Linh Hoán kiếm tiên đã từng cho rằng, chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời ông ta chính là lúc sư phụ trước khi phi thăng còn kéo theo Thiên lôi bám riết ông ta không tha, mãi cho đến một ngày, ông ta tiện tay tặng một phần lễ gặp mặt cho đồ tôn mình...
Sửng sốt đến nỗi hai chân mềm nhũn, ngồi bất động dưới đất không đứng dậy nổi, hay mắt nhìn xa xăm lên trời, vẻ mặt méo mó quái dị.
Dư Côn biết Linh Hoán kiếm tiên này đặc biệt không phân phải trái, cho nên không dám hó hé gì, ngược lại, Khai Sơn Phủ lại đang nhỏ giọng thầm thì với chủ nhân gã:
"Phỏng chừng sẽ có một đoạn thời gian rất dài ông ta không dám nhìn thẳng vào kiếm của mình."
"..."
Mấy cái chuyện như phá hủy tam quan của một người quả thật không dễ chơi tí nào, đặc biệt khi đối phương còn còn một kiếm tiên với sức phá hoại cực kỳ kinh khủng.
Bạch Thuật chân nhân mang theo vẻ mặt "biết ngay lại gây chuyện mà", giữ vững tâm tình vò mẻ chẳng sợ nứt, chuyện của Đỗ Hành cùng kiếm nhà y thì sao, có ảnh hưởng gì tới Tu Chân giới à? Không hề, bọn họ đã lên trời rồi. Mà có lẽ nếu nói ra, cái tên kiếm tu lái taxi kia biết đâu chừng sẽ tông thẳng vào dải phân cách trên đường luôn thì sao...
"Rốt cuộc đây là chỗ nào?"
"Tiếp Tiên Thai, tầng trời thứ chín." Linh Hoán kiếm tiên hai mắt đăm đăm, thẫn thờ nói.
Mọi người đồng loạt cúi đầu nhìn cái đài cao nay đã nứt ra thành bốn mảnh, trôi nổi lơ lửng giữa mây mù.
Nghe tên cũng có thể dễ dàng đoán được, đây có lẽ là điểm xuất phát khi vừa phi thăng lên, nhưng nơi này sao lại hoang vu như vậy, ngoại trừ những người bị đuổi giết chạy ngang qua thì ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy? Chuyện này là sao đây, một kiểu phân biệt đối xử của người có hộ khẩu ở Tiên giới với những kẻ bên ngoài vừa phi thăng tới sao?
—— gần như bốn trăm năm nay chưa từng có ai phi thăng lên, mấy người thật sự cảm thấy như vậy à?
Mấy người nghĩ đây là nhà ga, chỉ cần bước ra ngoài liền có xe dù đậu đầy đường, không ngừng hô gọi "Đến Thượng Hải, Nam Kinh, Hàng Châu thì tới đây" hoặc là "Bán bánh mè đường nước khoáng báo tạp chí đây" sao? Mấy người nghĩ mình có thể tiện tay mua một tấm bản đồ hoặc sổ tay du lịch địa phương, sau đó đến địa điểm cố định mà thuê một chiếc taxi để đi tới nơi mình muốn đến dễ dàng vậy sao? Ít nhất lưu lượng khách phải đông một chút chứ, ở Tiên giới này, số lượng Tiếp Tiên Thai cũng không hề ít hơn nhà ga đâu, nhưng đã mấy trăm năm trôi qua mà cũng chẳng có lấy một bóng người, ai còn rảnh rồi đứng đó chờ nữa? Mà ngay cả thần tiên do Thiên Đình phái ra lo liệu việc này cũng đã sớm bỏ bê nhiệm vụ mà rời đi rồi.
Nếu không phải một chưởng của Thẩm Đông vừa lúc bổ trúng Linh Hoán kiếm tiên, bọn họ không biết còn phải ở đây lóng nga lóng ngóng đến năm nào tháng nào nữa kìa.
"Thiên giới không phải có tới ba mươi ba tầng trời sao?"
Với cái khái niệm chia tầng này, Tu Chân giới nghĩ rằng cũng không khác mấy so với ba mươi ba tầng cao ốc.
Linh Hoán kiếm tiên tức giận buột miệng khiển trách: "Là ba mươi ba tầng trời, nhưng những nơi có thể đi nhiều nhất cũng không nhiều hơn mười tám tầng. Nếu muốn lên trên nữa thì phải có tu vi Đại La Kim Tiên, còn nếu muốn lên được những tầng phía trên tầng thứ chín thì phải là Cổ Tiên, dù có nói các ngươi cũng không hiểu!"
"Thế nhưng ngươi không nói, chúng ta lại càng không hiểu." Dư Côn rầu rĩ vuốt cái đầu trọc lóc.
"Cổ Tiên... không phải phàm nhân, là cái loại chỉ cần biến hóa liền thành tiên ấy."
Linh Hoán kiếm tiên cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, mang theo vẻ mặt quái dị chỉ vào Thẩm Đông, sau đó quay sang hỏi Đỗ Hành: "Ờm, đây là kiếm của ngươi... vậy mấy kẻ này là ai? Các ngươi phi thăng cùng một lúc à?"
"Là bị kéo lên làm tráng đinh..." Khai Sơn Phủ vừa mới thì thầm một câu, đã bị đại trưởng lão tàn nhẫn đập một cái vào lưng.
"Vãn bối là Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông."
"Bạch Thuật của Thừa Thiên Phái."
"Ha ha ha!" Linh Hoán kiếm tiên lập tức cười như điên, vui vẻ nói, "Ta suýt tí nữa đã quên phong tục ở Tu Chân giới, những kẻ đồng lứa thì tên cũng không khác nhau là bao, đến đời các ngươi lại lấy danh xưng là tên dược liệu, ha ha! Đúng rồi, đời sau của các ngươi gọi là gì?"
Phá Hồ, Lạn Ngõa, Toái Bình... mấy cái tên này không nhắc cũng được. (nghĩa của mấy cái tên: hồ lô nát, ngói vỡ, bình mẻ...)
Lúc Thẩm Đông tỉnh lại lần nữa, trên mặt hắn đặc biệt đau (vì bị té).
Hắn cảm thấy cứ như mình vừa gặp phải một cơn ác mộng, chẳng những mơ thấy mình bị biến thành một thanh kiếm, mà còn mơ thấy —— ánh mắt hắn bình tĩnh quét tới Đỗ Hành đang đứng trước mặt, quyết đoán ngất tiếp.
Vậy mà không phải là mơ!!
Nhưng hắn lại không có cơ hội ngã xuống, bởi vì Linh Hoán kiếm tiên đã thuấn di tới trước mặt hắn:
"Ngươi... ngươi tên gì?"
"Thẩm Đông." Thập Phương Câu Diệt gì chứ, là do mấy kẻ nhiều chuyện ở Tu Chân giới gọi vậy thôi, nhiều nhất chỉ có thể xem như biệt hiệu.
Linh Hoán kiếm tiên nhíu mày, phỏng chừng là đang cảm thấy cái tên này không giống tên của một thanh kiếm.
Chẳng qua ông ta rất nhanh đã điều chỉnh lại vẻ mặt, vẫn là cái thần thái nhàn nhã, ngữ khí kiêu ngạo lúc ban đầu: "Ngươi phải ngoan ngoãn sống với Đỗ Hành, ừm, chiêu Thái Phùng Chưởng của ngươi cũng không tệ, tuy rằng ở trên trời, thứ này cũng không được xem là lợi hại gì, tùy tiện đổi chác là có thể kiếm được một bộ, nhưng không ngờ khí linh dùng thứ này hiệu quả lại rõ ràng đến thế, dùng sát khí để chấn nhiếp linh khí thiên địa, hay lắm! Thật tinh mắt!"
Ông ta mang vẻ mặt vui mừng mà nhìn Đỗ Hành, thật ra Thẩm Đông mua thứ này đơn giản là vì bị người ta lừa gạt, vốn chẳng có liên quan méo gì đến Đỗ Hành cả.
"Khoan đã, cái gì gọi là ngoan ngoãn sống với..." Da đầu Thẩm Đông tê dại, là một kiếm linh, hắn còn phải "ngoan ngoãn sống với" kiếm tu kiểu gì nữa? Hả? Đang yên đang lành lại đi đánh nhau, khiến cho hắn bị đập đến xương cốt toàn thân rã rời thì không nói đi, giờ còn định tiến thêm bước nữa là sao hả?
"Không phải đã có tơ hồng rồi sao?" Linh Hoán kiếm tiên kinh ngạc hỏi.
Nếu đổi lại là đang nói chuyện với người khác, Linh Hoán kiếm tiên sẽ không chút nể nang mà châm chọc đủ điều, nhưng đối với kiếm, vô luận là kiếm tu hay là kiếm tiên đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn, thái độ cũng rất tốt.
Không nhắc đến tơ hồng thì còn được, nhưng vừa nhắc đến, Thẩm Đông lại cảm thấy cả người không có chỗ nào là thoải mái.
"Này... tôi chỉ là một thanh kiếm."
Thẩm Đông thế nhưng vẫn cứ lấn cấn mãi chuyện này.
"Đúng vậy, ngươi chính là kiếm của Đỗ Hành, nếu như ngươi là kiếm của người khác, cái đó mới đúng là phiền toái." Linh Hoán kiếm tiên vẫn mờ mịt không hiểu gì.
"Ý tôi không phải như vậy." Thẩm Đông không có cách nào giao lưu với cái kẻ mang tư duy quái lạ như vầy được, đầu óc hắn rối tung, người trước mặt hắn đây là vị kiếm tu đã phi thăng của Đoạn Thiên Môn năm xưa sao? Xem tình huống, hình như ông ta cũng không sinh ra bất kỳ tình cảm khác thường nào với kiếm của mình, vậy tại sao có thể không chút vướng mắc mà lập tức chấp nhận hành vi hoang đường của Đỗ Hành kia chứ? Này đúng là không có tí khoa học nào!
"Kiếm, chính là Đạo của bọn ta, Đạo có ngàn vạn, biến hóa thất thường. Chỉ cần không cùng Đạo chung đường, thì cũng không thể là tình kiếp, cho nên chuyện này không có gì là không tốt cả." Linh Hoán kiếm tiên nói một cách rất đương nhiên, thần tiên không có chuyện yêu đến chết đi sống lại, song tu cũng chính là tu tâm thần cùng nguyên linh, những kẻ song tu có thể chân chính đụng chạm cơ thể lại chẳng có bao nhiêu, mà đương nhiên kiếm tu và kiếm từ lúc bắt đầu đã có tiếp xúc thân thể...
—— Linh Hoán kiếm tiên càng nghĩ càng vui vẻ, cũng càng nghĩ càng không thể nhìn thẳng vào kiếm của mình.
May là kiếm của ông ta không thể biến hóa thành kiếm linh.
Đầu óc Thẩm Đông quay cuồng hơn nửa ngày, đến lúc chống tay xuống đất mới chợt phát hiện có gì đó không đúng, lúc này hắn mới chú ý tới việc mây mù bốn phía đã biến đổi, cuồng phong liên tục gào thét. Tình cảnh xung quanh vô cùng quỷ dị, cứ như cả đám bọn họ đều đang đứng trong mắt bão.
Cúi đầu xem xét, nền đất đen tuyền, bên trên là từng mảng hoa văn to lớn trông vô cùng cứng rắn.
Nếu đổi lại là lúc trước, Thẩm Đông có lẽ sẽ không biết đây là nơi nào, nhưng cái thứ kia lại từng được chuyển phát đến nhà hắn. Hiện giờ chẳng qua chỉ là thay thế miếng vảy kia thành một tấm thảm lớn đến mức nhìn không thấy điểm cuối mà thôi, hắn sao có thể không nhận ra được.
"... Dư Côn?" Thẩm Đông không dám tin mà chỉ chỉ dưới chân mình.
Bạch Thuật Chân Nhân im lặng gật đầu.
"Bay chậm rì." Linh Hoán kiếm tiên lắc đầu nói.
Âm thanh giận dữ của Dư Côn lập tức truyền tới: "Bây giờ ta đang là Côn, ngươi có thấy qua con cá nào biết bay chưa?" Nếu không phải có thiên phú thần thông, có thể điều khiển sóng to gió lớn, khiến cho linh khí hội tụ thành lốc xoáy nâng lên thân thể khổng lồ này, biết đâu Dư Côn đã dựa vào trọng lượng của mình mà mang theo bọn họ rớt thẳng từ tầng thứ chín về lại Nhân gian luôn rồi.
"Thành thật chút đi!"
Linh Hoán kiếm tiên không chút khách khí mà giẫm xuống một cước, con thuyền lơ lửng hình cá lớn này lập tức chòng chành chao đảo.
"Tiên thú biết bay ở Thiên giới này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu không phải ngươi tương đối béo, ta còn không thèm đứng trên lưng ngươi đâu."
Này cũng hơi quá ngang ngược rồi đó! Có trưởng bối sư môn như thế này thật sự không có vấn đề gì sao?
Thẩm Đông không tự chủ được mà nhìn sang Đỗ Hành, không cần biết trong lòng người này đang nghĩ gì, Đỗ Hành chắc chắn sẽ không bao giờ hãm hại hắn, bọn họ họa phúc cùng chịu, có chết cùng chết —— đờ mờ sao càng nghĩ càng sai thế này, Thẩm Đông rầu rĩ ôm đầu.
Đỗ Hành dùng tốc độ không ai nhìn ra được mà khẽ cong khóe miệng, sau đó không chút dấu vết dịch sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Linh Hoán tổ sư lạc đường."
"Ặc?"
"Cậu cho rằng, tại sao ông ấy lại ép Dư Côn hiện ra nguyên hình, lại còn bay chậm như vậy?"
"..." Thể tích lớn, mục tiêu cũng rõ ràng, làm cho người ta dễ tìm thấy hơn?
Dù có hạ giọng xuống hết mức đi chăng nữa, Linh Hoán kiếm tiên cũng có thể nghe được, nhưng ông ta vẫn cố gắng giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì cả.
Thẩm Đông thật sự không còn gì để nói, tương lai chưa biết thế nào, Thiên giới thì hỗn loạn, ngay cả loại chức vụ nhàn tản như Nguyệt Lão còn có thể bỏ mạng, phòng chừng tình trạng đánh sống đánh chết ở nơi này đã diễn ra được một khoảng thời gian khá dài, khó khăn lắm mới gặp được một vị tiền bối đã phi thăng, muốn tìm một chỗ an toàn để trú ẩn cũng không xong, bản thân người nọ cũng không biết đường biết xá gì, lúc này còn có thể trông cậy vào ai đây hả?
Ba mươi ba tầng trời, mỗi một tầng đều như một thái dương hệ riêng biệt, nguyên hình của Dư Côn căn bản không đáng để nói tới, rề rề bay nửa ngày mới trông thấy ở một nơi xa xa phía trước có mười mấy người đang đánh nhau.
"Thiên giới này, rốt cuộc làm sao vậy?" Dư Côn nhịn không được hỏi.
Cho dù không biết đường, cũng không được lớp huấn luyện cấp tốc của Tu Chân giới phổ cập kiến thức, nhưng ít nhất cũng phải biết được chút bối cảnh lịch sử và phương hướng cơ bản chứ, cứ cái kiểu mắt nhắm mắt mở thế này, rốt cuộc bảo bọn họ phải sống thế nào đây.
Kết quả là Linh Hoán kiếm tiên cực kỳ dứt khoát mà nói: "Không biết."
"A, ngươi cũng không biết sao?"
"Cũng là sao, ngoài ta ra các ngươi còn gặp ai khác à?" Ngài kiếm tiên nào đó kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng xem ra cũng không ngốc.
Bạch Thuật Chân Nhân cùng đại trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đỗ Hành lên tiếng:
"Mấy ngày trước, Tinh Vệ bỗng nhiên hạ giới, nói Tiên giới hiện giờ vô cùng hỗn loạn."
"Ồ... Không đúng, nếu ngay cả Tinh Vệ cũng có thể chạy trốn tới Nhân gian, đã qua một thời gian dài như vậy, những thần tiên khác nhất định cũng đã tìm ra biện pháp." Linh Hoán kiếm tiên đau khổ suy tư.
Dư Côn buồn bực mở miệng: "Cũng đã được vài ngày ở trần gian! Đỗ Hành, trên trời một ngày, dưới trần một năm. Đây chính là nguyên nhân lúc trước ta không chịu lên Thiên giới, ngày trôi qua quá nhanh, mới đây mà đã sắp hết một ngày..."
Lời còn chưa dứt, cái lưng to lớn đen thùi đã đột nhiên chấn động, tất cả vảy cá đều dựng thẳng, may là những người đang đứng trên lưng cũng phản ứng kịp thời, lập tức nhanh chóng bay lên, vừa nhìn lại, cứ như mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên hóa thành một bãi đá thâm u, hàng loạt những cái vảy bóng loáng trùng điệp nhấp nhô, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được dần dần lặn xuống.
Tầm mắt của Thẩm Đông chỉ có thể trông ra được một khu vực rất nhỏ, xung quanh lại còn là những vòi rồng lốc xoáy hung hãn quay cuồng, cho nên hắn không thấy được dưới lớp vỏ của con cá khổng lồ này, trong tầng linh khí dày đặc bao phủ, từ khung xương đến thân thể của Côn đều đang vặn vẹo biến hình.
Vảy cá vừa biến mất, hàng loạt những đốm nhỏ kim sắc liền xuất hiện trên "mặt đất" tối đen.
Bằng một tốc độ rất nhanh, thoáng cái những đốm nhỏ kia đã hóa thành một rừng rậm kim sắc, đây chính là lông chim.
Tầng tầng lớp lớp, mỗi một sợi lông vũ đều có thể đem ra so sánh với một tòa cao ốc chọc trời.
"Aha ha, bây giờ ta có thể bay thật nhanh rồi, nói mau, đi về hướng nào?" Sóng âm từ thần thức của Dư Côn cứ như sấm rền mà liên tục vang vọng bên tai không dứt, Bằng, quả nhiên là sinh vật có tốc độ số một không ai sánh kịp, ngay cả thần thú của Tiên giới cũng không bằng.
Mọi người:...
Ừm, bọn ta hiểu mà, nếu đã đến Thiên giới, ngươi cũng sẽ một ngày biến hóa hai lần, có cơn như mấy tên bệnh thần kinh vậy, đi đến đâu tóc rụng đến đó, ai mà chịu đựng cho nổi? Nếu không phải ở Nhân gian linh khí thiếu thốn, bọn ta biết ngươi dù có bị đánh chết cũng quyết không chịu đến cái chốn Thiên giới này.
Thẩm Đông không nhịn được mà rủa thầm: "May là chúng ta không phải đang bị đuổi giết."
Nếu như là bị người ta đuổi giết, Dư Côn đang bay được nửa chừng lại hết xăng, phải biến về dạng cá, vậy còn chạy trốn kiểu gì nữa?
Thứ phương tiện giao thông này đúng là không đáng tin chút nào, lúc nhanh thì chính là động cơ xe đua F1, lúc chậm thì thậm chí còn không bằng cái xe đạp cà tàng của Thẩm Đông, đã vậy còn bự chảng, hoàn toàn là cái bia ngắm di động, rất dễ bị người ta vây đánh.
"Tiền bối, vậy... thường ngày ngài ở nơi nào?" Khai Sơn Phủ ngượng ngùng nói, hiển nhiên gã cũng đã phát hiện ra rằng Dư Côn quả thật rất không đáng tin cậy.
Với những kẻ không phải kiếm linh, vị kiếm tiên nào đó đương nhiên cũng sẽ không có thái độ tốt, chỉ lạnh lùng nói: "Không biết."
"A?" Điều đó là không thể nào.
Linh Hoán kiếm tiên ném ra một câu, nhưng cuối cùng vẫn coi như là nể tình Đỗ Hành Thẩm Đông, cho nên sau đó lại miễn cưỡng giải thích thêm:
"Hiện giờ thế cục Tiên giới rất loạn, tất cả mọi người đều không có nơi ở cố định, hôm trước lúc ta đang ngủ gà ngủ gật, thế nhưng lại có một đám điên dám xông tới, ta đuổi theo chém sạch bọn chúng, sau đó liền quên mất đường về."
"..."
"Ngài thật sự không biết Thiên giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Thuật Chân Nhân nửa tin nửa ngờ.
Kiếm tiên nào đó giận dữ, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Tại sao ta phải biết?"
Mọi người nghẹn ứ.
Dư Côn thì khỏi phải nói, ở Nhân gian lão đã hận không thể nắm toàn bộ siêu thị Sơn Hải trong tay, toàn tâm toàn ý kiếm tiền, Đỗ Hành tuy rằng không thèm để ý tới những chuyện này, nhưng nếu lỡ rơi vào tay y, y tuyệt đối sẽ không ngại ngùng mà bóc lột thêm chút lợi ích từ người nọ (Trịnh Xương Hầu chính là nạn nhân tiêu biểu trong chuyện này), mà hai người còn lại đều là xuất thân từ tông phái lớn của Tu Chân giới, Tu Chân giới cùng Nhân gian nếu có chút gió thổi cỏ lay nào, bọn họ đều sẽ vô cùng cảnh giác mà tụ tập mọi người cùng nhau phân tích, cho dù là hai kẻ vô tư lự không thèm để ý đến bất cứ chuyện gì như Khai Sơn Phủ và Thẩm Đông, tuy rằng không thích chen vào góp vui hỏi han tình huống này nọ, nhưng ít ra hai người họ đều nắm bắt được tình hình gần đây của Tu Chân giới, quả thực chẳng ai lại ngốc nghếch hồ đồ đến nỗi có thể nhởn nhơ tại một thế giới mà mình không biết rõ tình trạng cả.
Linh Hoán kiếm tiên, từ một phương diện nào đó mà nói, quả đúng là một sự tồn tại rất đỗi kỳ diệu.
"Ngài không lo lắng sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Ta có đồ đệ."
Khó khăn lắm mới gặp được một kiếm tiên từ Đoạn Thiên Môn phi thăng lên, đến chút thông tin có ích cũng không cung cấp được cho cái đám mới phi thăng như bọn họ, vậy thì ông ta có thể làm được gì hả!
"... Nghe nói Ngọc Đế Vương Mẫu toàn bộ đều biến mất, ngay cả tiểu tiên cấp thấp cũng tử nạn vô số." Dù gì đi nữa việc này cũng có thể xem như là chuyện lớn rồi đúng không, cho dù lúc trước ông không biết thì bây giờ cũng đã nghe nói rồi đó, ngay cả chút kinh ngạc cũng không thể hiện ra được sao?
"Chuyện đó liên quan gì tới ta?"
"Rất có khả năng là mọi người không thể sống ở Thiên giới này được nữa, vấn đề này còn không phải chuyện lớn sao?"
"Ta có đồ đệ."
"Nếu như đồ đệ ngươi cũng không có cách?" Đại trưởng lão cũng nhịn không nổi.
"Đồ đệ ta còn có đồ đệ mà."
Thẩm Đông hoảng hốt nhìn Đỗ Hành: "Tôi đã từng cảm thấy ông già kia dong dài muốn chết, lại còn điên điên khùng khùng, anh làm đồ đệ của ông ấy thật đúng là không dễ dàng gì, nhưng lúc này đây tôi lại cảm thấy ông già kia quả thực là tốt vô cùng, nhất định ông ta chính là vị sư phụ tốt nhất Đoạn Thiên Môn đúng không?"
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường:
Nếu đại chiến núi Bắc Mang lại bùng nổ một lần nữa, hai phe đằng đằng sát khí, U Minh giới do Hình Thiên dẫn đầu 【 lão Nhị nói, đầu của ngươi bị người Tu Chân giới giấu đi rồi 】, Dư Côn nói, đánh đấm thế này thật vô nghĩa, chúng ta dùng nhạc chuông di động để phân thắng bại đi
Hình Thiên: Hèn hạ, các ngươi khi dễ ta không có lỗ tai chứ gì, khoan đã, di động là cái gì?
Đám thủ lĩnh Tu Chân giới đều là dáng vẻ chết cũng phải dùng thử một lần chết cũng phải mua được di động, khí thế mười phần, toàn bộ đều reo hò cổ vũ.
Bạch xà Nguy bỗng nhiên bước lên, vô cùng tự tin mà bấm di động, chuông điện thoại của Nhị Phụ reo vang.
Hệ thống Thiên Đạo gợi ý: uy lực có thể sánh với Thiên Kiếp, xin chú ý chuẩn bị pháp bảo sẵn sàng, đề phòng bị shock chết
"Ngươi thật nhị (ngốc) thật nhị cho nên mới chấp nhận, xuống nơi đáy vực U Minh. Vì khao khát tự do mà rải huyết vũ đầy trời
Ngươi thật nhị thật nhị, chỉ có thể cho ngươi, vô ưu vô lự, ta mới an tâm..."
Bài nhạc chuông này là do Nguy biểu diễn
A, sao không ai vỗ tay?
Tu Chân giới toàn bộ hóa đá, U Minh giới toàn bộ phong hóa
Chúc mừng bạn trẻ Nguy, ngài chính là cao thủ đệ nhất Nhân gian, chiến tích vĩ đại là đã đánh bại đám người ( và không phải người) của cả hai giới.