Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 67




Tấm bùa vàng mà con cóc gỗ kia nuốt vào cũng không bị tống đến một nơi tối tăm âm u nào đó, đây chỉ là loại phép thuật có vào mà không có ra, chính xác hơn mà nói, đây là Hàng Ma chú mà các đạo sĩ tha phương thời cổ đại vẫn thường dùng để đuổi quỷ, trước đây bọn họ tay cầm kiếm gỗ đào, bày ra tế đàn, chân bước Thất Tinh Bộ, lại vung vẩy khắp nơi nào là máu chó nào là chu sa, sau đó lá bùa trong tay sẽ đột nhiên bốc cháy.

Nhưng có thể đuổi quỷ trừ ma thật hay không, vẫn phải nhìn vào tu vi của phương sĩ này.

Lá bùa này được vẽ rất tỉ mỉ, tuy nhiên chỉ cần có chút hiểu biết về huyền thuật thì cũng có thể ném một tờ giấy trắng vào giới U Minh, kỹ thuật cao hơn chẳng qua cũng chỉ là dùng tấm bùa bọc thêm một yêu linh ác quỷ rồi ném vào chung luôn mà thôi. Nói một cách đơn giản, loại bùa này chính là một cái vé xe lửa, nhưng không phải là loại mà chỉ cần đến chỗ bán vé là có thể mua được, mà người có thể chân chính mua được tấm vé để tiễn bước yêu ma quỷ quái này ấy hả... chúng ta chỉ cười mà không nói.

Phần lớn đạo sĩ tha phương đều tạo thanh thế vang dội, uy phong mười phần, nhưng thật ra chỉ là biểu diễn một màn tay không tặng vé, một trò xiếc với phạm vi hạn chế, cho nên vị hành khách cần phải tiễn đưa nhiều khi vẫn còn đứng lì một chỗ không thèm nhúc nhích ấy chứ.

Trong chốn thế tục phàm trần vẫn còn những cao nhân có chút tài năng thật sự, có thể đưa yêu ma ác linh lên chuyến xe một chiều nối thẳng đến U Minh giới, cũng không nhất định phải hiểu rõ nguyên lý cơ bản, dù sao bao nhiêu đời nay bọn họ đều học phép thuật theo kiểu như vậy, diệt trừ yêu nghiệt làm hại thế gian. Về phần đích đến của chuyến xe này là U Minh giới hay là Âm Phủ, đây không phải là trọng điểm cần chú ý.

Những quần chúng Tu Chân giới biết rõ chân tướng ——

Văn bản rõ ràng đã quy định, tất cả các loại tờ rơi quảng cáo phải được vẽ thêm phù chú ẩn, để trong một thời gian nhất định sẽ tự động chạy thẳng vào thùng rác. Nếu không thì các tông phái phát truyền đơn hoặc cá nhân sẽ phải nộp tiền phạt vì gây ô nhiễm môi trường, mà phương châm chính sách này quả thật cũng rất thích hợp với mấy người tu chân chỉ biết chết dí trong nhà kia. Các tờ rơi quảng cáo giảm giá đặc biệt của siêu thị cùng những hoạt động ưu đãi của các cửa hàng đều sẽ biến mất sau một thời gian hạn định, những người tu chân kia không cần phải đi dọn dẹp động phủ, trong nhà cũng không chất đống mấy thứ linh tinh lang tang này kia.

Ngay sau đó, cái ứng dụng này liền trở nên ngày một phổ biến hơn, phát triển sang cả các loại túi xách hoặc thùng chứa đồ, cùng với các loại giấy ghi chép vân vân, cuối cùng vận mệnh của chúng là đều xuất hiện trong thùng rác, rất thích hợp với mấy tên tử trạch, tạo điều kiện cho bọn họ không cần phải bước ra cửa vứt rác.

Cho nên mới nói, khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ hiện nay, cũng có hiệu quả cực kỳ vi diệu cứ như tu chân vậy: phát triển theo hướng nhanh chóng và tiện lợi, sản xuất ra thêm hàng loạt kẻ lười biếng.

Nhưng điều kiện sinh sống của các cư dân U Minh giới lại không được tốt cho lắm.

Khu vực sâu nhất, hoàn toàn không có chỗ nào trùng lắp với thế gian, thì bị Hình Thiên Nhị Phụ chiếm lấy, còn lại những khu vực khác cũng bị mãnh thú Cùng Kỳ tuyên thệ chủ quyền. Những cư dân còn lại đều phải chịu đựng việc các loại rác rưởi đột nhiên xuất hiện, mà thứ nhiều nhất, phạm vi lớn nhất chính là bùa chú. Chẳng hạn như hôm nay dự báo thời tiết của giới U Minh (nếu có) nhất định sẽ là: Kết giới bị phá hủy tạo thành khí tượng âm u kết hợp với sương mù ma quái kéo dài liên tục gây nên hiện tượng xói mòn, không có sương mù, không thích hợp để ngủ, đề nghị ra ngoài vận động, bởi vì khắp nơi sẽ có các loại bùa tung bay gây ô nhiễm trầm trọng.

Tại sao chứ, lễ Trung Thu chỉ vừa qua, tại sao các loại tờ rơi quảng cáo lại đều thi nhau hết hạn vào ngày mười sáu tháng tám chứ.

Cứ như trời đổ mưa axit vậy, mọi người cũng chỉ có thể chịu đựng, tìm chỗ ẩn náu, chớ có chơi dại mà bước ra ngoài dầm mưa, dù cho đã che chắn cẩn thận. Yêu ma cấp thấp nhất cũng chỉ bị bùa lột một tầng da, chẳng thể chết được. Cũng như bão tuyết lớn đổ bộ xuống nhân gian, nếu như không có yêu ma thực lực hùng mạnh có thể càn quét phá hủy những lá bùa phiêu đãng khắp không trung kia, đám yêu ma cấp thấp hơn ở U Minh giới đều chỉ đành cuộn mình bất động mười ngày nửa tháng, chờ ma khí ăn mòn mấy mẩu giấy kia thành cám, sau đó mới dám bước ra tiếp tục hoạt động ngày thường.

Đã có khu vực không hề ô nhiễm bị Hình Thiên Nhị Phụ chiếm lấy, thì đương nhiên cũng sẽ có vùng đất bị rác rưởi ảnh hưởng nghiêm trọng.

Những nơi này đều tương liên với phong thủy linh mạch của Thần Châu, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, những nơi này đều là đại tông phái truyền thừa mấy ngàn năm, rác sinh hoạt đặc biệt nhiều, cho nên yêu ma ở nơi này đều là mấy con quỷ xui xẻo bị xua đuổi tới.

Thẩm Đông vứt toẹt mẩu giấy màu vàng vừa rơi xuống đập vào trán mình.

Hắn lại tiếp tục khép mắt lại, bất động, giống như vừa nãy chỉ là bị muỗi cắn một cái, dù có ngứa có phiền cũng không có tâm trạng đếm xỉa tới.

Ở U Minh giới, cho dù là yêu ma có thực lực hùng mạnh, cũng sẽ không ngồi đó buồn chán xem mấy tờ rơi quảng cáo của giới Tu Chân, vớ vẩn, xem cũng có hiểu gì đâu! Trình độ dân trí ở nơi này, chỉ có thể nói là thấp hơn nhiều so với giới Tu Chân, vĩnh viễn cũng không thể nào cao hơn được, Hình Thiên đại thần chỉ biết được mỗi Giáp Cốt văn, Cùng Kỳ không học vấn không nghề nghiệp ngay cả một chữ Giáp Cốt bẻ đôi còn không biết nữa kia kìa, từ thuở hồng hoang mới khai sinh nó đã được định sẵn là một tên thất học từ trong ra ngoài, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Nhị Phụ và Nguy thì tốt hơn được một chút, nhưng cũng chỉ biết được thể chữ Lệ.

Con quái vật bị tống xuất đến nơi này nhả ra ma khí, mẩu giấy kia rất nhanh liền biến mất. Nó còn chưa kịp đắc ý, trên đầu đã có một lò Kim thủy luyện đan ào ào giội xuống, nóng đến mức khiến cho nó kêu ngao ngao, thân thể quá dài, nó vừa định tránh đi, lại gặp phải một thùng Hàn Quật thủy luyện pháp bảo, lúc này còn đang sủi bọt lăn tăn, tạt xuống, da thịt thằng nhỏ không chịu nổi cảnh bị giày vò tới lui như vậy, trực tiếp nứt ra.

Tiếng kêu gào ầm ĩ không dứt này, rốt cuộc đánh thức Nhị Phụ.

Gã choáng váng lắc lắc đầu, phát hiện bản thân đã mệt mỏi đến mức không thể đứng dậy nổi, liền theo bản năng mà quát gọi: "Nguy?"

Kết quả là không có tiếng trả lời.

Nhị phụ cả kinh, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, liền nhìn thấy bên cạnh mình là một con bạch xà, cả nửa thân hình đều huyết nhục mơ hồ, nhuộm thành một sắc đỏ chói mắt, đầu nó buông rũ sang một bên, cái đuôi lại thiếu hẳn một khúc. Những lá bùa tung bay đầy trời kia, càng khiến cho bạch xà không ngừng run rẩy, cứ như người ta xát muối vào miệng vết thương, tạo thành thương tích không đến mức trí mạng, nhưng lại đau đớn đến chết đi sống lại.

"Ai làm?" Thanh âm phẫn nộ của Nhị Phụ vang vọng khắp chốn U Minh giới tối tăm.

Gã nhớ rõ bản thân lúc ấy hình như đang truy lùng con Hạn Bạt kia, nhưng sao bỗng dưng lại trở về U Minh giới?

Khoan đã, dường như lúc đó gã vừa cầm lên một cái vỏ cứng có gai tua tủa, mang theo một thứ mùi vị vô cùng đáng sợ... Chẳng lẽ là Tu Chân giới bày ra mưu ma chước quỷ? Còn Nguy là liều mạng bảo hộ mang hắn trở lại hay sao (căn nguyên câu chuyện cực kỳ sai lầm, nhưng kết quả thì đặc biệt chính xác). Những vết thương này gần như đều là dấu vết bị cắn xé, không phải là thương tích do binh khí gây ra, hơn nữa người tu chân cũng không ăn thịt quái vật Thượng Cổ, vậy nhất định là Thao Thiết, thêm cả Dư Côn!

"Rào!"

Ngay tại lúc này, không biết vị nhân huynh nào ở Tu Chân giới lại đổ một chậu nước tắm có hương bồ hòn xuống.

Nhị Phụ ướt sũng đứng đó, giá trị nộ khí gần như vượt hẳn mức max:

"Tu, Chân, giới!"

Thù này nhất định phải trả!

Nhị Phụ biến trở về nguyên hình, cuốn lấy con bạch xà không thể nhúc nhích kia trườn về phía trước.

Những cư dân ở cái chốn xui xẻo này, thoạt trông cũng khá giống rắn, nhưng dưới cái đầu duy nhất của chúng nó lại phân nhánh tạo thành hai thân thể, có cánh nhưng hơn phân nửa đã bị gãy mất, có sáu chân nhưng lại cực kỳ nhỏ, chúng nó run rẩy nháo nhào trốn tránh Nhị Phụ. Ở U Minh giới, sức chiến đấu của chúng cũng không đến nỗi quá kém, nhưng kẻ đuổi chúng nó đến cái nơi xui xẻo này lại chính là Nhị Phụ.

Nhị Phụ mỗi lần nhìn vào cái thể trạng một đầu hai thân của chúng nó liền thấy phiền.

—— ai cũng đừng hòng đứng trước mặt Nhị BOSS mà nói ra chữ nhị, dùng thân thể làm ám chỉ cũng đều đáng chết sất.

Mà loài quái vật này lại có một cái tên rất tương xứng – Phì Di, một khi xuất hiện thiên hạ đại loạn, các đời tu chân giả đều dốc hết sức để đồ diệt bọn chúng, còn hận không thể chém chết hết hoặc là ném hết vào U Minh giới. Hiện giờ Nhị Phụ nhìn thấy chúng nó, liền nghĩ đến kẻ có kỹ năng tương tự là Trịnh Xương Hầu.

"Tiểu Hạn Bạt, ta phải giết ngươi, từng chút từng chút một xẻ da lóc thịt ngươi!" Nhị Phụ phẫn nộ há mồm cắn nát đầu của một con Phì Di, sau đó mới oán hận rời đi.

Từ đằng xa, giọng nói oang oang của Hình Thiên vọng tới:

"Lão Nhị, ngươi chạy đi đâu đó, có phải đang trốn tránh ta không? Ngươi nói đầu ta ở trên tay Dư Côn, đầu đâu?"

Có thể đoán được, Nhị Phụ lại tàn bạo khắc sâu trong lòng thêm một món nợ dành cho Hình Thiên, sau này tính tiếp.

Giọng nói từ từ xa dần, một lúc lâu sau, mới có một con Phì Di khẽ động đậy.

Sau đó chúng nó liền nhanh chóng tụ lại, đau thương nhìn đồng bạn bị cắn nát đầu, chúng nó sớm đã bị cuộc sống tù túng trường cửu ở U Minh giới tạo thành mối quan hệ máu mủ tình thâm (cái gì), chúng nó không tu luyện được thành quái vật, cũng không cần phải phấn đấu trở thành giống loài khan hiếm kỳ lạ gì, quanh năm suốt tháng, có sinh có tử, thế nên tất cả Phì Di hiện giờ đều có quan hệ huyết thống hoặc xa hoặc gần.

Phì Di mang đến đại hạn thiên tai, chúng nó thậm chí còn không biết khóc, chỉ có thể vặn vẹo thân thể, dựa vào trên người đồng bạn, không ngừng liếm láp dòng máu tươi chảy ra, phát ra từng tiếng kêu rên sắc bén chói tai.

Nếu như nói rằng U Minh giới là một cái lồng giam, vậy thì chúng nó chính là kẻ thảm nhất, đã ở trong ngục tù mà còn trở thành những con quỷ xui xẻo bị đày sang một ngục tù khác thậm tệ hơn. Bị quản ngục ức hiếp, thế nên đám tù nhân cũng theo đó mà chà đạp chúng, mà kẻ tồi tệ nhất chính là Cùng Kỳ, nếu con Bạch Hổ kia mà tỉnh giấc, thậm chí nó còn chạy tới tha một con Phì Di đi, xem như đồ ăn vặt mà nuốt chửng luôn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì chúng nó cũng sẽ chết sạch.

Một con Phì Di bỗng nhiên từ thi hài đồng bạn ngẩng đầu lên, ở khu vực tối tăm này nơi nơi đều là rác rưởi do Tu Chân giới bỏ lại, tốc độ phân hủy vĩnh viễn đều không thắng được tần suất thải ra, các thứ tạp nham linh tinh cái gì cũng có, nó lại từng ăn nhầm một viên đan dược luyện lỗi nào đó, cho nên suy nghĩ linh hoạt hơn đồng bạn nhiều lắm, ngoại trừ những hành động bản năng ra, nó còn biết tự hỏi rất nhiều chuyện.

—— nghe nói rất nhiều yêu ma đều truy đuổi theo linh khí, đi đến một nơi rất rất xa, so với Đông Hải thì còn xa hơn.

Đương nhiên cái danh từ nơi chốn kia đối với nó mà nói là không có chút ý nghĩa nào, với tư cách là một sinh vật thượng cổ có khả năng mang đến tai họa, con Phì Di này thậm chí chưa từng thấy qua ánh mặt trời, chưa thấy qua mây bay, trời xanh... càng không rõ "người" là cái sinh vật bộ dạng tròn méo như thế nào.

Giờ đây cái nhận thức này lại xuất hiện trong đầu nó, cực kỳ rõ ràng.

Rời khỏi U Minh giới, đến Nhân Gian đi.



Nhìn Thẩm Đông không chút đề phòng mà ngủ say bên cạnh, ánh mắt Đỗ Hành như chợt thanh tỉnh, lập tức rút tay về.

Vừa rồi dường như y có gì đó không đúng lắm, tựa như có thứ gì đang quấy nhiễu suy nghĩ của y, tâm cảnh cực kỳ bất ổn. Trong nháy mắt vừa rồi, y thậm chí còn muốn xuất vỏ kiếm ra phong ấn lại Thẩm Đông. Như vậy là có thể tránh được việc Thẩm Đông mỗi ngày chạy tới chạy lui, suy nghĩ này không biết như thế nào xuất hiện, lại rất giống điềm xấu mà y đã dự tính được khi gặp phải thiên kiếp ở dưới chân núi Bắc Mang, thế nhưng lại khiến y cảm thấy có phần đứng ngồi không yên.

Tu vi đã đạt đến cảnh giới phi thăng như y, lại không có cách nào ngồi thiền tĩnh tâm được.

Chuyện này đúng là kỳ lạ.

Đỗ Hành cảm thấy, dường như có chuyện sắp xảy ra.

Cũng trong lúc đó, tại Thừa Thiên phái chuyên về thuật số thôi diễn, trên đỉnh Tuyệt Phong sương khói mờ ảo là cả một tòa đạo quan dị thường to lớn, nó là danh môn đại phái đứng hàng thứ nhất thứ hai trong giới Tu Chân này. Hoàng Cầm chưởng môn đang nói chuyện bỗng dưng run tay, cả người cũng theo đó mà cứng ngắc, Bạch Thuật Chân Nhân bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, lập tức tiếp được cái điện thoại thông minh đang chực rơi xuống, đau lòng trách móc:

"Ta mới mua ở siêu thị Sơn Hải đó, ngươi không biết cẩn thận chút sao."

Hoàng Cầm mặt mày trắng bệch, vươn tay ra bắt đầu bấm đốt, hai mày nhăn nhíu đến nỗi có thể thắt thành nơ bướm.

Bạch Thuật Chân Nhân cầm di động bỏ lại vào trong tay áo, vừa giương mắt nhìn, lập tức khó hiểu:

"Chưởng môn sư đệ?"

Thật ra hai sư huynh đệ bọn họ cách nhau tới tận ba mươi tuổi, nhưng đối với người tu chân mà nói, 570 tuổi và 600 tuổi cũng không có khác biệt gì quá lớn, đều là hạc phát hồng nhan, tu vi sắp tiến tới độ kiếp như nhau cả. Nhưng Hoàng Cầm lại càng say mê với tinh tượng mệnh số, tuy rằng ngồi vào chức chưởng môn, nhưng ngày thường lại hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì tới chính sự cả, nếu có điều gì khiến ông ta bỗng nhiên căng thẳng, thì chỉ có một lời giải thích.

"Thiên cơ rối loạn, đại họa tương lâm."

"Cái gì?" Bạch Thuật Chân Nhân cũng giật mình bật dậy, ông thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có tai họa gì ập đến, U Minh yêu ma tranh chấp nội bộ, rất nhiều yêu ma đã chạy sang bên kia bờ đại dương rồi, gần đây chuyện có thể miễn cưỡng xem như quan trọng cũng chỉ có thể là —— "Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện Kiến Mộc nở hoa."

"Không biết." Hoàng Cầm chưởng môn nhắm mắt ngưng tức một lúc lâu, vẫn tính không ra được nguyên cớ.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Mà ngay cả trận huyết chiến núi Bắc Mang ngày trước, Hoàng Cầm trước đó cũng đã dự đoán được một kết quả không thắng không bại, nhắc nhở mọi người về các biến số có thể bất ngờ xảy đến, sau đó mọi chuyện đều diễn ra y như vậy. Rốt cuộc là thứ biến cố gì, thế nhưng còn nghiêm trọng hơn cả việc Đỗ Hành đương lúc lâm chiến lại độ kiếp giữa chừng?

"Đỗ Hành dạo này đã tìm về được Thập Phương Câu Diệt..." Bạch Thuật Chân Nhân vừa nói vừa nhìn sư đệ mình.

Tuy rằng ông ta có tu vi cao thâm, nhưng ở lĩnh vực thuật số này, quả thật không có chút thiên phú nào, nếu không chức chưởng môn cũng sẽ không tặng cho sư đệ.

Bạch Thuật Chân Nhân thấy Hoàng Cầm vẫn lặng im bất động thì càng thêm buồn bực, gần đây Tu Chân giới quả thật không có xảy ra chuyện lớn gì, Dư Côn từ Bằng biến thành Côn, dù sao cũng không tính là tin tức quan trọng gì đúng không?

Hai mày Hoàng Cầm càng nhíu càng chặt, sắc mặt đã trắng như giấy, một giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, sau một lúc lâu bỗng nhiên phun ra một búng máu, sau đó gục xuống.

Bạch Thuật Chân Nhân cả kinh, tay chân luống cuống, còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên gọi đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc, hay là tìm Dư Côn, chợt nghe được giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy của sư đệ mình:

"Đại hạn... mau tìm Trịnh Xương Hầu!"