"Này, ta tìm Triển Viễn đại sư... Đúng! Thân vương Cetera đang ở Bách Bảo Các của Thiên Diễn Tông bọn ta, hắn còn chưa nộp tiền phạt vì đã phá hoại viện bảo tàng, dựa theo quy định của Tu Chân giới, giúp đỡ cưỡng chế người vi phạm nộp phạt cũng có thể được khen thưởng... Được rồi! Đại sư ngài thật thẳng thắn, hợp tác vui vẻ, đúng rồi, nghe tông chủ nói tu vi của ngài lại tinh tiến, sẽ sớm đạp đất thành Phật, muốn tới Bách Bảo Các của chúng ta tinh luyện pháp bảo không? Nghe nói trên trời hiện nay loạn lạc, không có thực lực là không được đâu!"
"Cút sang một bên, dám kiếm chác trên đầu ta à!"
Triển Viễn mắng xong liền lưu loát cúp điện thoại, chợt phát hiện toàn bộ nhân viên ban ngành đặc biệt đều giữ một tư thế cứng ngắc mà nhìn chằm chằm ông ta, cá biệt hơn, một người mắt kính đã trượt hẳn xuống dưới chóp mũi mà vẫn không hề hay biết, những ánh mắt kia không phải là nhìn gấu trúc nữa, mà quả thực là đang nhìn hóa thạch khủng long.
"Cạch!"
Cây bút máy của thư ký từ trên mặt bàn lăn xuống dưới đất, lúc này mọi người mới chợt hoàn hồn lại.
"Đại... đại sư, ngài sắp thành Phật?"
"Mấy người không phải đã biết từ trước rồi sao?" Đối với mấy chuyện ngồi lê đôi mách của bọn họ, Triển Viễn đều biết rõ ràng, vết chu sa trên trán ông ta lại càng thêm bắt mắt, nhưng dáng vẻ hòa nhã ấm áp khiến cho người ta như tắm trong gió xuân lúc trước lại hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì, không phải là không có, mà là không chút dấu vết, không chút manh mối.
"Đúng là có nghe nói Phật môn phải luân hồi mười thế, nhưng mà..." Vẻ mặt của mọi người đã rất rõ ràng, đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, mà một thế của người tu chân cũng phải đến năm sáu trăm năm, ai biết đến chừng nào Triển Viễn mới sống hết một thế này. Cũng như con người ai ai cũng biết mình đều phải chết, nhưng không có bao nhiêu người cảm thấy bản thân mình sẽ chết ngay vào ngày hôm sau cả, cái chuyện mà họ cho rằng rất xa xôi lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, bọn họ không thể không sững sờ tại chỗ, ánh mắt còn tiện thể lia trên người Triển Viễn vô số lần.
Đạp đất thành Phật... Khái niệm đó thật sự quá mơ hồ, có thể nhìn thấy Phật sống như thế này quả đúng là vô cùng gian nan mà!
Thật ra đạp đất thành Phật cũng giống như phi thăng vậy, đều chỉ là một danh từ tượng trưng ở Tu Chân giới mà thôi.
Cũng giống như chỉ có thể lấy được thẻ xanh* ở Thiên giới vậy, những thứ khác vẫn cần phải nói sau. Triển Viễn ngay cả giấy chứng nhận trình độ chuyên môn cũng không khá khẩm hơn chút nào so với các vị La Hán ở Đại Lôi Âm Tự, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là một hành giả, gần như được xem là tăng sư tiếp khách cộng thêm chức vụ sa di ở các chùa miếu lớn, mà cái Phật tự kia cũng không phải là nhỏ.
*Thẻ xanh: thẻ thường trú dành cho công dân nước ngoài.
Nếu trên trời đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, còn không bằng để ông ta ở lại nhân gian thu dọn cục diện rối rắm cho Tu Chân giới.
Triển Viễn nặng nề bước ra khỏi phòng làm việc, để lại sau lưng một đám người hai mặt nhìn nhau.
—— bất kể là người tu chân nào cũng đều xem việc lên trời thành tiên là mục tiêu cuối cùng, nhưng sao Triển Viễn vẫn không có chút vui vẻ gì? Tâm tư của người tu chân thật đúng là khó hiểu!
Lúc này đây, vị thân vương Huyết tộc đang ngồi trong Bách Bảo Các uống trà cũng không lo lắng gì về chuyện tiền phạt, người gã kiêng kị nhất chỉ có mỗi Trịnh Xương Hầu.
Lơ ma lơ mơ thế nào lại làm mất luôn cái túi Càn Khôn của Trịnh Xương Hầu, nếu như để con Hạn Bạt kia tìm tới cửa, gã sẽ gặp chuyện vui lớn đây.
Uống trà uống đến mức chẳng còn thấy mùi vị, bởi vì số dư trong tài khoản thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải không đủ, thân vương Cetera đành phải ù ù cạc cạc bán luôn một cái răng nanh của mình cho Bách Bảo Các —— năng lực phục hồi của ma cà rồng rất mạnh, hai cái răng nanh của thân vương tuy rằng rất lợi hại, nhưng đợi chừng 30 năm nữa là sẽ mọc lại thôi, không cần lo lắng, với thực lực của gã, lúc đánh nhau cũng chẳng đến mức phải dùng răng mà cắn.
"Haiz, thân vương đại nhân, ngươi không thể nán lại thêm một ngày sao? Hội đấu giá pháp bảo cũng sắp diễn ra rồi!"
"Không không, mấy thứ ở chỗ các ngưỡi tuy rất thú vị, nhưng ta muốn dzề nhà!" (ảnh nói ngọng nha)
"Hiếm lắm mới được một lần đến Trung Quốc mà..."
Thân vương Cetera đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Tiếc thật!" Chúng đệ tử của Thiên Diễn Tông đều nhao nhao dùng ánh mắt như nhìn vật liệu luyện khí mà tiếc hận từ biệt vị thân vương Huyết tộc nào đó.
Đợi sau khi thân vương Cetera vội vàng biến mất trong đám người, mới có một người tu chân đột nhiên vỗ trán: "Khoan đã, ta quên nói cho hắn biết, một khi có thần tiên hạ giới, kết giới của Thần Châu sẽ tự động phong bế lại, chỉ cần không phải phàm nhân, bất cứ người nào cũng không thể ra ngoài!"
Thân vương, tuy rằng ngài đi máy bay, nhưng chỉ cần có mặt ngài, cái máy bay kia dù muốn cũng không có cách nào bay ra khỏi Trung Quốc được đâu.
"Đáng tiếc, hắn chỉ đồng ý bán một cái răng thôi!" Chúng đệ tử Thiên Diễn Tông tiếp tục đứng trước cửa thở dài.
Người nào không biết còn cho là bọn họ thật nhiệt tình, tiễn khách tiễn đến mức người đã đi xa mà đám chủ nhà vẫn nán lại chưa chịu giải tán.
"Đúng vậy, thứ vật liệu này Thần Châu chúng ta không có, tông chủ nói, chờ ngày nào đó Trịnh Xương Hầu phá sản, phải nghĩ biện pháp khiến hắn cũng bán một cái răng, để xem thử có thể đúc ra loại binh khí tốt nhất hay không."
"Dùng răng Hạn Bạt? Vậy binh khí kia nhất định cũng sẽ mang thuộc tính khô hạn đúng không? Ai mà chịu mua cái thứ pháp bảo này về kia chứ!" Chúng đệ tử đồng loạt lắc đầu, cảm thấy đây đúng là một ý kiến tồi tệ.
"Tông chủ nói, không thể làm binh khí, vậy đặt trên kệ Bác Cổ làm vật trang trí cũng rất thú vị."
"Cứu mạng, chứng nghiện sưu tập của tông chủ lại nghiêm trọng hơn rồi! Lão nhân gia ông ta lần trước dùng biết bao nhiêu tiền để mua lại cái bộ Lăng Thiên Y rách nát kia từ tay Thương Quân, đặt trong đại đường Bách Bảo Các, còn ghi chú phía dưới rằng đây là tấm vải lông Giao Điểu truyền kỳ từng hai lần hứng chịu Cửu Trọng Thiên Kiếp! Quá là lừa đảo!"
"Đừng nói nữa, điện thoại reo kìa!" Một đệ tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy vào bắt máy.
Những người khác cũng dần dần tản ra, vừa đi vừa lên án đồ dùng của phàm nhân đúng là xài không quen, đồ vật kỳ quái trong Bách Bảo Các có rất nhiều, các loại âm thanh quái dị cũng không ngừng vang lên, tiếng côn trùng kêu tiếng chim chóc hót vốn chẳng còn lạ gì, toàn bộ đều là cảnh tượng lộn xộn rối tinh rối mù. Tiếng chuông điện thoại reo lên cũng chẳng ai phản ứng kịp, dù sao thứ này cũng chỉ mới xuất hiện được chừng 15 năm nay.
"Đây là Bách Bảo Các của Thiên Diễn Tông, xin hỏi... A, số điện thoại này, đạo hữu ngươi có hài lòng với cách trang hoàng động phủ của chúng ta không?"
Đầu dây bên kia, Thẩm Đông cầm tai nghe mà ngẩn người.
Từ sau khi căn phòng tồi tàn này được tu sửa lại, Thẩm Đông liền thường xuyên tìm được mấy thứ đồ chẳng ra làm sao chẳng hiểu để làm gì ở trên tường, hắn tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ với việc đội ngũ trang hoàng của Tu Chân giới thế nhưng ngay cả điện thoại cũng rất tri kỉ mà lắp đặt sẵn, phía trước điện thoại là một xấp thẻ tre, may thay chữ khắc trên đó chính là phồn thể, ừm, mà đa phần là mấy con số.
Thẩm Đông đoán đây chính là số điện thoại.
Hàng đầu tiên, siêu thị Sơn Hải, dãy số này hắn đã thuộc nằm lòng rồi, không có hứng thú.
Hàng thứ hai, đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc, nhanh chóng nhớ kỹ, nếu lần sau Đỗ Hành có phun máu nữa, cũng đỡ cho hắn phải luống cuống tay chân.
Thẩm Đông cảm thấy việc mình lo lắng cho an nguy của Đỗ Hành không có chỗ nào là không đúng cả, hắn đang sống rất vui vẻ, cũng không muốn một ngày nào đó lại ù ù cạc cạc đi bán muối chung với Đỗ Hành.
Thẩm Đông cho rằng hàng thứ ba chính là số điện thoại của Nhà hàng Bóng Đêm hay mấy thứ tương tự vậy, đây là hắn phỏng đoán theo lẽ thường, ngoại trừ siêu thị, bệnh viện chính là nơi quan trọng nhất, sau đó hẳn phải là các tiệm cơm giao hàng tận nhà, nhưng hắn đã quên, ở Tu Chân giới này, ăn cơm chính là cái chuyện có mức ưu tiên thấp nhất.
Hàng thứ ba, nếu có bất kỳ thắc mắc nào với cách trang hoàng động phủ, xin hãy gọi vào dãy số này.
Thẩm Đông lặng lẽ thăm dò xung quanh, phát hiện Đỗ Hành không có ở ngoài phòng khách, lập tức nhấc điện thoại gọi qua.
Nhưng khi đối phương đã bắt máy rồi, hắn liền ấp a ấp úng cả nửa ngày, sau đó mới hỏi được một câu:
"Trang hoàng thế này, mất bao nhiêu tiền?"
"A, chúng ta đã thu tiền rồi..."
"Tôi thuận miệng hỏi thôi. Đúng rồi, các người có biết phải tới chỗ nào để tìm được một đồ đệ tốt không?"
"Ặc, chúng ta chỉ có luyện chế pháp bảo động thủ theo yêu cầu, không... không nhận đặt hàng đồ đệ." Người tu chân ở đầu dây bên kia ngây ngốc trả lời.
"Tu Chân giới không có cái gì mà... lớp huấn luyện tiềm năng này nọ sao?" Thẩm Đông cảm thấy hết nói nổi, ngay cả phái đoàn thể dục thể thao quốc gia tham gia Thế vận hội, những vận động viên làm vẻ vang nước nhà trong đó cũng là xuất thân từ các đội thể dục tỉnh, được huấn luyện viên phát hiện trong các trận đấu cấp tỉnh rồi đào tạo ra. Một cái Tu Chân giới lớn như vầy, không có giáo dục bắt buộc thì thôi đi, khảo hạch cấp bốn cấp sáu gì đó chỉ có thể xem như là tự học, thế mà một cái nhà trẻ Tu Chân để làm nền tảng cũng không chịu xây, cho dù không phức tạp như việc tuyển chọn tài năng trong giới giải trí, song ít nhất cũng phải tập trung những đứa trẻ có tiềm chất lại để chọn lựa chứ!
Ngay cả việc duy trì phát triển liên tục cũng không hiểu, đời tiếp theo cũng không chú trọng bồi dưỡng, vậy tương lai của Tu Chân giới này phải làm sao đây?
"Lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan?"
"Không phải!" Cái đó là lớp dự bị đại học của Tu Chân giới, thứ hắn muốn nhà trẻ kia!!
Chính là mấy đứa nhỏ vừa được vài tuổi lại có tiềm chất tu chân ấy!! Ai mà đi muốn mấy con lệ quỷ và yêu quái đã biến hóa làm gì!
Vị đệ tử Bách Bảo Các kia đã hơi choáng váng: "Vậy ý ngươi là?"
"Ban ngành đặc biệt của quốc gia đang làm gì? Triển Viễn đại sư chỉ chuyên môn phụ trách việc thu dọn cục diện rối rắm, còn lại đều mặc kệ hết sao?" Thẩm Đông cũng bối rối, thật ra người bình thường đều có chút khao khát được vào Tu Chân giới đúng không, nghĩ thử xem, có thể bay, có thể sống mấy trăm năm, còn có thể thành tiên. Bất kể là nhìn từ góc độ nào, chỉ cần Tu Chân giới đề xuất muốn tìm những đứa trẻ có tiềm chất, quốc gia chính phủ nào mà lại chẳng giơ hai tay tán thành.
—— Đông Tử, cậu lại quên rồi, người tu chân còn rất để ý một thứ gọi là "duyên phận".
Đồ đệ là người truyền thừa tông môn, là người kế thừa lý tưởng cầu "Đạo".
Đạo có thể cưỡng cầu, nhưng không thể ép buộc. Mọi chuyện đều cần phải có duyên phận, cũng như chuyện chọn đồ đệ, không giống như chọn cải trắng ở siêu thị, đâu phải mọi đứa trẻ đều được sắp sẵn trên giá hàng, chờ đợi người ta tùy tiện chọn một đứa vừa mắt là có thể mang về nhà...
Thẩm Đông hỏi đến mức khiến cho vị đệ tử Bách Bảo Các kia nghe mà choáng váng, cũng giống như có người hỏi bạn, thi vào đại học thì có ý nghĩa gì, sao không dựa vào sở trường của mình mà chọn một ngành học ở trường dạy nghề, vậy có tốt hơn không? Mới nghe thì thấy cũng có lý, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy, quan trọng là chuyện này đã trở thành một thói quen của mọi người, đột nhiên bị phủ định như vậy, ai không choáng mới là lạ.
Người nọ bày tỏ mình chỉ là một đệ tử luyện khí nho nhỏ chuyên nhận đơn đặt hàng cho môn phái thôi mà! Vấn đề thế này sao không đi tìm Triển Viễn mà hỏi đi? Hay là do mình kiến thức nông cạn, cái đám tử trạch Tu Chân giới này bây giờ đã lười đến mức ngay cả việc tìm đồ đệ cũng phó thác cho người ta, còn bản thân ngồi trong động phủ gọi một cuộc điện thoại đặt hàng là xong?
"Ở chỗ ta có số điện thoại của Triển Viễn đại sư... còn có cả Dư Côn nữa, đạo hữu có muốn không?"
"Quên đi!"
Thẩm Đông rầu rĩ cúp điện thoại.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền sợ tới mức nhảy dựng, điện thoại lăn lông lốc trên tảng đá to tướng nào đó vốn được gọi là giường.
"Anh ở đây từ lúc nào vậy?"
Đỗ Hành đi đường không phát ra tiếng động cũng là chuyện bình thường, ánh mắt y từ điện thoại dời sang Thẩm Đông, im lặng không đáp.
"Ha ha, không phải anh nói lúc trước chưa kịp nhận đồ đệ sao? Tôi cân nhắc một chút, cảm thấy đây đúng là chuyện rất nghiêm trọng." Thẩm Đông cũng hiểu được phản ứng của mình có hơi thái quá, nhìn xem, hắn cũng đâu có làm ra chuyện gì không dám gặp người đâu, chẳng phải chuyện này cũng là để cho Đỗ Hành quyết định sao, không cần thiết phải che che giấu giấu như vậy.
Nếu không phải khi nhắc tới chuyện chưa tìm được đồ đệ mà cuộc chiến ở núi Bắc Mang đã bắt đầu, vẻ mặt Đỗ Hành lại mang theo một loại phiền muộn không thể diễn tả thành lời, Thẩm Đông hắn cũng không thèm phí công đâu.
"Tình hình trên trời rốt cuộc như thế nào, tạm thời còn chưa nói chính xác được, anh nhanh chóng tranh thủ thời gian lúc còn chưa phi thăng để đi tìm một đồ đệ đi." Thẩm Đông cứ như đúng rồi mà vạch sẵn kế hoạch cho Đỗ Hành, "Mấy cái chuyện truyền thừa này cũng như chạy tiếp sức vậy, anh đưa gậy cho người ta xong, chuyện sau đó liền do đồ đệ anh lo, anh cứ thảnh thơi mà sống thôi!"
"..."
Đỗ Hành rất muốn nói cho Thẩm Đông, năm đó Linh Hoán Tán Nhân của Đoạn Thiên Môn ở Đông Hải cùng đồ đệ của ông ta, chính là đồ đệ dựa vào sư phụ mà làm việc, sư phụ không ngừng quẳng gánh nặng sang cho đồ đệ, người ta thấy vậy liền nói ra nói vào "Có người làm sư phụ như vậy sao", một người khác lại đúng lý hợp tình "Không phải vậy thì ta thu đồ đệ làm gì"... Một môn phái đang yên đang lành, chính là như vậy mà giải tán.
"Đúng rồi, nên tìm đứa nào đó tốt chút!" Thẩm Đông nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang, "Tôi cảm thấy đời này chuyện đúng đắn nhất mà sư phụ anh từng làm chính là nhận anh làm đồ đệ. Ít ra anh cũng đáng tin hơn ông ta nhiều! Chúng ta khó khăn lắm mới thoát được cái ông già ưa lèm bèm đó, anh ngàn vạn lần đừng tìm một đồ đệ cả ngày thích hỏi này hỏi nọ về nha, phải im lặng, nghe lời, giống như Thạch Lưu ấy, ngoan ngoãn ngồi một chỗ là được."
"Liu ~" Nhóc ly miêu ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, nghiêng đầu mờ mịt nhìn Thẩm Đông.
Đỗ Hành nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Đông, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình:
"Cậu nghĩ rằng những đứa trẻ có tiềm chất tu chân dễ tìm lắm sao?"
Không đợi Thẩm Đông trả lời, Đỗ Hành nói tiếp: "Mà có thể làm kiếm tu, trong một trăm đứa trẻ có tiềm chất tu chân chưa chắc có một, dù chúng ta có đứng bên đường lớn, hay đứng trên cầu vượt xem xét từng người, xem mười năm cũng chưa thu hoạch được gì."
"Đứng trên cầu vượt làm gì?" Thẩm Đông theo bản năng mà trả lời, "Chúng ta hẳn là nên đến nhà trẻ... Không đúng, phải là KFC hay McDonald ấy, cũng không đúng, kỳ thật nên đến khoa phụ sản ở bệnh viện mới đúng, nhưng mà mấy đứa nhỏ quá thì phiền lắm, không biết nuôi làm sao, anh biết không? ( Đỗ Hành theo bản năng lắc đầu, Thẩm Đông buông tay) Dù sao tôi cũng không biết, a, hay là đến mấy sân chơi cho trẻ em, anh thấy sao?"
"..." Cậu chắc chắn mình không phải là đi bắt cóc trẻ em chứ?
Thẩm Đông cảm thấy mấy chuyện như thế này quả thực không thành vấn đề, sư phụ Đỗ Hành đang yên đang lành còn tạo ra một trận cuồng phong cuốn con cái nhà người ta đi luôn kia kìa, có hành vi bất lương của ai kia làm hình mẫu, bất kể là làm ra chuyện gì hắn cũng đều yên dạ yên lòng.
Nhưng một suy nghĩ khác lại lóe lên trong đầu, cuối cùng hắn cũng nghĩ đến thân nhân cha mẹ của đứa trẻ, này thì hơi khó lo liệu đây.
Vì thế hắn bật thốt: "Không thì tôi chạy đến trại trẻ mồ côi? Chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần thủ tục nhận nuôi là xong xuôi hết!"
Đỗ Hành:...
—— Thẩm Đông cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, cậu thật sự không để ý cái hành vi "hai người" đi "nhận nuôi một đứa trẻ"... có chỗ nào không đúng sao?