Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 71




Gió bắc rít gào, từng mảng tuyết lớn ào ào thốc tới, mặc dù khoảng cách phía trước chỉ chưa tới ba thước, nhưng hai người cũng đừng hy vọng có thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, chẳng qua nơi này cũng là trên không trung, vốn chẳng có thứ gì dùng làm cột mốc được cả.

Mà không biết là do tốc độ bọn họ quá nhanh, hay là gió lốc bão tuyết quá dữ dội, tầm mắt bọn họ chỉ có thể cảm nhận được một mảng trắng xóa xung quanh mình.

Mây đen trĩu nặng, trông như thể sắp sửa kéo sụp cả bầu trời xuống bất kỳ lúc nào, vươn một bàn tay ra, cứ như bản thân đang bị giam cầm trong một không gian u ám lạnh lẽo, không thể nào thoát ra.

—— đây đều là do vị thần tiên hạ phàm kia gây ra sao?

Thẩm Đông buồn bực nhìn cơn bão tuyết đang tàn bạo càn quét tứ phía kia, hắn còn tưởng rằng thần tiên đánh nhau, thứ hứng chịu xui xẻo chỉ là một ngọn núi hoặc một con sông nào đó thôi, hay nhiều nhất cũng chỉ là đánh sập một cây cầu lớn, thế nhưng thứ bão tuyết hung hãn trái mùa này là sao, sự hiện diện của nó mang ý nghĩa gì?

Đồng thời, trong cơn bão tuyết này còn ẩn hiện một luồng khí tức khiến cho hắn cảm thấy như bị đè nén.

Thẩm Đông không có cách nào mở miệng nói chuyện, nếu nội tức trở nên hỗn loạn, hắn sợ rằng mình sẽ từ trên không trung rớt thẳng xuống. Mặc dù chỉ có cổ tay là được Đỗ Hành nắm lấy, thế nhưng thân thể hắn cũng không nặng nề treo lơ lửng giữa trời, lực đạo trên cổ tay hắn không quá mạnh, nhưng lại đặc biệt chặt. Thẩm Đông thậm chí còn không cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ những cơn gió thốc kia, hắn đoán rằng đây có lẽ là lợi ích từ mấy ngày "nằm viện" ở Thần Nông Cốc.

Cảm giác mới mẻ lúc ban đầu dần qua đi, sau đó lại bị thay thế bằng sầu não, lần sau nếu có cơ hội, Thẩm Đông nhất định phải nói với Lôi Thành rằng: mấy cái chuyện bay lượn này quả thật chẳng thú vị chút nào, cái gì mà tự do tự tại dạo chơi giữa đất trời chứ, nếu không là hoang tưởng thì chỉ có thể là lạc đường thôi.

Đúng vậy, thứ mà hiện giờ Thẩm Đông đang lặng lẽ thẩm du trong não chính là, dưới cái loại thời tiết chết tiệt như này, Đỗ Hành còn có thể nhận ra được đường đi hay sao?

Mà quan trọng nhất, cảm xúc của Đỗ Hành rõ ràng là đang cực kỳ bất thường!!

Điều đó có thể dựa vào lực đạo trên cổ tay, thêm cả vẻ mặt của y mà dễ dàng nhận ra.

Đỗ Hành thường ngày vẫn đeo trên mặt một nụ cười gần như không thể nhìn ra, đây chẳng qua chỉ là một động tác bâng quơ theo thói quen của y mà thôi, ánh mắt y vẫn là bình thản mà lạnh lẽo, không phải y không có tình cảm, mà là tất cả những thứ xung quanh đều không khơi gợi nổi chút hứng thú nào trong y. Chính điều đó đã tạo ra một Đỗ Hành với vẻ ngoài bình thản vô sự, rất dễ nói chuyện —— đa số người ở Tu Chân giới cũng gần như tập thành cái đức hạnh này, chẳng qua mỗi người bọn họ đều biểu hiện ra bên ngoài theo một cách riêng, chẳng hạn như Bạch Thuật Chân Nhân thì trông cực kỳ cứng nhắc nghiêm túc, Dư Côn thì cứ như vĩnh viễn đều là bộ dạng cà rỡn không thể nói chuyện một cách đứng đắn được, Khai Sơn Phủ lại cứ thích nói tràng giang đại hải như thể quen thân lắm, Thẩm Đông đã từng nghi ngờ phải chăng dù có tìm mỏi mắt khắp giới Tu Chân cũng chẳng mò ra được loại người mà thường được gọi là tuyệt thế cao nhân, chỉ một ánh mắt đảo qua cũng có thể khiến cho cả tập thể nín lặng (không phải tại vì Tu Chân giới đều toàn một đám thiếu I-ốt sao?), giờ đây hắn lại cảm thấy cái biểu hiện này quả thật rất đáng căm phẫn!

Lệ khí trong mắt Đỗ Hành ngày càng chồng chất, ngay cả Thẩm Đông cũng đã nhận ra. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, Đỗ Hành không phải là tu đạo đến mức chẳng biết tức giận là gì, y cũng không phải là dễ nói chuyện, càng chưa từng xem cái chuyện xui xẻo "làm mất kiếm dẫn đến không thể phi thăng" là chuyện không đáng nhắc tới!

Đỗ Hành vẫn luôn nhẫn nại, hơn nữa tính nhẫn nại còn rất cao. Người ngoài đồn đãi tàn nhẫn thế nào đâm sâu nào nỗi đau của y thế nào, Đỗ Hành cũng có thể xem như không có chuyện vì, bởi vì đối tượng chân chính khiến y phẫn nộ đến gần như biến thành tâm ma chính là ——

Thiên Đạo!

Một lần ở Chung Nam Sơn, một lần khi Độ kiếp.

Những người có thể thành tiên, tất có điều cố chấp, mà đã là cố chấp, thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đông nghe thấy Đỗ Hành ngửa mặt lên trời cười dài, ngữ điệu nhuộm đầy sát khí, sống lưng hắn chợt lạnh toát.

Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ rằng Đỗ Hành lại có một mặt như thế này, quả nhiên bình thản tao nhã gì đó chỉ là mặt nạ, một kiếm tu với tu vi siêu phàm đến mức phản phác quy chân*, một lòng lấy kiếm cầu đạo, làm sao có thể "không sắc bén" thậm chí còn "trông rất dễ nói chuyện"?

*Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý. (kipalog.com)

Tuyết rơi ngày càng dày đặc, đến nỗi đọng thành từng mảng lớn, bao phủ cả vòm trời với sắc trắng mơ hồ, cứ như một cái lồng sắt chụp xuống thế gian.

Đỗ Hành lần theo phương hướng tỏa ra oán khí nồng đậm nhất, nhanh chóng bay sang.

Gió mỗi lúc một lớn, lệ khí cuồn cuộn trong tâm khảm y càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có một thứ khoái cảm mơ hồ, tựa như lúc ở dưới chân núi Bắc Mang ngày đó, nhìn thân kiếm nhuộm đỏ máu, xác thịt phơi đầy đường.

—— Thiên Đạo có trật tự, ta càng muốn nghịch thiên! Ngươi có thể ngăn được ta sao?

Pháp lực vô thức ngưng tụ lại, bộng tuyết dày đặc trong nháy mắt đã bị đẩy ra khoảng cách nửa dặm.

Cho dù đang ở giữa không trung, hành động này cũng đã cực kỳ rõ ràng, mắt thường không nhìn thấy được, nhưng nếu là yêu ma quỷ quái có chút năng lực, toàn bộ đều nhịn không được mà kinh thán, lập tức ngưng thần để quan sát rõ hơn.

Càng đi về phía trước, ngay cả Thẩm Đông cũng cảm nhận được, bởi vì luồng oán khí nồng đậm kia đã sớm ngưng tụ thành thực chất...

Vị thần tiên này là đặc biệt xúi quẩy, hay là thích oán trời trách người tới điên rồi?

Tùy tiện khiến cho trời đổ tuyết là muốn đùa kiểu gì đây, vật giá sẽ liên tục tăng cao đó biết không hả, Thẩm Đông vừa nghĩ tới giá cải trắng có thể sẽ lên tới năm đồng một cân, lập tức không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

Dù không chém chết được cái kẻ vô sỉ kia, cũng phải đánh cho kẻ đó tỉnh ra!

—— muốn oán trời trách đất thì về lại trên trển đi, đừng có lăn lộn ở đây ăn vạ. Có một câu thành ngữ nói thế nào ấy nhỉ, cường long không áp địa đầu xà, đã đến nhân gian rồi thì ít ra cũng phải biết điều chút chứ, là long thì cũng phải cuộn mình lại, hổ rời núi còn biết phải ngoan ngoãn ngồi đó kia kìa!

Đỗ Hành đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào một khe núi.

Cả con sông đã đóng băng, trên vách đá đều là tuyết đọng thành từng tầng, cây cối đổ rạp về một phía, không thấy được đất đai hay cát đá, ngay cả đường mòn và khe núi cũng không thể nhận ra, nơi nơi đều phủ một màu trắng xóa.

"Ở ngay đây!"

Đỗ Hành đánh ra một chưởng, kiếm quang màu xanh bổ về phía vách đá, núi đá bay tứ tung, nhưng sau khi rơi xuống một nửa thì vẫn thần kỳ mà giữ được nguyên trạng.

Một tiếng gào thét thê lương vang vọng, chấn động đến nỗi trước mắt Thẩm Đông chợt tối sầm.

Hắn suýt chút nữa là hộc ra một ngụm máu, cảm giác kia tựa như bị một người cầm chùy nện thẳng vào ngực, trong phút chốc không còn nghe được bất cứ âm thanh nào, nội tức hỗn loạn. Thẩm Đông cố gắng mở to mắt để nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, một luồng hơi ấm chợt len lỏi vào trong cơ thể, cả tứ chi bách hài hắn đều run rẩy —— sao lại giống cảm giác khi hắn rơi xuống đập nước vào mấy tháng trước như vậy, lúc ấy hắn dần dần chìm xuống, càng ngày càng lạnh, lại bị sặc nước đến chết đi sống lại, thứ mà hắn còn ý thức được trong khoảnh khắc cuối cùng đó chính là cả cơ thể đều run rẩy, hắn còn cho rằng mình chết chắc rồi ấy chứ.

Thế nhưng khi đó, không có luồng hơi ấm khiến hắn bình tĩnh an tâm như thế này.

Cho nên không giống như lúc cận kề cái chết, trước mắt Thẩm Đông vẫn tối đen, thế nhưng đầu óc lại ngày một thanh tỉnh, hắn cảm nhận được trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt này là một luồng oán khí nồng đậm, ngay cả tiếng kêu thê lương kia cũng trở nên rõ ràng: "Tinh Vệ ——"

Thẩm Đông lập tức sửng sốt.

Ai là Tinh Vệ, Tinh Vệ ở đâu? Chẳng lẽ vừa xuất hiện sau lưng mình?

Nhưng dù hắn có nôn nóng hơn nữa thì cũng chẳng thể mở miệng được, không, trạng thái này cực kỳ quỷ dị, cứ như là...

Lúc này, một bóng đen đánh tới, tiếng xé gió còn chói tai hơn cả tiếng kêu gào ban nãy.

Đỗ Hành chợt giương mắt.

Vừa rồi Thẩm Đông đột nhiên ngã gục, sau đó biến hóa, khiến cho Đỗ Hành đang lâm chiến lại bị phân tâm —— khí linh biến về nguyên hình, thanh quang chói lòa mạnh mẽ phát tán, băng tuyết bỗng nhiên tan rã, phạm vi xung quanh họ ngay cả nước tuyết vừa chảy ra cũng lập tức cạn khô, cùng với luồng oán khí đen đặc kia bốc hơi tiêu thất.

Thập Phương Câu Diệt, đã không còn hình dạng như lúc đội trưởng Chu đưa đến viện bảo tàng nữa.

Thân kiếm quả thật rất hẹp, vừa hẹp vừa dài.

Lưỡi kiếm mang theo kiếm quang sắc bén. Bề rộng thân kiếm trông như thừa ra một đoạn, chính bởi vì lớp thanh quang phía trong cùng nhìn như thực chất, song nó lại mỏng như giấy, sắc bén đáng sợ, đây mới là kiếm phong chân chính. Ở trên tay phàm nhân, vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra được bộ dạng của pháp khí chân chính.

Vô số tầng phù chú hoa văn trên thân kiếm lóe ra ánh kim nhàn nhạt, khác với những pháp bảo được khắc triện ấn công phu do Luyện Khí Tông luyện chế ra, tất cả những phù lục trên binh khí này đều là được hình thành một cách tự nhiên. Cũng như người tu chân đến tu vi Trúc Cơ thì thành đan, sau đó luyện thành Nguyên Anh. Binh khí có thể ẩn chứa rất nhiều uy lực, nhưng tất cả đều phải xem ở đặc tính của bản thân nó, thêm cả người dẫn dắt nó —— cũng chính là người sử dụng binh khí.

Có một đạo phù chú, chính là binh khí rất tốt.

Ba đạo trở lên, ở siêu thị Sơn Hải cũng mua không được, chín đạo phù chú, đã là có thể gặp nhưng không thể cầu.

Đây là thường thức phổ biến ở Tu Chân giới, nhưng kiếm trong tay kiếm tu, bùa chú đã không còn được tính bằng số lượng nữa, mà phải là bao nhiêu tầng. Chỉ trong khoảnh khắc một giây công kích, có thể thấy được tầng tầng lớp lớp phù chú trên thân kiếm không hề trùng lặp, biến hóa lần lượt, liên hệ chặt chẽ, lấp loáng lưu động như thể đang mang trong mình sự sống... Cảnh tượng này, cho dù đối mặt với thần tiên hay là người tu chân có chút kiến thức, đã có thể khiến cho bọn họ đại biến sắc mặt, hoặc là nghiêm túc chống đỡ, hoặc là dứt khoát quay đầu bỏ chạy.

Cả đời Đỗ Hành, vẫn chưa gặp được kẻ địch nào có dũng khí trực tiếp đụng độ với kiếm phong của y.

Quả nhiên là thần tiên ở Thượng giới, cho dù chỉ là một con chim dùng oán hận để đắc đạo?

Ánh mắt Đỗ Hành ngưng trọng, mang theo lệ khí mà nở một nụ cười âm u qua ánh kiếm quang thanh sắc, khiến cho kẻ tập kích y khựng lại.

Giây tiếp theo.

Không có tiếng binh khí va chạm, chỉ có lông vũ bay tán loạn, kiếm khí đâm vào khoảng không.

Nửa vách núi trực tiếp sụp đổ, triệt để vỡ nát, tuyệt đối tìm không ra hòn đá nào có kích cỡ lớn hơn nắm tay. Vết máu màu vàng kim lấm tấm rơi rớt trên nền tuyết trắng, tỏa ra một thứ linh lực không thuộc về nhân gian, tại rừng cây phía sau Đỗ Hành, toàn bộ cây cối đều bị chẻ làm đôi, trên thân cây hãy còn hiện lên ba vết cắt gọn gàng.

Trừ những thứ này ra, còn lại không thấy được bất kỳ tung tích nào của kẻ tập kích ban nãy.

Một sợi tóc đen dài, theo gió nhẹ nhàng hạ xuống nền tuyết trắng.

Trong màn kiếm quang thanh sắc, một bóng người cô độc đứng đó, dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh lẽo. Trong đó đã không còn là lệ khí, mà là sát ý kinh khủng đáng sợ. Sợi tóc vừa rồi theo chuyển động của thanh kiếm mà xao động bay lên, giờ phút này mới chậm rãi hạ xuống trên vai, bên môi Đỗ Hành khẽ nhướn lên tạo thành một độ cong cực kỳ bất thường, tay trái đặt nhẹ trên lưỡi kiếm, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn —— thanh quang sắc bén xuyên thấu qua kẽ ngón tay, rõ ràng là đang lướt trên kiếm phong, thế nhưng ngón tay lại không hề hấn gì.

Ngược lại, thân kiếm có chút chấn động.

Kẻ tập kích ẩn núp trong chỗ tối, đúng lúc nhận ra sơ hở này!

Bông tuyết trắng xóa hòa cùng lông vũ đen nhánh bay đầy trời, mạnh mẽ thốc vào chính diện, lần này ngay cả mặt đất cũng xuất hiện những khe nứt thật sâu, đất đá mịt mù bay tứ phía, từng luồng kim quang như ẩn như hiện bám sát gót khiến cho người ta hít thở không thông, đây mới là giết chóc thật sự. Thần tiên mà không có pháp bảo, vậy quả thực không thể gọi là thần tiên.

Đỗ Hành lặng im bất động, chỉ là y ra tay rất trực tiếp, một kiếm tài tình đánh tới.

"Rầm!"

Từng mảnh nhỏ bắn ra, đám cây cối vốn chỉ còn lại nửa đoạn giờ đã hoàn toàn biến mất, ngay cả ngọn núi phía xa xa cũng bị ảnh hưởng, vô số tảng đá từ trên núi lăn xuống, đồng thời những mảnh pháp bảo cũng trực tiếp phát nổ, ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng cả một món pháp bảo có hình dạng la bàn đang treo lơ lửng trên không trung cũng vỡ nát toàn bộ.

"Không!"

Một giọng nữ bén nhọn nghe vô cùng thê lương, nhưng đã không còn kịp nữa, ả ta chỉ có thể thu tay liều mạng lùi ra sau.

Cái la bàn kia đã hoàn toàn biến hình, phồng lên thật to, trông như sắp sửa nổ tung.

Kiếm quang thanh sắc lại bổ vào chính giữa la bàn thêm một lần nữa.

Chỉ một kiếm đơn giản, đã có thể ngăn cản nó nổ tung, cái la bàn bị chém thành hai mảnh cũng dần mất đi kim quang lập lòe trước đó, trực tiếp rơi xuống mặt sông đã đóng băng, ảm đạm bất động nằm một chỗ, trông không khác là bao so với đám đất đá bên cạnh.

Đỗ Hành lại lần theo vết máu màu vàng kim kia, cánh tay cầm kiếm càng thêm chặt.

Một người đàn ông vô cùng cao lớn, phần ngực để trần, dùng bàn tay to như cái quạt hương bồ tiếp được cô ả áo đen bị hất văng kia, người đàn ông này không có đầu, hai điểm trên ngực kia, thế nhưng lại là đôi mắt, cái rốn của gã cũng có thể chuyển động, phát ra thanh âm nặng nề mà đáng sợ:

"Ngươi chính là Đỗ Hành?"

Theo sau đó là một tràng tiếng cười kinh khủng, Hình Thiên nhẹ nhàng đẩy cô ả với vóc người như chưa trưởng thành, song trong mắt lại tràn đầy khí tức oán độc kia ra: "Nữ Oa, tránh sang một bên đi, ngươi từ trên trời xuống tìm ta, ta sao có thể để cho ngươi bị người khi dễ được!"

Vừa dứt lời, hai tay gã đột nhiên duỗi ra, một lá chắn hình chữ nhật cực lớn được làm từ thanh đồng cùng một cái búa to đã xuất hiện trong tay. Vóc người Hình Thiên cao hơn bốn thước, đôi chân trần vừa giẫm xuống, mặt đất lập tức chấn động, cho dù có cả một ngọn núi áp xuống cũng chẳng tạo ra được uy lực như thế này, gã bất thình lình hét lớn:

"Chết đi!!"

Cả đời Đỗ Hành, ngoại trừ Cửu Trọng Thiên Kiếp, kỳ thật chưa từng chân chính đấu qua một trận nào. Y giương mắt, lực áp ngàn quân.

Cổ tay khẽ xoay, trường kiếm nắm chặt, ngữ điệu bình thản, lệ khí tan biến:

"Ngươi không ngại thì cứ thử xem."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hình Thiên là thuộc hạ của Viêm Đế, Nữ Oa là con gái của Viêm Đế, Tinh Vệ là tên riêng do bà tự đặt.