Cầu Ma

Chương 1379: Tuyệt không từ bỏ!




- Trở thành tế phẩm không phải chết đi mà là tái sinh. Tô Minh, nếu ngươi đã từ bỏ cơ hội này thì cũng khó tránh khỏi luân hồi, ta ở đây chờ ngươi! Cuộc chiến của chúng ta chỉ mới bắt đầu, còn lâu lắm mới kết thúc. Thù này Diệt Sinh lão phu sẽ khiến ngươi trả!

Khi Diệt Sinh lão nhân bị hút vào thì nguyên thần lộ ra thù hận, điên cuồng khắc cốt minh tâm nhìn Tô Minh, nhe nanh cười, thanh âm vang vọng cho đến khi nguyên thần bị ngón tay hoàn toàn hấp thu, ngón tay biến mất. Ngón tay không còn, giới cánh thứ bốn tan vỡ, không ngừng nát tan, ầm vang, chỗ này sắp bị hủy diệt.

Tô Minh im lặng, hắn nhìn xung quanh bị hủy diệt, bóng dáng biến thành cầu vồng lao hướng lỗ hổng thương mang, chớp mắt lao ra quay về nhà của mình.

Trong thương mang kia, lần đầu tiên Tô Minh nhìn la bàn to lớn, giới hạn kích cỡ không thấy tận cùng. Còn có Tang Tương ở dưới la bàn giờ đã héo tàn đang bị hấp thu liên tục, Tô Minh thấy bốn cánh Tang Tương khép lại, thấy bốn cánh như bị lửa đốt đang nhanh chóng hóa thành tro. Tô Minh mơ hồ thấy giới Tam Hoang, bên tai nghe tiếng Tam Hoang thì thầm.

- Đại thụ, đời này... Ta đến bên ngươi.

Tam Hoang tan biến, mang theo bốn chân giới, thần nguyên tinh hải, tất cả vỡ thành hư vô trong mắt Tô Minh. Như là ký ức từ đây xa xôi. Ô Sơn, Cửu Phong, Man tộc, Đạo Thần, tất cả tựa mây khói dần nhạt nhòa, chỉ để lại trong đầu, thành chỗ dựa, hồi ức khi đi một mình trong thương mang. Cô độc chưa từng rời xa Tô Minh, mỗi một đêm sau khi rời Ô Sơn luôn như vậy, như một bình rượu lâu năm nhìn trăng nhấm nháp, chỉ có thể nâng chén uống với trăng.

Gió năm tháng cuốn cát bụi, không tràn ngập sâu trong đêm khuya, cô độc ngồi thế giới hoảng hốt, từng bóng người đi đến gần, bên tai vang tiếng thì thầm tốt đẹp giờ chỉ còn lại thê lương khi Tang Tương vỡ trước mắt. Không biết mấy ngàn năm ngoái đầu nhìn quá khứ huy hoàng, có chăng tồn tại mấy vạn năm, biến thành truyền thuyết người đời sau truyền miệng, nhưng Tang Tương dần héo tàn rồi, có lẽ truyền thuyết không kéo dài nữa. Như đang viết bài ngâm xướng, không có cộng minh tương thông, say đắm nỉ non, không còn tìm thấy tiếng đàn cầm.

Nhìn thế giới khởi rồi diệt, người ngoài thấy đó là loại hướng tới xa xỉ, dường như rất đẹp, nhưng người trải qua nó mới hiểu đau thương trong hủy diệt người ngoài không biết.

Khóe mắt Tô Minh chảy một giọt lệ.

Cả thế giới chỉ còn một mình Tô Minh, nước mắt rơi, người ta thấy không có tiếng hỏi thăm, chỉ có Tang Tương chậm rãi héo tàn cho đến khi biến thành từng luồng khói bị la bàn hấp thu hết. Dường như trước khi chết, đôi mắt kia thấy bóng dáng Tô Minh cô độc trong thương mang.

Bóng dáng ấy tiêu điều.

Tang Tương biến mất, lặng lẽ, không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có thê lương kinh người, chỉ có cuộc sinh tử không dấu vết, mộng tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Tô Minh im lặng, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, trong túi trữ vật có một tia tàn ngân của Thiên Linh lão nhân, ở một thế giới khác có thân thể Vũ Huyên ngủ say. Những điều này thành hồi ức quý giá nhất của Tô Minh, may mắn hắn còn có Hạc trọc lông.

Không biết từ khi nào Hạc trọc lông xuất hiện bên cạnh Tô Minh, cùng hắn nhìn Tang Tương tan vỡ, cùng hắn nhìn thương mang tận. Cho đến khi thanh âm lạnh lẽo phát ra từ la bàn.

- Nghịch linh... Thứ bảy.

Thanh âm vang vọng, la bàn phát ra tiếng nổ, xoay tít, tốc độ di chuyển không nhanh nhưng hình thành vòng xoáy kinh người quét thương mang. Thanh niên áo đen khoanh chân trên la bàn lần đầu tiên xuất hiện trong mắt Tô Minh. Mặc áo đen, thân hình khổng lồ khó tả, đôi mắt ẩn chứa lạnh lùng vô tình nhưng nhìn kỹ là do tử khí đậm đặc mà ra. Khuôn mặt lạnh lùng dường như vĩnh viễn không có biểu tình nhìn Tô Minh. Y không có ánh mắt, nhưng Tô Minh lại cảm nhận rõ rệt Huyền Táng nhìn chăm chú. Hoặc nói đúng hơn Huyền Táng không nhìn Tô Minh mà là Hạc trọc lông đi bên cạnh hắn.

Người Hạc trọc lông run bần bật, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Huyền Táng trên la bàn, cảm giác mãnh liệt như gặp thiên địch kích động nỗi lòng của nó.

Vào khoảnh khắc này, Tô Minh thấy tay phải Huyền Táng cầm chuỗi hàn châu, một viên bị y ấn chớp lóe ánh sáng âm u, Tô Minh thấy ảo ảnh bên trong.

Ảo ảnh đó chính là Hạc trọc lông.

Khi thấy rõ hạt châu kia, con ngươi Tô Minh co rút. Huyền Táng đứng trên la bàn chậm rãi giơ tay phải lên, cầm hạt châu từ từ vươn hướng Tô Minh, hư không chộp.

Thương mang mấy vạn dặm quanh Tô Minh dấy lên tiếng nổ rung trời, như tan vỡ, dạt ra, có gió mạnh khiến quần áo, tóc Tô Minh bay phần phật. Trong mắt Tô Minh, hắn thấy thế giới trước mặt biến thành bàn tay khổng lồ với khí thế hỗn loạn cả thương mang ập vào mặt.

Người Hạc trọc lông run rẩy, mắt Tô Minh đỏ rực, hắn vung tay áo cuốn nó vào túi trữ vật, hóa thành cầu vồng nhanh chóng thụt lùi. Nhưng dù tốc độ của Tô Minh có nhanh hơn cũng không bằng bàn tay dường như thay thế khu vực thương mang này. Bàn tay nhanh chóng tới gần, xòe ra chộp lấy Tô Minh.

Tô Minh ngửa đầu quát khẽ, hai tay ấn pháp quyết, Đạo Thần xuất hiện phủ lên toàn thân hắn. Lúc trước nhờ cách này mà ngón tay Huyền Táng tạm dừng nhưng giờ thì không còn chút tác dụng, tay phải của y đã đến gần.

Con ngươi Tô Minh co rút, hơi thở Đạo Thần không tan biến, ngưng tụ xung quanh hắn. Tô Minh giơ tay phải lên, nắm lại, thân thể nhanh chóng trướng to, là Man Thần biến. Tô Minh biến to cỡ trăm mét, ngưng tụ hết lực lượng đánh ra một kích mạnh nhất với bàn tay đến gần.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thương mang trong khu vực này mạnh chấn động, người Tô Minh run rẩy, thân thể như diều đứt dây dạt ra sau, liên tục hộc bảy ngụm máu, thân thể vỡ nát. Đôi chân ngưng tụ lại vỡ, cánh tay trái biến mất, chỉ còn nửa người, hơi thở cực kỳ suy yếu. Tô Minh thụt lùi, đôi mắt lộ ra điên cuồng không cam lòng nhưng chẳng thể nào khiến cơ thể rút lui. Chênh lệch giữa Tô Minh và Huyền Táng quá lớn, không cách nào chống cự. Tô Minh thụt lùi, ngửa đầu gầm lên, toàn thân tràn ngập tử khi. Tô Minh tạm dừng, tay phải của Huyền Táng lại đến gần, lần này hạt châu bị bàn tay bóp ẩn chứa bóng dáng Hạc trọc lông càng chớp lóe mãnh liệt.

Huyền Táng lạnh lùng nói:

- Đưa... Nghịch linh thứ bảy cho ta, ngươi... Có thể đi...

Bàn tay chộp tới, thanh âm vang vọng thương mang, nhưng đáp lại Huyền Táng là tiếng cười của Tô Minh và điên cuồng.

Tô Minh muốn thi triển đoạt xá, dù lúc này đoạt xá Huyền Táng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá nhưng hắn biết nếu không làm ngay lúc này thì rất có thể hắn không còn cơ hội nữa. Dù đây là đẳng cấp sinh mệnh không ngang bằng, đoạt xá như vậy khả năng Tô Minh thành công là cực kỳ nhỏ bé nhưng chỉ cần có một chút khả năng thì hắn muốn thử cho bằng được. Vì chỉ có làm như vậy Tô Minh mới có thể bảo vệ Hạc trọc lông, hắn tuyệt không thể trơ mắt nhìn nó có kết cuộc như người Cửu Phong.

Dù Tô Minh biết Huyền Táng chỉ muốn Hạc trọc lông, nếu hắn từ bỏ nó đi một mình thì sẽ không đối mặt kiếp sinh tử, hắn có thể đi khỏi đây, cách xa Huyền Táng, sống sót trong thương mang. Tô Minh có thể giống như Diệt Sinh lão nhân, đi tìm con Tang Tương tiếp theo, vào trong cơ thể Tang Tương, có nhiều thời gian hiểu ra, có thể cảm ngộ hơi thở đạo nhai nhiều hơn. Tô Minh có thể lấy tu vi hiện giờ đoạt xá Tang Tương, khiến mình cường đại, chờ Tang Tương chết đi thì hắn sẽ giống như Diệt Sinh lão nhân, chỉ định một tế phẩm, phối hợp với Huyền Táng giống như Diệt Sinh lão nhân đã từng, vậy thì hắn sẽ luôn tồn tại cho đến khi đi tìm con Tang Tương khác.

Mãi đến một ngày Tô Minh hoàn toàn bước vào cảnh giới đạo nhai, hắn có thể quyết chiến sinh tử cuối cùng với Huyền Táng, đây mới là con đường lý trí nên chọn, chỉ có cách đó thì hắn tăng khả năng thành công hơn.

Nhưng nếu quyết định này lấy cái giá từ bỏ Hạc trọc lông thì Tô Minh... Không muốn!

Tô Minh không thể từ bỏ bất cứ người bạn nào, nếu hôm nay từ bỏ Hạc trọc lông, nguyên nhân là vì mất đi một sinh mệnh cho hắn cơ hội sống lại mọi người, nhưng nếu qua thời gian hắn cần từ bỏ nữa thì sẽ lựa chọn như thế nào?

Tô Minh không chọn cuộc sống như vậy.

Từ bỏ, hai chữ này trước kia không xuất hiện trong sinh mệnh Tô Minh, sau này tuyệt đối cũng không có.

- Ta, tuyệt không từ bỏ!

Mắt Tô Minh lộ ra cố chấp. Trong túi trữ vật, Hạc trọc lông bùng phát ra cố chấp đến điên cuồng.