Cầu Mà Không Được

Chương 23: 23: Lung Điểu 23






"Tạm biệt."
Ánh mắt của Thời Vũ đã càng ngày càng lạnh.
Tay đang nắm lấy cằm của Diệp Thanh Linh cũng buông ra, cô cúi đầu vỗ nhè nhẹ, cố che đi sự tức giận không kiềm chế nổi đang hiện trên gương mặt.
"Diệp Thanh Linh, em nói xem?" Thời Vũ hỏi ngược lại.
"Em đoán," Diệp Thanh Linh bỗng nhiên nở nụ cười khó mà tả được bằng lời, cô khẽ lắc đầu, giọng nói dịu dàng không hề có chút lên xuống, "Là một con chó cảnh mà chị lỡ nhặt được ở ven đường nên đem về nhà mua vui.

Mà cũng có thể là con chim hoàng yến mà chị bao nuôi...!Chắc cũng không khác mấy nhỉ."
Diệp Thanh Linh cúi thấp đầu, cô không hề chú ý tới chuyện khi cô thốt ra những câu nói này, lông mày của Thời Vũ thoáng chốc đã nhíu chặt lại, những cảm xúc trên mặt cô ấy cũng bị lửa giận bao trùm hết thảy.
Diệp Thanh Linh nói không sai, trong mắt của Thời Vũ thì Diệp Thanh Linh chính là chó con mà cô đem về tìm niềm vui hoặc là chú chim hoàng yến toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào cô.
Thời Vũ có thể nghĩ như vậy, nhưng Diệp Thanh Linh thốt ra những lời như vậy thì không thể.
Thời Vũ cũng chẳng rõ vì sao khi cô nghe thấy được giọng của Diệp Thanh Linh suy sụp như vậy thì trong lòng mình lại bốc lên ngọn lửa giận ngút trời, nó giống như muốn che giấu đi cái cảm xúc mà chính cô cũng không sờ không nắm được.
Nhưng lửa giận cũng lụi tàn rất nhanh, sót lại toàn là tro bụi thản nhiên.
Thời Vũ hờ hững nói: "Em biết thì tốt."
Diệp Thanh Linh gần như là chạy trối chết khỏi văn phòng của Thời Vũ.
Cô về lại bàn làm việc của mình, cong lưng há miệng thở hổn hển rất chật vật, cô muốn ngăn chặn cảm giác khổ sở và tủi thân đang tuôn trào trong lòng.
Trái tim đã yên lặng suốt một tháng lại bắt đầu đau.
Thật sự, đau đớn khôn tả...
.......

Diệp Thanh Linh làm việc không nổi nữa, cô lững thững đi vào phòng nghỉ nhân viên rồi khóa trái cửa, không còn chút sức lực nào, nằm dài trên ghế dựa.
Một buổi trưa cứ thế mà trôi qua.
Khi Diệp Thanh Linh ra khỏi phòng thì cũng đã chạng vạng.

Đến gần giờ cơm chiều, các chị em trong nhóm trợ lý cũng bắt đầu không kìm chế được mà líu lo, lúc Diệp Thanh Linh đi ngang bọn họ còn vô tình nghe được vài lời đồn đại.
"Các chị có biết gì chưa? Tổng giám đốc của tập đoàn họ Diệp về nước rồi đó, đang được sếp Thời tiếp trong phòng họp kìa."
Diệp Thiên Thiền...!Anh Thiên Thiền về nước rồi?
Nghe được cái tên quen thuộc, bước chân của Diệp Thanh Linh cũng chậm lại một chút.
Diệp Thiên Thiền là anh trai của Diệp Thiên Mi, nhưng tính cách của anh ấy rất trái ngược với Diệp Thiên Mi.

Nếu Diệp Thiên Mi là tên công tử ngốc nghếch thì Diệp Thiên Thiền lại vừa lịch lãm trí thức lại vừa có EQ cao, trên thương trường cũng rất nhạy bén, cực kỳ có thiên phú.
Lúc Diệp Thanh Linh mới được Thời Vũ dắt về nhà, cái tên Diệp Thiên Mi kia còn hơi khinh thường nhưng Diệp Thiên Thiền từ trước đến giờ đều rất săn sóc cô.

Anh ấy là một người rất chân thành, anh ấy thiếu điều xem Diệp Thanh Linh là em gái ruột mà lo lắng.

Diệp Thanh Linh cũng luôn cảm kích anh ấy.
Diệp Thanh Linh lại nghe có tiếng người nói:
"Tôi biết nè! Nghe bảo là công ty mình với bên kia sắp hợp tác đó, cơ mà tổng giám đốc Diệp vừa về nước đã chạy đi gặp sếp Thời, ái chà chà...! Sao mà tôi cứ thấy ảnh tới đây chỉ để gặp sếp Thời thôi ấy nhỉ?"

Một cô gái gái lại hạ giọng, bà tám mà nói: "Thì nghe nói, trước kia, mối quan hệ giữa tổng giám đốc Diệp với sếp Thời tốt lắm, hai người bọn họ còn học chung trường, là thanh mai trúc mã đó."
"Chà~~" Xung quanh vang lên tiếng ồn ào ái muội.
"Tôi còn nghe đồn hồi xưa tổng giám đốc Diệp còn cầu hôn sếp Thời nữa kìa, nhưng mà hình như là sếp mình từ chối, cũng không biết sao nữa, trai tài gái sắc còn môn đăng hộ đối, tiếc ghê."
"Ủa sao tôi chưa nghe đồn vậy? Tin Phake hả." Có người lập tức lên tiếng.
"..."
"..."
Diệp Thanh Linh bực mình mà nhíu nhíu mày, bước chân cũng tăng lên để nhanh chóng lướt qua.
Cô biết rất rõ, chuyện Diệp Thiên Thiền cầu hôn Thời Vũ là sự thật.

Lúc ấy cô cũng mới có 18 tuổi, cũng chỉ mới vừa ngô ngây mà biết được việc mình thích Thời Vũ.
Tự nhiên Diệp Thiên Thiền lại cầu hôn Thời Vũ còn khiến cho cô bé Diệp Thanh Linh lúc ấy đầu không kịp nhảy số, cứ xem như cô kính yêu Diệp Thiên Thiền như anh trai trong nhà thì cũng không đến nỗi...!trơ mắt nhìn anh ấy yêu đương với Thời Vũ.
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận được chuyện hai người đó rất xứng đôi vừa lứa.
Thời Vũ lạnh lùng còn Diệp Thiên Thiền thì dịu dàng, tính cách hai người cũng vừa khéo bù đắp cho nhau.

Tài sản của hai nhà cũng không có chênh lệch mấy, suốt nhiều năm nay cũng giúp đỡ lẫn nhau, cùng phát triển hai công ty rất thành công, gắn bó khăng khít.
Lúc đó, cô bé mười tám tuổi tên Diệp Thanh Linh mới hiểu sâu sắc thế nào gọi là đau thấu tâm can.
Cô không dám hỏi Thời Vũ nghĩ như thế nào, cô chỉ biết lo trước lo sau mà chờ đợi, trong suốt những ngày mà Thời Vũ chưa trả lời Diệp Thiên Thiền, cô cũng chưa từng ngủ yên được một giấc nào, cứ mỗi lần nhắm mắt thì hôn lễ cũng bọn họ lại hiện lên.

Cũng may, cuối cùng Thời Vũ không nhận lời cầu hôn của Diệp Thiên Thiền.
Tới tận bây giờ Diệp Thanh Linh cũng không biết tại sao.
"Tiểu Diệp!" Trương Y thấy Diệp Thanh Linh, vẫy vẫy tay rồi bước nhanh đến đó, "Em đi đâu thế? Chị đang tìm em nè, tổng giám đốc Diệp với sếp Thời đang chờ em trong phòng họp đấy, em qua nhanh đi."
Diệp Thanh Linh máy móc mà gật gật đầu.
Cô nhớ tới những lời mà Thời Vũ nói trong phòng nghỉ hồi trưa hôm nay thì trái tim lại bắt đầu thấy đau nhói, theo bản năng, cô lại muốn trốn tránh việc phải gặp mặt Thời Vũ.

Nhưng cơ thể như không chịu sự điều khiển của cô mà cứ hướng về phía phòng họp, từng bước từng bước một đi đến đó.
Thời Vũ tựa như nam châm, còn cô là kim loại, cho dù cô muốn trốn tránh đến đâu thì cũng không thể tránh thoát lực hấp dẫn, cuối cùng cũng về lại trước mặt cô ấy.
Cửa phòng họp chỉ đang khép hờ, xung quanh cũng không có ai, rất im lặng.
Diệp Thanh Linh vừa bước đến gần đã nghe được tiếng trò chuyện phát ra từ phía trong phòng họp.
Đầu tiên là tiếng cười của Thời Vũ...!Chẳng biết Diệp Thiên Thiền nói gì mà có thể chọc Thời Vũ cúi đầu cười vui vẻ đến thế, dịu dàng đến thế.
Diệp Thanh Linh nhìn xuyên qua khe cửa, cô ấy khuôn miệng cười của Thời Vũ, cô ấy cười lên rất đẹp, khoảnh khắc ấy đẹp như thể một bông hoa trắng tinh khôi đang nở rộ.

Nhưng...!cũng đã lâu lắm rồi Diệp Thanh Linh chưa được nhìn thấy cô ấy cười dịu dàng như vậy.
Giống như chuyện buổi trưa hôm nay đối với Thời Vũ không phải là thứ gì đó quá quan trọng.
Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Diệp Thanh Linh cắn môi, bước chân ngừng lại, chôn chân đằng sau cánh cửa phòng họp.
Cô nghe được giọng nói vừa dịu dàng vừa trầm khàn quyến rũ của Diệp Thiên Thiền: "À phải rồi, sao Tiểu Linh em ấy còn chưa đến nhỉ?"
"Em ấy?" Nụ cười của Thời Vũ bỗng nhiên tắt ngúm, hờ hững nói, "Sao tôi biết được."
Diệp Thiên Thiền cũng đã quá quen cái tính nết này của Thời Vũ nên anh chỉ nhẹ nhàng cười, nói: "Mấy năm rồi không gặp, tôi nhớ mọi người gần chết, đợi chút nữa tôi làm chủ xị, mời mọi người ăn một bữa, thấy được không?"
Thời Vũ nhẹ giọng thở một tiếng, hai tay chống cằm, mắt cười cong cong: "Không cần gọi em ấy làm chi, hai chúng ta là đủ rồi."

Đôi tay Diệp Thanh Linh chuẩn bị mở cửa lập tức đông đá.
Đầu óc bỗng nhiên trở nên trống rỗng, ngay cả môi và răng của cô cũng chịu không nổi mà run cầm cập.
Cái này không phải đơn giản chỉ là tủi thân, mà toàn bộ những cảm xúc cố nén ở trong lòng bấy lâu nay đều bộc phát ra hết chỉ trong tích tắc đó...!Nó làm cho toàn bộ cảm xúc chất chứa của cô bùng nổ như thể muốn làm cô ngã khuỵu xuống.

truyện kiếm hiệp hay
Diệp Thanh Linh đột nhiên xoay người chạy về phía cầu thang.
Lỗ tai ù đi, đầu óc cũng bắt đầu đau khôn tả.
Xung quanh có mấy người thấy nên lên tiếng gọi cô, nhưng cô lại giống như không nghe được gì, cũng không cảm giác được gì, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy mãi chạy mãi.
Cô từng tầng từng tầng một mà chạy xuống, rồi khỏi công ty lại tiếp tục chạy một mạch trên đường.
Chạy cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Dưới ánh hoàng hôn dần buông xuống, Diệp Thanh Linh cong lưng dùng hai tay chống đầu gối mà thở hổn hển.
Bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, trên đường phố người đến rồi lại đi, nhưng không ai chú ý tới cô gái đang chật vật đúng đó như sắp té ngã dưới ánh chiều tà.
Lát sau.
Diệp Thanh Linh bất lực mà đứng dậy, cô gọi xe rồi về lại căn nhà của chính mình.
Cô tựa lưng vào ghế sau ô tô, mở khung chat được ghim trên đầu Wechat để nhắn cho Thời Vũ một đoạn rồi tắt máy.
Ngoài đường ngựa xe như nước, cảnh vật thong thả mà chạy lùi về sau, xung quanh vang lên tiếng còi ầm ĩ.

Diệp Thanh Linh ngẩn ngơ mà nhìn ngoài cửa sổ, dường như mọi thứ đang muốn từ biệt cô mà đi.
"Tạm biệt."
Cô thầm nghĩ..