Cầu Ma

Chương 108: Hình!




Hiện giờ Tất Đồ sợ vỡ tim. Lão nằm mơ đều không ngờ rằng trên đời có người thuộc Man tộc lại được tới hai loại Man Văn. Theo lão thấy thì thật khó tin, càng đừng nói là Mặc Tang từng là tinh anh tràn ngập thần bí.

Đặc biệt khi Man Văn thứ hai của Mặc Tang xuất hiện giết con rắn do Man Văn thứ nhất biến ra, hình thành con thú một sừng đáng sợ khiến người kinh hãi. Từ người nó tỏa ra khí thế Khai Trần, khiến Tất Đồ hít ngụm khí, da đầu mát lạnh. Lão lập tức nâng đôi tay lên, chỉ hướng tia chớp đen vốn muốn xông tới Tô Minh.

Tia chớp đen bỗng chốc biến đổi phương hướng, xẹt thẳng tới đầu thú lượn lờ khói đen.

A Công đứng ở giữa không trung, nhắm mắt không động đậy. Trước mặt ông con thú to lớn gầm lên, khói đen tràn ngập, khiến trời đất âm u. Đây là chiêu cuối cùng của ông, cũng là bí mật ông cất giấu sâu tận trong lòng.

Chỉ thấy khói đen tựa như tơ khuếch tán quanh đầu thú, trong tiếng gầm xông hướng Tất Đồ, hướng tới tia chớp đen, muốn bảo vệ Tất Đồ. Tia chớp này phát ra tiếng nổ thoáng chốc tới gần đầu thú.

Hai thứ ở giữa không trung đụng vào nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tiếng đùng đùng vang vọng, đầu thú gầm rống, khói đen quanh người đa phần tán đi. Tia chớp đen tạm ngừng ở giữa trán con thú, lại không cách nào xuyên thấu qua.

Con thú vừa gầm vừa tiếp tục sấn tới, khiến tia chớp như bị lực cản mạnh mẽ liên tục lùi lại.

Tất Đồ mặt trắng bệch, mắt tràn ngập tơ máu, hiện giờ là lúc nguy hiểm nhất đời lão. Mắt thấy tia chớp đen không ngừng lùi khiến con thú cách mình không tới trăm mét.

Tất Đồ bỗng nâng lên đôi tay, một ngón chỉ giữa trán, một ngón chỉ trước ngực héo rút. Giờ lão lần nữa hiến tế máu thịt và sinh mệnh. Vốn tóc lão màu đen nhưng giờ thì khoảnh khắc biến trắng, da mặt khô nứt, thân thể suy yếu sắp ngã.

"Chỉ là gần Khai Trần, không phải chân chính Khai Trần!" Tất Đồ rống một tiếng, theo thân hình biến đổi thì tia chớp đen như được bồi bổ, bỗng bộc phát ánh sáng đen ngập trời, dường như biến lớn vài lần, bùm một tiếng đâm vào giữa đầu thú.

A Công ở phía xa giật bắn người, khóe miệng tràn máu tươi. Giữa trán ông cũng xuất hiện vết thương tương tự, so sánh với giữa trán con thú thì như đúc một khuôn.

Con thú gầm rống, mắt lộ tia kỳ lạ, nhưng không để ý tia chớp đen mà vọt lên phát ra tiếng đùng đùng. Khói đen nhanh chóng biến mất, tia chớp đen đâm càng sâu, nhưng dường như con thú này không biết thống khổ. Nó lao ra cứng rắn thu hẹp khoảng cách với Tất Đồ còn ba mươi mét.

Hiện tại tia chớp đen có một nửa tiến vào giữa trán con thú, khiến cả cái đầu có một tia chớp đen hình cong lấp lóe, tùy thời hủy diệt.

Nhưng tia chớp cũng biến ảm đạm, dường như sức sống kia không cung cấp đủ uy lực.

Khóe miệng Tất Đồ chảy máu đen, lão mạnh nâng lên tay phải, một ngón chỉ vào mắt phải. Chỉ thấy mắt phải lão biến xám như mất đi sự sống, rồi dần thành trắng bóc.

Giây phút mắt phải của lão biến thành màu trắng, tia chớp đen lập tức lại lóe lên ánh sáng đen chói lòa. Oành một tiếng, gần như hơn phân nửa xuyên vào giữa trán con thú. Nó cách Tất Đồ chỉ hơn mười mét.

Tô Minh ở phía xa đang nhắm mắt, toàn thân tẩm máu vô số Nguyệt Dực. Máu lấy Tô Minh làm trung tâm dần ngưng tụ một chỗ, hình thành huyết tượng kỳ lạ.

Nó chậm rãi hình thành, uy nhiếp kỳ lạ cũng khuếch tán từ người huyết tượng. Ngay lúc này, Tất Đồ vẻ mặt sốt ruột, nâng lên tay phải chỉ hướng đùi phải. Bùm một tiếng, đùi lão nổ tung. Đây là lão hiến tế mắt phải lại lần nữa hiến tế đùi phải. Giây phút đùi phải nổ, đầu thú cách lão không tới năm mét, nhưng tia chớp đen đã hoàn toàn xuyên qua giữa trán con thú, xuyên thấu qua tới sau gáy ra ngoài.

Lực lượng hủy diệt của tia chớp khiến hai mắt con thú biến ảm đạm, nhanh chóng tan mất. Nhưng khí thế lao tới không ngừng, bay thẳng đến chỗ Tất Đồ. Năm mét, bốn mét, ba mét…tốc độ cực nhanh. Tất Đồ kinh hoàng thét lên, chớp mắt đã không thấy thân thể lão.

Con thú chỉ che mất Tất Đồ, hóa thành luồng khói đen nhạt bay lên trời, biến mất.

Sắc mặt A Công tái nhợt. Ông mở mắt ra, đáy mắt ảm đạm có mong chờ, nhưng mong chờ đó chớp mắt biến thành tuyệt vọng. Ông lại hộc máu. Khoảnh khắc con thú tán đi, cả người ông bị lực phản chấn lảo đảo lùi ra sau, cuối cùng rơi vào một trong năm ngọn núi Ô Sơn, ông giãy dụa ngồi dậy.

Từ chỗ khói đen tán đi phát ra tiếng cười hưng phấn, đó là giọng của Tất Đồ, lão không chết! Mới nãy chính lão cũng cho rằng mình sẽ chết. Nhưng con thú cách lão không tới nửa mét bị luồng sáng đỏ từ người Tất Đồ phát ra ngăn cản, chỉ đụng một chút đã biến mất.

"Ai có thể giết ta! Mặc Tang, tuy ngươi mạnh, tuy ngươi có hai Man Văn nhưng không giết được Tất Đồ ta!" Tất Đồ thở hồng hộc, thầm nghĩ lại mà kinh. Lão biết nếu không phải người áo đen bí ẩn trước khi đi để lại luồng sức mạnh trong người lão, vậy mới nãy lão thật sự không thể chống cự được con thú đó.

Bây giờ bộ dạng lão cực kỳ chật vật, mất một con mắt, mất một chân, cả người gầy như que củi, sắc mặt xám trắng, nhưng lão lại ngửa đầu cười lớn.

"Trước tiên giết hắn, để ngươi chính mắt thấy hắn chết trước mặt mình, rồi mới xử lý lão già ngươi!" Tất Đồ thở dốc, nâng lên tay phải chỉ hướng tia chớp đen bềnh bồng giữa không trung đã phai nhạt nhiều. Tia chớp mạnh chấn động, chậm rãi chuyển hướng. Xem bộ dạng như là trước khi tấn công cần xác định mục tiêu, cho nên mỗi lần đều phải điều chỉnh trước.

Nhưng khi tia chớp đen chỉnh phương hướng muốn tỏa định Tô Minh, thì hắn mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắc hắn mở mắt, máu Nguyệt Dực quanh thân dâng lên, một huyết tượng tàn phá bỗng xuất hiện trong cõi đời này.

Huyết tượng không lớn, chỉ khoảng bốn năm mét. Cơ thể Tô Minh như bị khảm vào ngực huyết tượng. Tượng này không phải hắn ngưng tụ ra, cơ thể hắn chỉ là trạm trung chuyển để đám Nguyệt Dực thông qua người hắn đem hết lực lượng ngưng tụ thành. Từ đó có thể đạt trình độ ngang bằng Tất Đồ, có thể chiến đấu.

Hình dạng huyết tượng toát ra cảm giác cổ kính, toàn thân lấp lóe ánh sáng đỏ nhưng không có đầu. Nó bị phá hỏng, dường như không đủ lực lượng hoàn chỉnh xuất hiện giữa trời.

Nhưng dù không có đầu lại có khí thế khủng bố quanh quẩn thân tượng, như mặc áo giáp. Áo giáp cũng là màu máu, thoạt trông nó như chiến hồn tang thương sừng sững giữa trời.

Trên người nó trừ khí thế khủng bố ra còn có ý chí thảm khốc. Như là tiếng kêu gào giết chóc không cam lòng, vang vọng trong cõi đời.

Trong tay nó có một cây búa to, búa tàn tạ nhưng lượn lờ sát khí ngập trời, dường như có vô số oan hồn kêu gào truyền ra từ lưỡi búa.

Đây là một trong chín Man Tượng trong ký ức của các Nguyệt Dực, thuộc về tộc Hỏa Man chúng nó, được vô số tộc nhân Hỏa Man tôn kính, thậm chí cuối cùng dưới thần lực của Man Công Hỏa Man, từng cùng tám Man Tượng khác chiến đấu với Man Thần!

Đầu nó đã bị Man Thần bẻ xuống, nó đã chết từ ngàn vạn năm trước. Bây giờ xuất hiện là hình ảnh trong ký ức đám Nguyệt Dực, lấy huyết Hỏa Man của chúng ngưng tụ ra Tàn Thần hư ảo.

Tên nó gọi là Hình!

Tất Đồ há to miệng, trận chiến hôm nay có rất nhiều việc khiến lão rung động nhưng không tới mức tê liệt. Bởi vì việc rung động một lần so với một lần kinh khủng.

Huyết tượng Tàn Thần không đầu hư ảo, Tô Minh ở ngực nó ánh mắt lóe lên, Tàn Thần mạnh tiến lên một bước. Đạp xuống một bước này, không trung như chấn động.

Nhưng Tô Minh biết, chấn động là ảo giác. Tàn Thần xuất hiện là do ký ức đám Nguyệt Dực ngưng tụ thành. Có lẽ nó thật có lực lượng cường đại nhưng đã chết rồi, là ảo, cho nên lực lượng có thể biểu hiện ra ngoài cực kỳ nhỏ bé.

Càng quan trọng là, khoảnh khắc Tàn Thần xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm nhận được nó nhanh chóng tán đi, thời gian tồn tại chỉ tối đa vài giây mà thôi.

Vài giây sau, Tàn Thần sẽ biến mất, cái giá là tất cả Nguyệt Dực chết hết. Đến khi ấy Tô Minh sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, càng vì không thể ức chế vết thương nữa mà bị phản phệ, chẳng những không có tư cách chiến đấu với Tất Đồ, còn có thể gặp nguy hiểm.

Mắt Tô Minh lấp lóe, Tàn Thần tiến lên một bước trời đất chấn động, khuếch tán từng tầng sóng. Một bước đã tới trước mặt Tất Đồ kinh hoảng, mạnh vung lên cây búa to trong tay muốn chém xuống.

Ngay lúc này tia chớp đen rít gào bay thẳng tới Tàn Thần.

Cơ thể Tất Đồ run lẩy bẩy, bây giờ lão cảm nhận được nguy hiểm hơn xa lúc đánh với con thú Man Văn thứ hai của Mặc Tang. Khiến lão sợ từ tận linh hồn. Lão chẳng hề do dự, biết rõ giờ mình chỉ cần hơi ngừng lại, cái giá chính là thật sự chết, tan thành mây khói.

Cho nên lão chẳng chút tạm dừng ngón tay chỉ hướng chân trái, nghiến răng, toàn thân tràn ngập sợi máu. Đường nét sợi máu hình thành đồ đằng Nguyệt Dực hoàn chỉnh. Nhưng hiện tại đồ đằng tản ra, khiến sợi máu không thể ngưng tụ. Cái này rõ ràng là lúc lão gặp nguy hiểm sống chết, lựa chọn hy sinh Khai Trần cảnh, cho dù sau này tu vi sẽ giảm thấp cũng còn hơn chết tại đây.

Theo Man Văn Khai Trần tán đi, khoảnh khắc tia chớp đen bùng phát ánh sáng đen chói lòa nhất tới gần Tàn Thần!