến:

- Lòng ngươi đã có đáp án rồi.

Mười năm trước lúc Tô Minh thức tỉnh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông lão thì đáp án đã có trong đầu.

Thiên Tà Tử!

Mặc kệ đời này, trong nhất giới này ông là ai, trong lòng Tô Minh ông lão chính là Thiên Tà Tử, là người cùng Diệt Sinh lão nhân bị quấy nhiễu nên lần tâm biến thứ chín bị loạn, từ đó dây dưa cho đến khi Tang Tương hủy diệt.

Tại giới cánh thứ bốn, Tô Minh nhìn thấy Liệt Sơn Tu cười thê lương lựa chọn hỷ diệt nhưng không thấy Thiên Tà Tử đâu, không cảm nhận được chút hơi thở của ông, giờ thì Tô Minh đã hiểu, nhưng nghĩ kỹ rồi lại không hiểu. Hiểu hay không hiểu không quan trọng, quan trọng là con đường dưới chân, cứ đi, đi cho đến ngày hiểu ra. Từng bước một đi tới, có một ngày ngoái đầu lại sẽ thấy tươi đẹp cầu chân.

Tô Minh mỉm cười, mặt nở nụ cười nhìn ngọn lửa, như thấy thế giới Tang Tương quá khứ hiện ra từng hình ảnh, những khuôn mặt, từng đoạn ký ức, chuyện xưa như gió.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Thế giới này là chân thật cũng tốt, hư ảo cũng thế, mười năm trước sư phụ đã cho ta đáp án.

Nụ cười ẩn chứa hiểu ra.

- Ta cũng cho sư phụ đáp án.

Tô Minh nhắm mắt lại, trong gió tuyết, bên đống lửa, bông tuyết như bụi trần nối liền trời và đất.

Lòng Tô Minh tĩnh lặng, rèm mi phủ lên đôi mắt che giấu truy cầu cố chấp.

- Trận đoạt xá này... Huyền Táng, ta cùng ngươi. Để xem lần cuối cùng mở mắt, bắn ra tia sáng là thuộc về cái chết tang thương của ngươi hay là cố chấp điên cuồng của Tô Minh ta!

Mắt Tô Minh chợt mở ra, gió tuyết chợt tĩnh lặng, gió ngừng thổi, tuyết không rơi.

Hình dạng Tô Minh không còn là tuấn tú mười năm này, tóc mọc dài phủ lên vai, tới eo, màu sắc không còn đen mà nhuộm màu máu trong lòng hắn dung hợp thành tím đỏ. Mái tóc tím, áo trắng, hình dạng của Tô Minh không còn ngây ngô mà có tang thương, thân thể không gầy gò mà thon dài. Trong phút chốc Tô Minh lại biến về bộ dạng trong thế giới Tang Tương, hắn đã trở về!

Khi mở mắt ra, trán Tô Minh chậm rãi xuất hiện con mắt thứ ba. Con mắt thứ ba mở ra, thế giới run lên, vì bên trong con mắt của Tô Minh có Đạo Thần.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Ý chí của ta, các ngươi còn không?

Tô Minh giơ tay phải lên, nhìn chằm chằm như đã qua trăm ngàn năm. Chỉ tay bàn tay phải của Tô Minh hóa thành đốm lửa đỏ đốt cháy, khiến tuyết bốn phía thành sương mù, sương vòng quanh hình thành mông lung.

Tô Minh xuyên qua ngọn lửa trong lòng bàn tay nhìn thấy Đạo Thần trong ký ức, thấy Minh Hoàng chân giới, thấy Tiên Tông, thấy Cương Thiên. Bốn chân giới sinh ra trong ngọn lửa trên tay phải của Tô Minh, có lẽ chúng nó từng tan vỡ nhưng bây giờ lại hiện ra. Mắt Tô Minh chậm rãi lộ ra tia sáng đen quái dị, ẩn chứa cố chấp. Tô Minh cảm nhận ý chí bốn chân giới trong lòng bàn tay, nhưng ý chí này chỉ tồn tại trong lửa, không thể xuất hiện, không thể dung nhập vào hồn hắn như hồi ở thế giới Tang Tương. Dù sao... Tang Tương đã chết.

- Nhưng tại sao ta vẫn cảm nhận được các ngươi không cam tâm, đang kêu gọi, cảm nhận dấu vết tồn tại của các ngươi trên thế giới này.

Ánh sáng trong mắt Tô Minh càng chóia lòa, hắn từ từ đứng dậy giơ tay phải lên, ấn ngọn lửa vào con mắt thứ ba trên trán. Người Tô Minh mạnh run lên, trong con mắt thứ ba xuất hiện hình ảnh mơ hồ, những hình ảnh xẹt nhanh qua cho đến khi hắn thấy rõ ràng.

Đó là một con bươm bướm, giãy dụa gào thét, dường như không cam lòng. Nó không có thân thể, Tô Minh thấy hồn của nó, đó là hồn Tang Tương. Hồn con Tang Tương này khiến Tô Minh thấy quen thuộc, hắn cảm nhận trên cánh hồn Tang Tương có một lỗ hổng nứt vỡ. Con Tang Tương này là quê hương Tô Minh từng ở.

Là hư vô phong ấn hồn Tang Tương, nhìn như không có giới hạn nhưng hư vô này chỉ là một hạt châu tỏa ánh sáng quái dị. Trong hạt châu lượn lờ mây khói, ẩn chứa hư vô, phong ấn Tang Tương. Hạt châu bềnh bồng trong một cung điện to lớn, ánh sáng tỏa ra bao phủ khắp cung điện.

Cung điện xây dựng trên dãy núi mây mù, bên cạnh có mấy cung điện vòng quanh, liếc mắt không thấy tận cùng. Từng ngọn núi có cây cầu xích sắt giắt ngang, nhìn từ xa dãy núi hình thành trận pháp cực kỳ khổng lồ.

Trận pháp và dãy núi thu nhỏ lại trong mắt Tô Minh, thành chỉ tay, biến thành bàn tay cực to, bàn tay nắm lại, hắn thấy chủ nhân bàn tay là một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu đỏ. Người đàn ông trung niên khoanh chân tĩnh tọa, bên dưới gã là mấy trăm vạn tu sĩ quỳ lạy, dường như nghe tiếng hít thở, chỉ là tiếng hô hấp lúc tĩnh tọa đủ khiến bọn họ ngộ đạo.

Đây là một quảng trường cực kỳ to lớn, bên ngoài quảng trường là lòng chảo to được dãy núi vòng quanh, tồn tại vô số tu sĩ. Tô Minh thấy lòng chảo thu nhỏ, trên vách núi phía đông dựng thẳm khối bia đá to lớn đâm thẳng tầng mây, trên bia khắc sáu chữ to.

Thất Nguyệt tông, thiên ngoại thiên!

Khi Tô Minh thấy sáu chữ to này thì chữ chợt vặn vẹo thành đôi mắt mở, xuyên thấu hư vô đối diện với hắn. Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên áo dài màu đỏ nhắm mắ, khoanh chân trên quảng trường chợt mở mắt ra.

Người đàn ông trung niên áo đỏ hừ lạnh, lạnh nhạt nói:

- Thật to gan!

Khí thế cực kỳ cường đại với Tô Minh dọc theo ánh mắt xuyên thấu hư vô bá đạo va đụng vào hắn. Cùng lúc đó, người người đàn ông trung niên áo đó có bóng chồng tách ra, ảo ảnh lắc một cái biến thành phân thân, cất bước vào hư vô, dọc theo thần thức Tô Minh quan sát nơi này như muốn tìm ra dấu vết, nhấc chân đi hướng hắn.

Tiếng nổ vang vọng trong hư vô, Tô Minh nhắm con mắt thứ ba lại. Người Tô Minh khẽ run, thụt lùi vài bước, khóe môi tràn máu, mạnh ngẩng đầu nhìn trên bầu trời.

Khi Tô Minh khép con mắt thứ ba thì trong hư vô, trên bầu trời cách chỗ hắn ở rất xa lộ ra ảo ảnh người đàn ông trung niên áo đỏ. Người đàn ông trung niên ảo đỏ không thấy dấu vết của Tô Minh, mắt quét mặt đất, không thấy bóng dáng của hắn.

- Thật nhanh nhạy, tu vi của người này không tầm thường, đã đến cảnh giới nhất trọng Đạo Thần.

Người đàn ông trung niên áo đỏ thu lại tầm mắt nhìn mặt dất, trầm ngâm, xoay người đạp hư vô tan biến trên bầu trời.

- Tam trọng Đạo Thần, đạo tiên cảnh!

Tô Minh nhìn bầu trời, hắn cảm nhận được trong Thất Nguyệt tông khi tới gần người đàn ông trung niên áo đỏ thì phát ra uy nhiếp cường đại vượt qua tất cả sinh mệnh hắn từng gặp trừ Huyền Táng.

- Đây là một thế giới mạnh mẽ, khổng lồ hơn giới Tang Tương ta ở vô số lần.

Mắt Tô Minh bắn ra tia sáng, vì Tang Tương là đại viên mãn bất khả ngôn nên người trong thế giới của nó không thể có tu vi vượt qua cảnh giới này, chỉ có kỷ nguyên cuối cùng trước khi nó chết mới xuất hiện sinh mệnh đánh vỡ cấm cố này, ví dụ như Tô Minh hiểu ra Đạo Thần.

Thế giới hiện tại vượt qua thế giới Tang Tương rất nhiều, nên mới xuất hiện người kia khiến Tô Minh e ngại, bởi vậy cho hắn tìm ra con đường tiếp tục biến mạnh hơn.

Tô Minh im lặng, hồi lâu sau mắt chợt lóe.

- Ta phải đoạt lại ý chí của mình, đây là điểm khác biệt của ta và kỷ này.

Mắt Tô Minh chớp lóe, lầm bầm, lắc người hóa thành cầu vồng lao hướng hư vô phía xa.

- Trước mắt điều quan trọng nhất là lẻn vào Thất Nguyệt tông.