Cầu Ma

Chương 1269: Thiên Linh rơi




Tiễn Thần không còn kẻ thù, nhưng Lý Thiên Vương đã chết. Một cường giả Diệt Cảnh tiếng tăm lừng lẫy khắp chân giới Cương Thiên như vậy cũng không phải là chết quá dễ dàng.

Lý Thiên Vương Tứ Tông diệt vong có lẽ sẽ khiến cho không ít người chú ý. Nhưng bên trong những người chú ý này, dường như không có người nào tu vi đạt tới cảnh giới như Lý Thiên Vương, chẳng qua chỉ là người cùng hạng với Tứ Tông này mới có thể chú ý.

Cho nên là Tang Tử ở chân giới Cương Thiên cũng tốt, Ngọc Đế cũng được, những cường giả khác cũng không tính gì. Nhưng... Dường như trong tích tắc Lý Thiên Vương hình thần câu diệt, ở bên trong chân giới Cương Thiên này có một ngôi sao khổng lồ phát ra ánh sáng vạn trượng màu vàng. Ngôi sao này to lớn gấp mười lần những ngôi sao khác.

Ở bên trong ngôi sao màu vàng này không có đất liền mà đều là nước biển. Nước biển này cũng không phải là màu lam mà là màu vàng. Cho nên từ xa nhìn lại, toàn bộ ngôi sao này tràn ngập ánh sáng màu vàng.

Ở trên biển rộng màu vàng này có một cung điện xa hoa bao trùm tám phương. Giống như hoàng cung trong thế tục, ở trong cung điện có một đại điện.

Trên điện có ghế rồng. Ngồi trên ghế rồng đó là một nam tử trung niên mặc đế bào xa hoa. Thần sắc nam tử không giận dữ, chỉ đang cau mày. Trước mặt hắn là ba cái linh bài, một trong số đó có ba chữ Lý Thiên Vương viết ở phía trên. Linh bài này có vô số khe hở nhưng không hề tỏa ra chút linh động nào.

- Nếu tới rồi thì vào đi.

Nam tử mặc đế bào này ngẩng đầu nhìn về phía ngoài đại điện, chậm rãi nói. Tiếng nói này tuy nhu hòa nhưng lại ẩn chứa một luồng uy nghiêm vô thượng.

Trong lúc tiếng nói của hắn còn vang vọng, lập tức từ bên ngoài đại điện hoàng cung có hai thân ảnh đi vào. Một người trong đó là đồng tử mặc bộ quần áo màu hồng. Hai mắt đồng tử này lạnh lùng, trong tích đã cất bước đi vào. Bên cạnh hắn là một người thanh niên. Người thanh niên này mặc áo lam, thân thể thon dài, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, trong mi tâm tồn tại con mắt thứ ba giống như Tô Minh.

- Bái kiến Ngọc Đế.

Thanh niên kia ôm quyền nhẹ nhàng bái, chậm rãi nói. Đồng tử kia ở bên cạnh không nói gì, thần sắc âm trầm.

Tại chân giới Cương Thiên, hai người này ở bên trong nhất mạch Ngọc Cung, cùng nổi danh với Lý Thiên Vương, cũng là cường giả Diệt Cảnh đại thành, tên là Phong Hỏa Đồng Tử và Nhị Thông Thần. Nam tử trung niên đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng kia chính là người mạnh nhất chân giới Ngọc Cung, gần với Tang Tử, chính là … Ngọc Đế!

- Lý Thiên Vương... đã chết.

Ngọc Đế nhìn vào linh bài có khắc chữ Lý Thiên Vương ở phía trên, than nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt ghế rồng, trong lòng cực kỳ tức giận.

- Nhất mạch Ngọc Cung đã không còn huy hoàng như trước, đến nơi này... Chỉ còn lại có mấy người chúng ta là còn có thể đạt được truyền thừa phủ xuống. Hôm nay Lý Thiên Vương đã chết, không biết Ngọc Đế có tính toán gì không?

Người thanh niên mặc áo lam bình tĩnh nói.

- Còn có thể tính toán cái gì nữa! Mặc dù người đánh chết Lý Thiên Vương có tu vi không tầm thường, nhưng nếu để cho người này cứ bình yên vô sự như vậy thì chẳng phải là nhất mạch Ngọc Cung ta để cho tám phương cười nhạo sao? Người này... Nhất định phải chết! Giết người thì đền mạng. Bất kể là ai trêu chọc nhất mạch Ngọc Cung ta cũng phải trả một cái giá thật đắt!

Tiếng nói của Phong Hỏa đồng tử bén nhọn, tràn ngập sát cơ mãnh liệt.

- Ngươi cũng biết tu vi của người này không tầm thường. Người có thể đánh chết Lý Thiên Vương, muốn giết hai người chúng ta cũng không phải là không thể được. Lý Thiên Vương giờ đã chết rồi, cần gì phải như thế.

Người thanh niên mặc áo lam nhíu mày. Nhưng còn chưa nói hết lời đã lập tức bị tiếng nói bén nhọn của đồng tử này cắt đứt.

- Hai người chúng ta không là đối thủ thì Ngọc Đế đâu? Cho dù Ngọc Đế cũng không phải là đối thủ thì còn có đại nhân Tang Tử. Tóm lại... Người này nhất định phải chết. Người này không chết, ta thoát khỏi Ngọc Cung. Loại Ngọc Cung bị đánh chết, không cách nào phản kháng này có giữ lại thì có tác dụng gì!

Tiếng nói của đồng tử vang vọng cả đại điện khiến cho hai mắt Ngọc Đế mặc đế bào kia đột nhiên hiện ra hàn quang.

Hắn lạnh lùng nhìn đồng tử, hồi lâu sau từ từ đứng lên.

- Ngươi nói lại lần nữa để cho Bản Đế nghe một chút.

Phong Hỏa đồng tử trầm mặc, cúi đầu không nói gì.

Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo, bước một bước về phía trước.

- Một mình Lý Thiên Vương sẽ không để cho Tang Tử đại nhân phải bận tâm, không thể mời người ra tay. Trừ khi Ngọc Cung gặp nguy cơ sống chết thì Tang Tử đại nhân mới hiện thân. Người này... vừa trêu chọc nhất mạch Ngọc Cung ta, như vậy bất luận hắn giao ra cái gì thật nhiều thì cũng nhất định phải chết. Ngũ Nhạc tướng ở đâu?

Ngọc Đế vừa dứt lời, lập tức trong nước biển màu vàng từ bên ngoài cung điện của ngôi sao này bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ vang. Theo tiếng nổ vang vọng, năm ngọn núi lớn bỗng từ đáy biển xông thẳng lên trời.

Đó là năm ngọn núi cao vút. Trong nháy mắt chúng xuất hiện, ầm một tiếng, tất cả đều nổ tung. Từ trong đó hiển lộ ra năm người cực kỳ cao lớn, ít nhất cũng phải cao tới trăm trượng.

Năm người cao lớn này đều mặc áo giáp, quỳ gối trên mặt biển hướng về phía đại điện.

- Năm tướng nghe lệnh. Năm người các ngươi đều mang theo mười vạn thiên binh Ngọc Cung, bố trí đại trận năm phương, lấy Phong Hỏa đồng tử làm soái, đánh chết ngoại địch!

Sau khi tiếng nói uy nghiêm từ bên trong cung điện này truyền ra, năm người to lớn này đồng loạt ngẩng đầu, cùng kêu lên tiếng đồng ý.

Cùng lúc thân thể của năm người này thoáng một cái bay ra khỏi nước biển màu vàng này, ngay sau đó biển rộng gầm thét, sóng lớn quay cuồng. Năm người tách ra thành năm hướng, mang theo mười vạn người cũng mặc áo giáp bay lên, hợp thành năm mươi vạn thiên binh, chạy thẳng tới trời cao.

Một cầu vồng lao ra từ bên trong cung điện, đó chính là Phong Hỏa đồng tử. Lúc người này xuất hiện, hai chân của hắn lập tức có hai chiếc vòng quay tròn, trong tích tắc đã đuổi theo năm vị tướng này, bay nhanh dẫn đầu, biến mất ở trong trời cao.

- Tam La đâu?

Từ cung điện, tiếng nói của Ngọc Đế lại truyền ra. Đột nhiên biển rộng của ngôi sao này trầm xuống chừng mười trượng, từ ba hướng của ngôi sao này có ba vệt sáng dài màu vàng gào thét mà lên, vang vọng khắp đất trời.

- Tam La long ngươi giương thuật Phúc Vũ Phiên Vân, phong ấn hai gian, phương pháp khu điểm binh, đem ba mươi vạn thiên binh, lấy Nhị Thông Thần làm tôn, đánh chết ngoại địch!

Tiếng gào thét động trời, Nhị Thông Thần thầm than bay ra. Ba vệt sáng dài màu vàng này gầm thét, lập tức thân thể thoáng một cái đã tỏa ra vô số tia sáng màu vàng lấp lánh. Những tia sáng màu vàng này hóa thành ba mươi vạn người đầu rồng, mặc áo giáp, theo ba đường Kim Long, theo Nhị Thông Thần, chạy thẳng tới hư vô.

- Đã bao vây năm phương, chà xát thời không hai gian, kế tiếp chính là Bản Đế ra tay cùng... Kim Hải!

Tiếng nói lại truyền ra từ trong cung điện. Biển lớn màu vàng trên ngôi sao này chấn động nổ vang, tạo thành vô số giọt nước như nước mưa đột ngột bay lên bầu trời.

Trong tích tắc nước biển màu vàng này bay lên trên bầu trời, từ bên trong cung điện có một người đi ra. Người này mặc đế bào, chính là Ngọc Đế. Hắn vừa đi ra, lập tức nước biển màu vàng vờn quanh, mạnh mẽ ngưng tụ lại. Trong chớp mắt, đã tạo thành một pho tượng khổng lồ.

Đây là một pho tượng Ngọc Đế tỏa ra ánh sáng màu vàng lóng lánh, cao chừng ngàn trượng. Pho tượng này vừa mới xuất hiện đã khiến cho chân giới Cương Thiên này chấn động cực lớn. Tựa như sư tồn tại của người này đã đến điểm cực hạn mà chân giới Cương Thiên này có thể chấp nhận.

Khí tức tang thương cổ xưa tràn ngập, khiến cho người có cảm giác pho tượng kia đã tồn tại qua rất nhiều năm tháng. Thoáng một cái, pho tượng màu vàng này bước đã bước ra hư vô, đi về phía trời cao.

Tuy lần này không phải là dốc toàn bộ lực lượng, nhưng hôm nay ngay cả Ngọc Đế cũng tự mình ra trận, có thể thấy được sát cơ và quyết tâm của nhất mạch Ngọc Cung.

Tại chân giới Cương Thiên, Tô Minh đang khoanh chân ngồi trong hư vô. Nơi này chính là chỗ hắn vừa giết Lý Thiên Vương. Giờ phút này thi thể đang ở cách đó không xa, vẫn giữ vững thế quỳ.

- Chắc là sắp tới rồi. Tiễn Thần, ngươi mau rời đi, chuyện tiếp theo không liên quan với ngươi, ngươi ở nơi này rất nguy hiểm. Nếu có duyên … Ta và ngươi sẽ gặp nhau.

Tô Minh nhàn nhạt nói, nhìn về phía Tiễn Thần.

Tiễn Thần trầm mặc. Hắn mơ hồ đoán được thứ mà Tô Minh đang đợi. Sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng bái Tô Minh lậy.

- Ngươi, bảo trọng.

Tiễn Thần biết rằng mình ở lại chẳng những không có chút tác dụng nào mà ngược lại là tự rước lấy họa lớn. Hắn vốn là người quyết đoán. Giờ phút này, sau khi bái một xá liền hóa thành cầu vồng nhanh chóng bay về hướng khác.

Nhìn bóng lưng Tiễn Thần một lát, Tô Minh quay đầu, yên lặng đợi.

Hắn chờ là một... kẻ giống mình đến, cũng chờ người tới báo thù cho Lý Thiên Vương. Tóm lại, bất luận là ai tới,... Hôm nay, trời cao sẽ biến thành máu đỏ.

Thời gian nửa ngày từ từ trôi qua mới thấy ở nơi xa có ánh sáng màu vàng lóng lánh, trận trận sóng gợn màu vàng vang vọng. Không phải người giống Tô Minh tới mà là nhất mạch Ngọc Cung tới báo thù cho Lý Thiên Vương.

- Nếu muốn chết... ta sẽ cho nhất mạch Ngọc Cung các ngươi chết.

Tô Minh nhìn thoáng qua ánh sáng màu vàng ở nơi xa, nhàn nhạt tự nói.

Ở bên trong vài giới gọi là Hạo Dương ở Tang Tương đại giới, bên trong lốc xoáy Âm Tử tại Tam Hoang, lão giả Thiên Linh ngửa mặt lên trời cười to. Khí tức toàn thân hắn xốc xếch, cả người cực kỳ chật vật, thậm chí sinh cơ cũng suy yếu đến cực hạn.

Nhưng hắn vẫn đang cười. Kiếp thứ năm, máu của hắn biến thành sông lớn, thân thể của hắn trở thành đại địa, ngón tay của hắn trở thành ngọn núi, tứ chi của hắn trở thành núi non, hai mắt của hắn biến thành nhật nguyệt, lông trên toàn thân của hắn dường như đã trở thành chúng sinh.

Hắn bị chia lìa ra. Đây chính là kiếp thứ năm, nhưng kiếp này bị hắn mạnh mẽ mở, tùy theo mà đến kiếp thứ sáu.

Nếu Tô Minh gặp phải kiếp này, chắn chắn sẽ phải chết, cho dù giờ phút này hắn vô cùng mạnh mẽ. Lão giả Thiên Linh vẫn vượt qua được kiếp này, nhưng phải bỏ ra một cái giá thật lớn.

Nhưng hắn vẫn cười to đi tới một kiếp cuối cùng, chính là thiên kiếp.

- Chỉ cần lão phu vượt qua được kiếp này là đạt được chín lần thăng tiên, trở thành tiên linh. Ngươi... ý chí Tam Hoang ngủ say, lão phu muốn khiêu chiến với ngươi!

Lão giả Thiên Linh vừa cười to vừa chạy thẳng, xông vào lốc xoáy phía trên, mang theo quyết tâm của hắn, mang theo sự điên cuồng mà hắn chưa từng có từ trước đến nay để xông vào trong lốc xoáy này, ngưng tụ một kiếp cuối cùng, thiên kiếp!

Thân ảnh lão giả Thiên Linh biến mất ở bên trong lốc xoáy phía trên. Thời gian trôi qua chậm chạp, không biết mất bao lâu, một tiếng khổ sở thở dài bỗng nhiên vang vọng. Từ bên trong lốc xoáy này, khuôn mặt của lão giả Thiên Linh chợt hiện ra, thần sắc mang theo một luồng mờ mịt. Dường như hắn đã nhìn thấy một chuyện vô cùng khó tin.