Cầu Ma

Chương 1297: Ta không chứng kiến




Tang Tương là con bươm bướm, ngừng lại vĩnh viễn trong thương mang, bốn cánh của nó rốt cuộc sinh ra bao nhiêu phồn hoa, việc này xa xôi sợ là bản thân Tang Tương cũng không biết.

Một kỷ lại một kỷ, vòng đi vòng lại, một lần một lần xuất hiện sinh mệnh, lại một lần một lần chết trong tai kiếp, như tuyết từ trên trời rơi xuống, có lẽ một cánh hoa tuyết là chúng sinh một kỷ. Chúng nó rải rác rơi xuống đất, nhưng có càng nhiều rơi từ trên trời xuống, dường như tuyết vô tận là chúng sinh vô tận.

Dù chính mắt thấy nó rơi xuống, ngươi vĩnh viễn không biết trong đợt tuyết này rốt cuộc bao nhiêu bông tuyết rơi. Giống như Tang Tương không biết trên bốn cánh của mình sinh ra bao nhiêu phồn hoa.

Một kỷ này có bốn thời đại, Tô Minh ở thời đại thứ bốn, tiêu chí của thời đại này có lẽ khi tương lai có người ngoái đầu nhìn quá khứ, giở lịch sử xa xưa sẽ tìm ra chút dấu vết, những dấu vết tồn tại năm chân giới trong thời đại thứ bốn.

Đệ Ngũ chân giới lên xuống, bốn chân giới cùng tồn tại, bóng dáng Tô Minh, và Ám Thần, Nghịch Thánh trở về, mọi thứ đều là tiêu chí của thời đại thứ bốn. Trước thời đại thứ bôn là thời đại thứ ba, tiêu chí của thời đại này đã bị Tô Minh tìm ra, đó là chín chân giới, là Tuế Trần Tử, là Ách Thương, và Diệt Sinh lão nhân.

Tiêu chí thời đại thứ hai có ba cái, là Thục, Ngụy, Ngô. Đấy là thời đại tràn ngập bộ lạc, tràn ngập chiến hỏa cùng chém giết, có được linh tiên, thời đại phồn vinh nhất. Thiên Linh lão nhân là tộc công của Thiên Linh bộ lạc thời đại này. Thời đại này khởi đầu từ tai kiếp, kết thúc từ Thục, Ngô rời đi, trở thành Nghịch Thánh, Ám Thần, kết thúc khi Ngụy tan biến hình thành chín chân giới.

Thiên Linh lão nhân là người của thời đại thứ hai, lão sinh ra tại cuối thời kỳ thời đại thứ nhất, chết ở cuối thời kỳ thời đại thứ bốn. Có thể nói cuộc đời của Thiên Linh lão nhân gần như xuyên suốt một kỷ.

Khi Thiên Linh lão nhân sinh ra là thời đại thứ nhất, một thế giới tồn tại tiên linh, tiên linh truyền dạy mọi thứ cho chúng sinh. Cùng với trận doanh tiên linh khác nhau chia thành ba phần. Thời đại này khởi đầu từ tai kiếp, tai kiếp đến từ một kỷ trước, thời đại này kết thúc cũng là tai kiếp.

Chẳng qua đây không phải là kỷ kiếp phạm vi lớn, nó là tàn kiếp phạm vi nhỏ. Nó chỉ hủy diệt những người ở kỷ trước không dung hợp với một bản thân khác tại Tang Tương đại giới mà dùng cách đặc biệt thoát khỏi kỷ kiếp. Tựa như lừa dối, bị tàn kiếp xóa nhòa, thế là thời đại thứ nhất kết thúc. Trước khi chết, bọn họ kêu gọi ra Chúng Linh điện, điện này truyền thừa bắt đầu từ nhất kỷ.

Trước đệ nhất kỷ, trong thời đại các tiên linh bị hủy diệt có một số vật đặc biệt lưu lại vĩnh viễn. Chúng nó không dung hợp với bản thân khác nhưng không bị hủy diệt, bởi vì chúng nó tồn tại có lẽ bản thân được Tang Tương cho phép, hoặc là ý chí Tam Hoang không nỡ.

Ví dụ một cái cây từ rất lâu rất lâu kỷ nguyên về trước từng ở một tinh cầu, dưới cây từng có một thiếu niên thổ lộ uất ức, tình yêu, tình bạn, cuộc đời của y cho nó nghe. Mãi đến nhiều năm sau, cây và thiếu niên lớn lên, thiếu niên trợ giúp cây trưởng thành cho đến có ngày thiếu niên biến thành trung niên, đi tới dưới cây, nói một câu.

“Ta đi đây, nếu ta thất bại thì sau này sẽ có hậu nhân tìm con đường của ta bước đi tiếp, nếu ta thành công thì ngươi sẽ vĩnh viễn bất diệt. Nếu có ngày ngươi sinh ra ý chí thì sẽ biết là ta đã thành công.”

Thiếu niên đó tên gọi Tam Hoang.

Từ nay về sau cây kia trong các lần kỷ kiếp vẫn tồn tại, bất diệt, mãi đến khi ý chí của nó sinh ra, nhìn mặt trời mọc lại lặn, nhìn sao đầy trời, nhìn trời sao lần lượt thay đổi, nó hiểu thiếu niên năm xưa đã thành công. Ngẫu nhiên nó nhớ lại quá khứ, nhớ tới thiếu niên ở dưới cây lầm bầm, luôn nhớ kéo dài cả một kỷ.

Bởi vì nó có thể cảm nhận được thiếu niên đã thay đổi rồi, biến xa lạ, đáng sợ, điều duy nhất không thay đổi là lời hứa cho nó vĩnh viễn bất diệt.

Hôm nay nó đang trong hồi ức bỗng cảm nhận trong trời sao có một ánh mắt nhìn mình, ánh mắt khiến nó như nhìn thấy thiếu niên năm xưa, nhưng nhìn kỹ thì không phải. Tuy nhiên, hai người rất giống, không phải linh hồn, không là bộ dạng, càng không liên quan đến huyết mạch, đó…là một loại cảm giác, chỉ là cảm giác.

Vì bảo vệ một số người và vật cần bảo vệ, do đó trong lòng sinh ra tín niệm cường đại, cảm giác giống như người làm việc lớn thực hiện một điều trước sau không ai làm được.

Tô Minh nhìn cái cây trên tu chân tinh, hắn cảm nhận tang thương, năm tháng dày đặc trên thân cây. Năm tháng đó nặng nề khiến Tô Minh lập tức hiểu, cây này không sinh ra tại nhất kỷ này.

Tô Minh cất bước đi vào tinh cầu này, xuất hiện trên biển mênh mông, đứng trong sóng đứng dưới cổ thủ bàng bạc. Giống như một đoạn thời gian rất lâu về trước có một thiếu niên đứng dưới cây kể ra uất ức không thể nói với người ngoài.

Tô Minh yên lặng đứng đó, hắn mơ hồ nghe thấy trong tán cây cổ thụ, mỗi một lá cây như quảng trường có tiếng cười đùa, tiếng cười vui rất giả, lời nói đầy nịnh hót. Mỗi một tu sĩ tại đây đều đeo mặt nạ vô hình, bên ngoài biến đổi thế nào thì mặt nạ sẽ thay đổi thế ấy.

Có mặt nạ rất tốt, khi biến đổi thì người ngoài không nhìn ra, có mặt nạ trúc trắc, lúc thay đổi hơi không phối hợp. Nhưng dù thế nào thì Tô Minh thấy đây là hôn điển tràn ngập giả dối. Cô dâu mặt cứng đơ, người đầy cấm chế. Chú rể mặt lạnh lùng, phức tạp, chất chứa cay đắng. Minh Hoàng là cha của hoàng tử mà không thể tham gia vào đó, chỉ có thể đứng xa nhìn, buông tiếng thở dài hóa thành cảm thán.

Dù là hiên tôn cũng không có uy nghiêm của cường giả, cam nguyện cúi đầu trở thành người chứng kiến cuộc hoang đường. Cha không phải là cha, con không phải là con, Thần Hoàng cười nhạt trào phúng các tu sĩ, Tô Minh thấy hết mọi thứ, cảm giác là trò hề cực kỳ buồn cười.

Chỉ mình A Công Mặc Tang là sắc màu duy nhất trong cuộc hoang đường này, khiến tim Tô Minh mềm xuống. Tô Minh giơ lên tay phải ấn vào cổ thụ, nhẹ nhàng đụng chạm, trong đầu vang thanh âm già nua. Thanh âm kia dài dặt, quanh quẩn trở thành dư âm lượn lờ.

“Ngươi … tên … là gì?”

“Tô Minh.” Tô Minh im lặng một lúc sau, khẽ nói.

“Tô Minh, ngươi cho ta cảm giác giống như là hắn.” Cổ thụ thở dài, tiếng thì thào vang trong đầu Tô Minh.

“Hắn tên là… Tam Hoang, hắn nói với ta khi ý chí của ta sinh ra thì sẽ hiểu là, hắn thành công.”

Tô Minh im lặng nhìn đại thụ cổ xưa, thật ra lúc trước hắn đã đoán được một chút. Trong tam Hoang đại giới, cây này có thể tồn tại vĩnh hằng đương nhiên có nguyên nhân của nó. Nguyên này rõ ràng không phải cái cây dung hợp với bản thân khác, vì tồn tại như vậy vẫn đang ngủ say, tuy có một số dùng cách đặc biệt có thể tạm thời thức tỉnh nhưng khó thể hằng. Tựa như Tô Minh từng rất khó hiểu vì sao Đế Thiên ẩn trong vòng xoáy âm tử không xuất hiện. Khi Tô Minh biết trên đời này có một loại người dung hợp với bản thân khác có thể bất diệt trong tai kiếp, nhưng nhất kỷ chỉ có một tiền, một hậu, cộng với sau hai trăm năm thức tỉnh, Tô Minh đã có đáp án.

Hiển nhiên Đế Thiên không phải là Đế Thiên, cũng không phải là hiên tôn giới này của Đạo Thần chân giới. Có lẽ đúng là có một hiên tôn giới này, sau khi đấu với Tô Hiên Y thì biến thành tàn hồn, có lẽ tàn hồn này phù hợp vài điều kiện nào đó, cho nên trở thành Đế Thiên không phải là Đế Thiên, ngưng tụ ra phân thân.

Khi Tô Minh rời khỏi vòng xoáy âm tử đi Cửu Phong từng ngoái đầu lại nhìn vòng xoáy âm tử kỹ càng, để lại một câu.

“Vòng xoáy âm tử là nơi ngủ say rất tốt.”

"Nếu… ngươi có cơ hội nhìn thấy hắn thì nhớ nhắn…tới thăm ta. Ta... Đã rất lâu rất lâu không gặp hắn.” Giọng tang thương của cổ thu quanh quẩn trong tinh thần Tô Minh, chất chứa thở dài dần tan biến.

“Có lẽ hắn có thể nghe thấy, có lẽ… không lâu sau hắn sẽ xuất hiện.” Tô Minh im lặng giây lát sau khẽ nói.

Tô Minh vỗ cổ thụ, ngẩng đầu cất bước đi hướng hôn điển trên tán cây.

Tô Minh đến, không ai trông thấy. Tô Hiên Y cũng tốt, Thần Hoàng Viêm Bùi cũng thế, nếu Tô Minh không muốn thì bọn họ không thể nào phát hiện ra được.

Chỉ có… Tam hoàng tử.

Trong tiếng cười của hiên tôn giới này nói chúc phúc hôn điển này vang vọng khắp trời thì Tam hoàng tử vụt ngẩng đầu, xa xa nhìn Tô Minh đứng. Biểu tình của Tam hoàng tử lộ ra phức tạp cùng giãy dụa, Tô Minh cũng đang nhìn gã.

"Diệt Sinh chủng quan trọng như vậy sao?” Tô Minh nhìn Tam hoàng tử.

Tô Minh thấy không phải là cậu ấm năm xưa mà là một bóng dáng quen thuộc, hắn không thấy bất ngờ, từ trong Tang Tương đại giới hắn đã biết hết. Đó là bạn thân lúc nhỏ, người bạn khi lớn lên, là đồng bạn từng vỗ ngực lớn tiếng nói cho hắn, đời này gã sẽ bảo vệ Tô Minh.

Giọng Tô Minh vang vọng không rơi vào tai ai, chỉ mình Tam hoàng tử nghe thấy, lặng im, không có lời nào, phức tạp, khiến gã không biết nên đáp lời như thế nào.

"Ngươi không hiểu... ” Thật lâu sau, Lôi Thần lắc đầu lẩm bẩm.

"Lão phu tuyên bố hôn điển thịnh đại nhất Minh Hoàng chân giới ta sẽ được toàn bộ gia tộc Minh Hoàng chân giới làm chứng, ý chí chân giới làm chứng…”

Hiên tôn giới này không thấy Tô Minh, vẫn đang cười nói lời chúc phúc. Trăm vạn tu sĩ không thấy Tô Minh, còn đang cười vui. Tô Hiên Y không thấy Tô Minh, vẫn là vẻ mặt hiền lành nhìn đôi nam nữ, đó là nhi tử của y, là đạo lữ mà nhi tử của y chọn, đó là sau khi Diệt Sinh chủng ôn dưỡng xong xuất hiện lần hoàn chỉnh. Thần Hoàng Viêm Bùi không thấy Tô Minh, khóe môi cong lên nhưng lòng khinh thường, giơ lên tay phải định ấn xuống đỉnh đầu Mặc Tang, muốn giết A Công, để màu đỏ xuất hiện trong hôn điển này, màu đỏ như màu may mắn.

Chính lúc này.

“Ta không làm chứng.” Thanh âm của Tô Minh vang vọng bên tai mỗi một sinh linh trong trời đất khung trời này, lạnh nhạt.

Khoảnh khắc xuất hiện khiến tinh thần mọi người như bị sét đánh, như thiên ý.