Nghe nói toàn bộ tầng mười tám niết diệt là chuyện của nửa năm trước.
Dựa theo sự chênh lệch thời gian với Nhân giới mà tính, biến cố này xảy ra vừa đúng vào 180 năm trước, cùng một lúc với sự kiện Âm Tào Địa Phủ biến mất, sau đó một số lượng lớn ác quỷ chạy ra, rồi bị ném vào U Minh giới, lại vì chúng quá đông đúc, cho nên dẫn tới chuyện 150 năm trước toàn bộ kết giới núi Bắc Mang đều bị phá hủy, toàn bộ Tu Chân giới buộc phải xông pha chiến trường, lúc này mới có chuyện Đỗ Hành độ kiếp giữa trận chiến, sau đó xui xẻo đánh mất kiếm.
Nghiêm túc mà nói, mười tám tầng dưới cùng của Tiên giới quả thực cứ như một xâu kẹo hồ lô vậy, toàn bộ đều là hình cầu, gần như mỗi một tầng đều có một tòa kiến trúc khổng lồ nào đấy tọa lạc ở trung tâm, đóng vai trò là con đường thông qua những tầng khác, có thể xem là đầu mối giao thông quan trọng.
Cho dù không có chuyện xảy ra, thế cục Tiên giới ngay từ lúc đầu cũng đã vô cùng phức tạp, trông thì có vẻ hòa hợp yên bình, nhưng trên thực tế lại phân biệt rất rạch ròi.
Mấy tầng phía trên còn đỡ, mà những tầng từ tầng ba trở xuống, người tu chân ngụ ở đó đều phải hết sức cẩn thận, gần như không dám bay một mình bên ngoài, không khéo ngày nào đó bỗng dưng ù ù cạc cạc bị người ta tròng vào cái túi đen đập cho một trận thì khổ, người tu chân từ phàm giới phi thăng lên quả thật chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt tất cả những Cổ Tiên tiểu tiên, tóm gọn lại là những tiên nhân tu vi trì trệ mãi không tăng tiến kia.
Nhưng may mắn là những người tu chân lợi hại kia, hơn phân nửa đều có môn phái ở trần gian, chỉ cần tìm đúng tổ chức, sau đó ngồi xổm ở cửa đợi là được.
Mà vấn đề cũng từ đây mà ra, đất ở Tiên giới —— được rồi, là khoảng không, nơi nào cũng có chỗ để xây nhà, nhưng cũng không thể bắt bọn họ ở nơi quá hẻo lánh được! Nơi quá hẻo lánh thì rất dễ bị các thần tiên không có hảo ý mai phục hang ổ, tất cả mọi người trong môn phái dù muốn trốn cũng trốn không được.
Chết thì cũng không hẳn, bởi vì Thiên quy rất nghiêm khắc, nhưng đánh bọn họ đến dở sống dở chết là chuyện rất dễ dàng.
Chẳng hạn như tu vi sụt giảm, Nguyên Thần tổn thương nghiêm trọng, nội thương càng phát càng nặng.
Bọn họ không hộc máu đến chết, thì cũng là thiên nhân ngũ suy*, đến lúc đó cứ ngoan ngoãn bước vào Hồ Luân Hồi mà bắt đầu lại từ đầu đi thôi.
*Thiên nhân ngũ suy: Từ này trong Phật giáo ý chỉ khi thọ mệnh con người đã đến hồi kết thúc thì sẽ xuất hiện các hiện tượng. Xem thêm chú thích ở cuối chương.
Đừng tưởng rằng là thần tiên thì đi đầu thai cũng sẽ được đối xử tốt, nếu Nguyên Thần bị tổn thương, chuyển thế thành phàm nhân không phải thân thể kém thì cũng là ngốc nghếch, có người thậm chí còn trở thành kẻ đần độn, chung quy phải sống hơn hai ba thế mới có thể dần dần nuôi dưỡng lại được linh hồn. Cho đến lúc này, thành tiên đã là chuyện của bốn năm đời trước, nếu muốn một lần nữa được mấy kẻ tử trạch của Tu Chân giới nhặt đi làm đồ đệ, tỷ lệ quả thực phải nói là còn thấp hơn cả cơ hội trúng giải thưởng đặc biệt năm trăm vạn nữa kìa!
Cho nên đất trống nơi nơi đều có, nhưng người tu chân không thể tùy tiện ngụ.
Cũng như lấy chuyện Bạch Ngọc Kinh ở tầng thứ chín này mà nói, Thần Cơ Tử và Linh Hoán kiếm tiên đều thuộc cảnh giới cao thủ trong mười tám tầng, cho nên lúc bọn Đỗ Hành mới tới, thần tiên xung quanh liền theo lễ tiết mà ra nghênh đón, tuy rằng những người đó không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn là rất không tự nhiên, hiển nhiên là không phải người tu chân từ phàm giới phi thăng lên, chỉ là ngại thực lực không đủ, cho nên mới nhẫn nhịn.
Nếu không phải bọn họ được Linh Hoán kiếm tiên dẫn theo, lại được ở nhờ chỗ của Thần Cơ Tử, chỉ sợ cái chốn năm tầng mười hai thành này, Đỗ Hành bọn họ cũng không có cách nào yên ổn ngụ lại được, hơn nữa nơi đây còn là thành thị đầu mối giao thông quan trọng, bên ngoài —— hiện giờ bên ngoài lại càng bất ổn, tình trạng chém giết vẫn không ngừng diễn ra.
Lúc trước thì vớ được một kiếm tiên thực lực cường đại đến làm bảo tiêu hộ tống, nay lại vớ được thêm Thần Cơ Tử đến cung cấp chỗ nghỉ chân, vận khí của họ hiện giờ xem ra cũng không quá đen đủi.
Sau khi hiểu biết sơ về thế cục bất ổn của Thiên giới, bọn họ nếu nói không lo lắng là giả, nhưng tạm thời cũng không ai có biện pháp gì, chỉ đành từ biệt Thần Cơ Tử, cùng Bạch Thuật Chân Nhân đi tìm trụ sở chính của Thừa Thiên phái đặng ở chùa vài ngày.
Dọc theo dãy hành lang quanh co uốn lượn, lúc cao lúc thấp, dài đến mấy chục mét là những lầu vàng gác ngọc, từ lan can đến mái ngói cong cong, tất cả đều thuần một màu trắng như tuyết, ngọc của thời thượng cổ không giống với các loại ngọc sau này, chỉ cần thấy một tảng đá màu sắc đẹp đẽ liền gọi là ngọc, mà tập tục cũng không giống với Nhân gian, ngay cả thạch anh cũng được tính vào ngọc. Cho nên vật liệu chính của cả tòa Bạch Ngọc Kinh này là gì thì quả thật không nói chính xác được. Những hoa văn hỗn tạp được điêu khắc hết sức tinh tế, sáng bóng tinh khiết oánh nhuận, thỉnh thoảng còn điểm thêm một vài vệt đỏ nhạt, những đường vân có nông có sâu liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành hình dạng thác đổ hoặc hoa văn dị thú. Các thần tiên vãng lai, cước bộ nhẹ như mây bay, trực tiếp băng ngang qua dãy hành lang ngoằn nghoèo, rất ít có ai thong thả bước men theo con đường mòn nho nhỏ này, tất cả đều nhanh chóng bay qua theo đường tắt.
Thẩm Đông cực kỳ buồn bực, mấy người đã thích leo cửa sổ như vậy thì còn giữ mấy cái cửa chính kia làm gì? Không có chúng thì không bay được à, còn những khoảng trống giữa mấy cây cột trong hành lang kia nữa, mấy người đều coi chúng như vòm cầu mà tùy tiện bay qua bay lại, vậy thì lãng phí vật liệu đi xây một cụm kiến trúc đồ sộ phức tạp như thế này làm gì? Để trưng cho đẹp à?
Đúng là bực mình, cứ đi được một đoạn là phải dừng lại, bởi vì giữa chừng lại có thần tiên bay ngang qua.
Cảm giác này biết diễn tả thế nào đây, giống như đang lái xe trên quốc lộ lại trông thấy một cái máy bay băng ngang qua đường cái = =
Mà chết tiệt nhất chính là không chỉ có một chiếc, vẫn còn chiếc thứ hai chiếc thứ ba...
"Ở chỗ Ứng Long Cổ Tiên có tin tức gì chưa?" Bên ngoài dãy hành lang quanh co vẫn còn mấy thần tiên đứng trên không trung nói chuyện phiếm, có một người dứt khoát đáp lên mái ngói cong cong, chỉ nhìn thấy chân không trông thấy mặt, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự lo lắng rất rõ ràng.
"Không tệ, tầng mười sáu xem như vẫn giữ được."
"Ừm, nghe nói mọi người đã rút lui về tới đây, chỉ phái hai ba người ở lại đó quan sát tình huống, vẫn chỉ đứng ở cửa vào tầng mười lăm, vừa thấy có chuyện không ổn thì sẽ lập tức bay trở về."
Đám người Dư Côn nhịn không được mà dừng lại nghe ngóng.
Có thể bàn luận trước mặt mọi người thế này, phỏng chừng cũng không phải là chuyện bí mật gì, chẳng qua bọn họ chỉ mới phi thăng, chẳng hiểu biết gì. Bất kể là tin tức gì cũng không thể bỏ qua được.
"Cũng may Ứng Long Cổ Tiên biết nắm bắt thời cơ, không quản tầng mười bảy nữa, trực tiếp bay xuống tầng dưới, chỉ dùng một kiện tiên khí mà đã có thể phong kín thông đạo của tầng mười sáu và các tầng trên. Sau đó lại sai khiến các Cổ Tiên ở Bồng Lai Tiên Các đến bày trận... Cuối cùng, haiz, để khống chế tầng mười sáu thì cần phải liên tục tăng cường linh khí, cho nên bọn họ liền bắt hơn ba trăm người, lôi ra Nguyên Thần, sau khi hút đủ linh khí liền phong ấn thành hạt châu rồi ném vào Hồ Luân Hồi..."
"Hiện giờ tầng nào mà chẳng chăm chăm tập kích tiểu tiên, phong ấn nguyên châu kia chứ? Cho dù là tầng chín của chúng ta cũng phải lo trước khỏi họa. Cứ bảo là trời không sập được đâu, giờ nhìn xem, quả thật là sập từng tầng một."
"Chúng ta vẫn là nên đến tầng thứ tám thôi, ngụ tại Bạch Ngọc Kinh này, tu vi chúng ta nói cao không cao, thấp không thấp, một khi gặp chuyện không may, chỉ sợ Nguyên Thần của chúng ta cũng bị lôi ra góp cho đủ số."
"Hàn Chi Tiên nói có lý, những người đã bỏ mạng ở tầng mười sáu kia, có ai là không thể tay không bóp chết chúng ta kia chứ?"
"Không được nói từ chết, Thiên giới này không cho phép giết chóc."
Bên cạnh người nọ liền vang lên tiếng chê cười: "Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bị ném vào Hồ Luân Hồi thì vẫn còn đường sống sao? Nguyên Thần bị cưỡng ép hút đi linh khí, chừng nào chưa vỡ nát thì chưa được bỏ qua, càng là những tiểu tiên có tu vi kém thì càng hữu dụng, sau khi ném vào Hồ Luân Hồi xong thì ngay cả phàm nhân cũng không làm được, mảnh vỡ Nguyên Thần lớn một chút nói không chừng còn có thể đầu thai thành một con súc sinh, còn những mảnh nhỏ vụn à, e rằng chỉ là mấy thứ tầm thường như mẫu đơn hoa cúc tím mà thôi... chứ còn có thể làm được gì?"
Những thần tiên đang nói chuyện đều rầu rĩ thở dài.
"Hy vọng tình trạng này chỉ là tạm thời, nếu không..."
Nếu không thì sao, không cần nói cũng thừa biết, đám người không tiếp tục bàn luận nữa, đều tự mình giải tán, xem ra là dự tính chuyển xuống tầm thứ tám.
Dư Côn thì thầm: "Đây là chuyện xui xẻo gì thế này."
Những người khác lại không lên tiếng.
Phải biết rằng, cho dù là khí linh cũng có cái gọi là Nguyên Thần, hiện giờ việc quan trọng nhất chính là nhanh chóng nghĩ cách đề cao thực lực, nếu không thì chưa kịp tìm đường về Nhân gian, bản thân đã phải dâng lên mạng sống luôn rồi.
Nghe nói tình hình nguy hiểm hiện nay đã bị ngăn lại ở tầng mười sáu, khoảng cách đến Bạch Ngọc Kinh hãy còn rất xa.
Ở tại Bạch Ngọc Kinh này cũng coi như an toàn, nếu lang thang bên ngoài, chắc chắn sẽ còn gặp nhiều chuyện tồi tệ hơn. Dọc đường từ Tiếp Tiên Thai đến đây bọn họ đã phải chứng kiến biết bao cảnh đuổi giết, phỏng chừng chính là các thần tiên do Bạch Ngọc Kinh phái ra lùng bắt những kẻ không có căn cơ thực lực thấp kém, sau đó dùng Nguyên Thần của bọn họ để đề phòng bất trắc.
Những cao thủ bị kéo đi làm vật hy sinh ở tầng mười sáu chết cũng thật oan, phỏng chừng lúc ấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn họ không kịp xuống dưới tìm người chết thay. Sau khi đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đám cao thủ tầng mười lăm đương nhiên sẽ có chuẩn bị sẵn, chẳng ai lại muốn lấy tính mạng mình ra đùa, dù là cao thủ rác rưởi nhất cũng tỏ vẻ có thể đến những tầng thấp hơn để cướp Nguyên Thần chuộc mạng, khó trách tai họa lại lan đến nơi Tinh Vệ, những tiểu tiên mờ mịt chẳng biết gì bỗng nhiên bị tập kích, bỏ mạng vô số.
Tổng trụ sở của Thừa Thiên phái ở ngay tại Bạch Ngọc Kinh này, nhưng chỉ chiếm cứ một địa bàn nho nhỏ.
Thật ra dựa trên thực lực của bọn họ, hoàn toàn có thể dời lên mấy tầng trên, lựa chọn Bạch Ngọc Kinh là vì nơi này vừa không bắt mắt, mà ở tầng chín này cũng chẳng ai có gan đến trêu chọc, người tu chân từ phàm giới lên chính là những kẻ có hộ tịch nằm ngoài Tiên giới, luôn bị cư dân bản địa xa lánh, các loại chính sách đãi ngộ cũng khác nhau, cho nên luôn phải đặt mục tiêu an toàn lên hàng đầu.
Thừa Thiên phái là đại môn phái ở Tu Chân giới, tổng cộng có hơn ba mươi người đã phi thăng, nhận được tin tức của Thần Cơ Tử, biết có hậu bối phi thăng, bọn họ liền cùng nhau tới đón.
Trận hình hoành tráng tới mức Bạch Thuật Chân Nhân với tu vi Độ Kiếp kỳ cũng thiếu điều choáng váng đến ngã ngửa.
Cả một danh sách dài các vị tiền bối môn phái đã phi thăng, tuy rằng Bạch Thuật Chân Nhân đã thuộc nằm lòng, nhưng khi toàn bộ bọn họ kéo ra đứng dàn hàng trước mặt, quả thực là áp lực như núi đó hiểu không hả? Mấy vị tiên nhân này, bối phận thấp nhất cũng được tính là sư tổ của ông ta, gặp một người lại cảm thấy vị thế bản thân càng hạ thấp, đợi đến khi gặp hết toàn bộ, Bạch Thuật Chân Nhân cảm thấy bản thân mình sắp lùn bằng Sa Sâm luôn rồi.
Đại đồ đệ của Thần Cơ Tử đã chết nửa năm trước, mà người nọ cũng có thể coi như nhân vật số hai trong môn phái, biến cố này khiến cho các tiên nhân trong Thừa Thiên phái vô cùng suy sụp, giờ đây trông thấy Bạch Thuật, sư tổ của ông ta là người đầu tiên không nhịn được mà bi thương khóc nấc lên, sau đó chính là sư thúc tổ của ông ta, không, không phải của ông ta, cả thế hệ xếp trên Bạch Thuật Chân Nhân đều đã bỏ mình khi Độ kiếp rồi, có thể nói cả thế hệ kia của Tu Chân giới chỉ có một mình sư phụ Đỗ Hành là phi thăng thành công.
Những chuyện như đồ đệ bỏ mạng, cho dù có là Thần Cơ Tử với thực lực thuộc cảnh giới đứng đầu tầng thứ mười tám cũng tính không ra, chớ nói chi là sư tổ của Bạch Thuật, tất cả đồ đệ của ông ta đều đã chết...
Đại trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông cũng ủ rũ, bời vì tình huống của Nhật Chiếu Tông cũng không khác là bao.
Mà kẻ xấu hổ nhất trong tình huống này chính là Dư Côn, lão phát hiện mình quả thực cứ như phụ huynh của cái tiểu đội phi thăng lên Tây Thiên này, ờm thì, năm đó ngoại trừ một kẻ đặc biệt trạch lại còn ở cách Đông Hải quá xa, những người còn lại lão gần như quen biết hết, chúng tiên của Thừa Thiên phái đều không nói gì, nhưng khi nhìn thấy Dư Côn, toàn bộ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lão béo nào đó đành phải kiên trì đứng như muốn dán dính vào bức tường, hận không thể biến thân thành cái phông nền luôn cho rồi.
Còn Thẩm Đông sau khi trông thấy chúng tiên của Thừa Thiên phái thì liền choáng váng.
Đứng đó đều là mấy ông lão râu tóc bạc trắng, cá biệt có người tuy giữ hình dáng trung niên, nhưng thân thể lại vô cùng gầy gò, áo dài tay rộng, siêu phàm thoát tục, nếu muốn phân biệt được ai với ai... quả thật rất khó!
Chỉ có thể nhìn quần áo hoặc phân biệt thần thức, cho dù là tiệc xã giao ở Nhân gian, cũng chẳng có ai lôi một mạch ra hơn ba mươi người rồi bắt người ta ghi nhớ cả, đã vậy còn không phải là gái đẹp, lại càng chẳng có gì đặc sắc, nếu gặp phải ai có chứng mù mặt chắc cũng muốn đập đầu vào tường quách cho xong.
Mà tai hại nhất chính là, Bạch Thuật Chân Nhân cũng theo cái phong cách này!
"Cả môn phái của ông ta đều mặc cùng một kiểu quần áo đúng không!" Thẩm Đông nhỏ giọng thầm thì.
Đỗ Hành không chút dấu vết mà vỗ vai hắn.
Thẩm Đông lập tức đứng thẳng, giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Đợi đến khi Bạch Thuật trong cơn hoang mang nhìn thấy một đám tổ sư của mình, Thẩm Đông vui vẻ đứng ở bên cạnh chờ xem trò cười, nhưng trò cười này lại không vui tí nào, sau khi nghe được tên của một người trong Thừa Thiên phái, Thẩm Đông thiếu điều phun trào.
Quỷ Cốc Tử!!
Vị ẩn sĩ thần nhân đại danh đỉnh đỉnh này mang theo tạo hình đồng bộ kinh điển của Thừa Thiên phái, đứng giữa một đám đồng môn, bối phận cũng không tính là cao, chỉ tầm tầm ở giữa, nhìn trên nhìn dưới trông trái trông phải cũng không phát hiện được ở ông ta có cái gì đặc sắc! Hai mắt Thẩm Đông sáng rực chăm chú nhìn ông ta, cũng không nghe thấy tiếp theo là đồ đệ của Quỷ Cốc tử lên sân khấu, hình như là Tôn Tẫn Bàng Quyên gì đó...
Thôi quên đi!
Thẩm Đông lập tức phấn chấn hẳn lên.
Trước khi hắn lên Thiên giới, còn gặp được Nhạc nguyên soái ở dưới gốc Kiến Mộc nữa kìa!
Hơn nữa, hồi đó lúc học ở lớp huấn luyện, tuy hắn không biết họ tên của văn sĩ lớn tuổi hay giảng bài cho bọn hắn, nhưng người dạy võ cho bọn hắn, còn bắt bọn hắn chạy vòng quanh khu huấn luyện chính là Nhạc Vân! Chỉ với điểm đó, chi phí của cái lớp huấn luyện này quả thật có nói bao nhiêu cũng không đủ!
Chút dị trạng ấy của Thẩm Đông, đương nhiên không lọt khỏi ánh mắt của những thần tiên này.
Thế nhưng trong hai ngàn năm qua, mỗi vãn bối mới phi thăng đều mang theo vẻ mặt này khi trông thấy bọn họ, các tiên nhân Thừa Thiên phái cũng đã quen rồi. Chút thanh danh chốn thế tục mà thôi, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
"Tôi còn tưởng rằng sau đó có thể nghe thấy tên của Gia Cát Lượng Lưu Bá Ôn chứ?" Thẩm Đông rốt cuộc vẫn phải ôm thất vọng.
Mà nghĩ lại cũng đúng, mấy vị sau chính là truyền kỳ, mà Quỷ Cốc Tử quả thực chính là truyền thuyết!
Khai Sơn Phủ nhìn hắn giễu cợt: "Lần sau nếu có dừng chân ở Nhật Chiếu Tông, phỏng chừng ngươi còn phải kinh hãi thêm lần nữa."
"Hả?"
"Nhật Chiếu Tông có một vị phi thăng, tên là Tả Từ."
*Tả Từ:
"Đó là ai?" Thẩm Đông nghi hoặc, chỉ cần không có mặt trong mấy bộ phim truyền hình, ở chỗ của Thẩm Đông cũng rất ít có ai biết gì về người đó. Muốn một kẻ không thích đọc sách như hắn biết mấy người này, quả thực là không dễ dàng gì.
"..." Khai Sơn Phủ chỉ có thể câm nín nhìn hắn.
Khó khăn lắm mới chào hỏi hàn huyên xong, các tiên nhân Thừa Thiên phái lúc này liền sắp xếp nơi ở cho đám người Dư Côn đang đứng đực mặt ở phía sau. Nhân tiện cũng khách khí hỏi xuất thân cùng môn phái, ừm, Dư Côn đương nhiên bị quẳng sang một bên, chuyện của lão vốn không cần phải hỏi.
Người thứ nhất, Nhật Chiếu Tông, cũng là đại môn phái, còn dẫn theo khí linh, không tồi không tồi, có tiền đồ.
Người thứ hai...
"Kiếm tu Đỗ Hành, kiến quá các vị tiền bối." Đỗ Hành nói với ngữ khí bình thản, nhưng lại không nói môn phái.
Thẩm Đông: giả bộ giỏi lắm!
Chúng tiên của Thừa Thiên phái có chút kinh ngạc, nhưng không ai nói gì, đến lúc nhìn thấy Thẩm Đông thì bọn họ lại ngẩn ra.
Tại sao lại là một khí linh, đã vậy còn là kiếm linh, kiếm tu có kiếm của mình, chẳng lẽ kiếm linh này chính là thuộc sở hữu của vãn bối Bạch Thuật nhà mình? Vì thế bọn họ nhao nhao đảo mắt nhìn sang Bạch Thuật Chân Nhân.
Đỗ Hành đúng vào lúc này lại lên tiếng: "Cậu ta là Thẩm Đông, cứ sắp xếp cho hai người chúng ta chung một chỗ là được."
"Hở?"
Chúng tiên có vẻ còn chưa theo kịp.
"Đây là kiếm của ta."
"..."
Các tiên nhân Thừa Thiên phái nghẹn họng nhìn trân trối, Thẩm Đông cảm thấy vẻ mặt của bọn họ chắc là đang muốn nói "Kiếm của kiếm tu sao có thể biến hóa, chuyện này thật không khoa học", ai ngờ Đỗ Hành vừa nãy thế nhưng vẫn chưa nói xong, lúc này mới chậm rãi bổ sung thêm một câu, "... cũng là đạo lữ song tu của ta."
"...!!"
Các tiên nhân Thừa Thiên phái bịch bịch bịch đồng loạt ngã quỵ hết mười mấy người, mà số người còn lại cũng đều chống tường, lắc lư theo gió, Thẩm Đông hắc tuyến đầy đầu mà nhìn vị duy nhất còn đứng vững tại chỗ là Quỷ Cốc Tử đang không ngừng vân vê chòm râu.
Cao nhân trong truyền thuyết quả nhiên có khác!
—
*Chú Thích:
Thiên nhân ngũ suy: từ ngữ trong Phật giáo, ý chỉ khi con người sắp chết sẽ có năm hiện tượng gọi là ngũ suy. Có hai loại là đại ngũ suy và tiểu ngũ suy.
– Đại ngũ suy: nếu có các triệu chứng này chứng tỏ người đó chắc chắn sẽ chết
Hoa trên đầu héo rũ. Ý nói búi tóc đẹp đẽ trên đầu (hoặc có thể là hoa cài trên đầu) xơ xác.Bản thân luôn không vui. Cảm thấy chán ghét nơi mình ở và cuộc sống của mình.Quần áo dơ bẩn.Thân thể hôi thối.Dưới nách có mồ hôi.
– Tiểu ngũ suy: gặp phải các triệu chứng này, nhưng nếu có thiện căn tu hành Phật pháp, có thể xoay chuyển tình thế
Tiếng không vang, giọng nói khàn khàn.Ánh sáng quanh thân trở nên u ám.Tắm rửa xong, nước tắm luôn dính trên thân.Không thể rũ bỏ dục vọng.Cơ thể suy yếu, mắt chớp liên hồi.