*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sư phụ của Đỗ Hành nghiễm nhiên chính là tai họa của ngọn núi này, báo yêu cùng thụ tinh ngày nào cũng bị ông ta đuổi đánh đến mức chạy tán loạn khắp núi. Lúc đó giới Tu Chân còn quạnh quẽ hơn cả bây giờ, đám yêu quái suốt ngày ru rú trong nhà chỉ biết mỗi ngọn núi nơi bọn nó cư ngụ cùng với ngọn núi bên cạnh... Còn nếu năm ngọn núi* ngoài kia có chuyện gì xảy ra thì chúng nó phải dựa vào tin tức của đám chim di cư ghé qua hai lần mỗi năm, cho nên đề tài tán gẫu vô cùng hữu hạn.
*Năm ngọn núi linh thiêng: Hằng sơn, Hành sơn, Thái sơn, Hoa sơn, Tung sơn.
Mà ngay cả Nhật Chiếu Tông cũng bị quy chụp bằng một cụm tính từ "chỉ có trong truyền thuyết", cũng không thể trách được, đám yêu quái ngoại trừ nội đan của bản thân thì hoàn toàn chưa từng gặp qua loại đan dược nào khác. Mà Nhật Chiếu Tông chỉ có trong truyền thuyết kia thì lại có tới tận mấy ngàn loại linh đan diệu dược, bất kể là đan dược dành cho lệ quỷ, yêu tinh, sơn tiêu (ma núi), hay người tu chân, muốn đan dược có công hiệu gì thì sẽ có công hiệu đó.
Còn con Man Ngưu Yêu ở ngọn núi phía đông kia cũng vì năm đó cứu mạng một phàm nhân, nghe đâu là hậu duệ thân thích ở trần gian của vị đạo trưởng nào đó tại Nhật Chiếu Tông, cho nên nó liền được tặng cho một viên Biến Hóa Đan, chỉ cần tu hành chừng 300 năm thì sẽ có thể có được hình người. Những câu chuyện xưa bị cải biên và thay đổi nhân vật chính như thế này cực kỳ thịnh hành ở mấy chốn rừng sâu núi thẳm, đồng thời cũng là tiết mục được rất nhiều yêu quái ưa thích.
Tiếp theo chính là pháp bảo.
Những thứ vô cùng thần kỳ thì nhất định sẽ là những thứ đâu đâu cũng có thể bắt gặp, thần tiên cũng đều là mang dáng vẻ tầm thường như vậy, mấy câu chuyện thịnh hành ở chốn thâm sơn này thường thường đều là một vị thần tiên nào đó biến thành lão tiều phu, đi trêu chọc những thợ săn hung hãn, hoặc là ném cho bọn yêu quái một đứa trẻ mập mạp nhằm khảo nghiệm xem chúng có phải một lòng hướng đạo hay không, hay chỉ biết thỏa mãn dục vọng ăn uống mà sát hại người vô tội. Thần tiên nào cũng có pháp bảo, nếu không phải hắc phong đại khởi, hôn thiên ám địa thì cũng là đinh tai nhức óc, dời non lấp biển... Đám tiểu yêu quái sau khi nghe xong thì hai mắt đều trợn tròn, vẻ mặt hiện đầy khao khát.
Trên thực tế trong các đại môn phái ở giới Tu Chân, đan dược và pháp bảo cũng không phải thứ hiếm lạ gì, chỉ cần là môn nhân thì đều có tích trữ vài món.
Thế nhưng đối với mấy tiểu yêu chẳng thể phân biệt nổi người có tu vi cao thâm khác với thần tiên ở chỗ nào mà nói, nhãn giới của chúng thật sự rất hữu hạn, đa số đều không thể biến hóa, khó khăn lắm mới có thể luyện hóa ra được yết hầu, cũng chỉ có khả năng nói được tiếng người mà thôi. Chẳng hạn như việc chúng nó chưa bao giờ cảm thấy lão già râu bạc kia là nhân vật giỏi giang gì, bởi vì ông ta một không có pháp bảo, hai không có linh đan diệu dược, cũng chẳng khác là bao so với mấy lão đạo sĩ Thanh Vân Quán ở ngọn núi kế bên, đại khái cũng chỉ biết vẽ bùa bắt quỷ, không khéo nay mai còn vì tuổi cao sức yếu mà ngủm luôn ấy chứ.
Thế nhưng lão già kia lại cực kỳ có sức sống, một chưởng tung ra, cây gãy đá văng, yêu quái cũng có máu thịt thân thể mà, sao có thể không chạy trốn được?
Lão đạo của đạo quán ở ngọn núi kế bên cũng đã thay đổi ba người rồi, vậy mà sao lão già này vẫn còn sống được hay vậy?
Ký ức đứt quãng, Thẩm Đông còn chưa có bao nhiêu cơ hội để ngắm nhìn bé con Đỗ Hành thích xụ mặt kia, lúc ý thức của hắn trở lại thì Đỗ Hành đã là bộ dạng chừng 13, 14 tuổi, ông lão râu bạc gần như không có chút thay đổi nào, vẫn ngồi trong động phủ lảm nhảm với đồ đệ của mình.
Ông ta lại còn rất thích quay sang Thẩm Đông vẫn đang ở hình dạng linh thạch mà không ngừng lèm bèm.
Nào là làm một thanh kiếm, không nên vừa nhìn thấy thanh kiếm khác thì lại chém lung tung, đừng thấy kiếm tu khác rút kiếm ra thì liền nôn nóng muốn xông lên, ở giới Tu Chân này nơi nào cũng thích sử dụng kiếm, đừng có nhìn thấy người tu chân nào dùng phi kiếm thì lại kích động, đó là vật chuyên dùng để di chuyển, các ngươi khác nhau một trời một vực, có biết vì sao có thứ gọi là pháp bảo, mà có thứ lại gọi là pháp bảo bổn mạng không?
*Phi kiếm:
Lúc Thẩm Đông mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa, phát hiện cảnh vật lại thay đổi, vì thế hắn kiên quyết cho rằng tảng linh thạch lúc trước chắc chắn là bị ông lão kia lèm bèm đến ngủ gục luôn. Mà điểm kinh khủng nhất chính là, hắn rốt cuộc cũng phát hiện không thể nhìn tuổi tác bên ngoài của Đỗ Hành để ước tính khoảng thời gian đã trôi qua được, bởi vì mấy gốc cây ở cửa động phủ đã cao xấp xỉ 20 mét, mà tốc độ sinh trưởng của cây lại có liên quan đến chủng loại, thế nên, ít thì cũng đã 50 năm, mà nhiều thì... có khả năng là đã hơn 100 năm trôi qua.
Ông lão không có đồng môn, không có bằng hữu, cũng không có người tới cửa thăm hỏi, cho nên tên gọi của ông ta là gì hắn cũng không rõ.
Điều duy nhất hắn biết là, nơi này rất có thể là núi Chung Nam Sơn, cũng chính là núi Tần Lĩnh mà người thời nay thường gọi, rất hiếm có vết chân người lui tới, họa may cũng chỉ có người sống trên núi và tiều phu, ước chừng rất nhiều năm mới có một lần náo nhiệt, nghe nói có thế gia công tử nào đó mang theo đại đội nhân mã lên núi săn bắn, hoặc là vị tướng quân nào đó diễu võ dương oai dạo chơi trong núi, bọn họ hoàn toàn không hay biết có một đám yêu quái đang cực kỳ hào hứng dắt theo cả nhà, hô bè gọi bạn cùng chạy đến xem náo nhiệt.
Mà thứ náo nhiệt này Đỗ Hành cũng chạy tới xem thử.
Cái cảnh tượng tiên y nộ mã, dắt hoàng kình thương kia quả thật là cực kỳ hoành tráng.
*Tiên y nộ mã, dắt hoàng kình thương: Quần áo lụa là, ngựa xe khí thế, thương vàng giơ cao.
Trên vách núi chính là khán đài tốt nhất, cây tùng tinh kia ung dung leo lên vách đá, dùng rễ ghim chặt vào một khe đá, sau đó bắt đầu bán chỗ ngồi, phục vụ cực kỳ chu đáo theo tiêu chuẩn tam bao*, lại còn khom lưng hạ cành tạo thành một cái thang để cho đám tiểu yêu có thể dễ dàng trèo lên tán cây.
*tam bao: bao sửa, bao đổi, bao trả.
Đám yêu quái còn có thể nhân tiện mà ôm quyền chào hỏi hàn huyên cùng những hàng xóm láng giềng ở ngọn núi bên cạnh, những kẻ có thù oán cũng nhanh chóng đánh trước một trận cho xong, hội chùa như phàm nhân thường nói cũng không hơn gì cảnh tượng này, nhưng cuộc sống ở đây một trăm năm cũng như một năm vậy, hoàn toàn không thấy có gì thay đổi.
"Đó là người ở trên núi các ngươi à?"
"Đúng vậy, từ nhỏ đã luôn ôm theo một tảng đá, quái dị."
"Tảng đá đó là bảo bối sao?"
"Nhìn không ra, đen như mực xấu muốn chết! Trước cửa động phủ của ta mà có thứ như tảng đá đó thì ta đã sớm quăng đi rồi, nhìn thôi cũng chướng mắt."
Lúc đầu Thẩm Đông chỉ hắc tuyến, nhưng sau đó lại chẳng thể nhịn nổi nữa.
Câu nói này hắn đã nghe rất nhiều lần, chẳng những không thể quen được, mà ngược lại càng ngày càng giận, đề tài tán gẫu của lũ yêu quái trên núi rất hữu hạn, gặp mặt cũng không tiện nói thẳng vào vấn đề, vì thế nói vòng vo một hồi liền nói tới ở ngọn núi nào đó có một quái nhân luôn ôm theo tảng đá, nhìn đi, ở bên kia kìa, đúng là ngốc.
Thẩm Đông cũng nhịn không được mà oán thầm, chẳng lẽ kiếm tu chính là loại người trong truyền thuyết ba năm không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì liền khiến người ta kinh ngạc à?
Không đúng, phải là ba trăm năm, tinh thần y phải vững đến mức nào mới có thể nhẫn nhịn các kiểu châm chọc khiêu khích, không tranh cãi không hơn thua, vẫn kiên trì tu luyện cho tới khi rèn ra được thanh kiếm, trong khi đám yêu quái đều xem y như kẻ điên, thật đúng là rối rắm.
Thảo nào Đỗ Hành bất kể là đang đối mặt với chuyện gì thì cũng đều rất bình tĩnh, Thẩm Đông còn tưởng rằng y không biết sợ, nhưng thật ra là vì tâm lý mạnh mẽ sao?
Quên đi, muốn thành tiên cầu đạo thì đúng là phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ, làm thần tiên trên trời còn khó nhằn hơn cả ở Tu Chân giới nữa ấy chứ.
Nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ là binh khí, phải tu dưỡng tốt đến như vậy để làm chi?
Thẩm Đông rốt cuộc cũng đã phát hiện ra tật xấu của bản thân.
Hắn cực kỳ dễ nổi giận, lúc đầu còn nghĩ là do tính cách có vấn đề, cho nên tính khí cũng có hơi nóng nảy, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện thật ra tật xấu này lúc còn là một tảng đá hắn đã có rồi, hơn nữa khi trông thấy một con hoàng thử lang khinh miệt lắc eo huơ đuôi chỉ về phía này mà nói, tảng đá xấu xí kia trên núi đâu đâu cũng thấy.
Hắn phải nhịn kiểu gì mới không đập chết nó đây?
*Hoàng thử lang: còn gọi là Triết Siberia.
Thẩm Đông liếc nhìn Đỗ Hành, phát hiện Đỗ Hành đang làm ra vẻ như chẳng nghe thấy gì cả.
Ai cũng nói thiên đạo vô tình, ông trời cũng sẽ không để cho đám yêu quái này ung dung tự tại xem náo nhiệt như vậy, đại đội nhân mã vào núi lần này chính là người của triều đình, bọn họ mặc quân phục cầm binh khí, trông không giống như đi săn thú, chẳng qua họ cụ thể là thuộc triều đại nào thì Thẩm Đông cũng không cách nào nhận ra được. Cho nên càng đừng hy vọng đám tiểu yêu ở cái chốn khỉ ho cò gáy này biết được bây giờ trần gian đang là thời đại nào, hoặc thậm chí hoàng đế họ gì.
Nhưng từ xưa đến nay, mỗi triều đại đều có vài vị Thiên Hoàng quý tộc muốn cầu trường sinh bất lão.
Thỉnh phương sĩ, luyện đan dược.
Cho dù có trộm được linh đan diệu dược của Nhật Chiếu Tông thì phàm nhân cũng không thể tùy tiện sử dụng, dù có là Trúc Cơ Đan, đan dược đơn giản nhất trong các loại đan dược, phàm nhân tuổi quá bốn mươi không thể dùng, kinh mạch không thông thể dùng, tinh khí huyết không đủ cũng không thể dùng, nếu không thì đây không phải là trường sinh, mà là chết sớm.
Thế nên phải làm sao đây, lập tức liền có vài tên mưu mô gian xảo, đạo hạnh hữu hạn chuyên tu luyện mấy thứ tạp nham tự đề cử mình lên để lừa gạt, cầu vài chức vị quan to quý nhân.
Dược hiệu có lẽ cũng có tác dụng, khiến tinh thần người ta thoải mái phấn chấn hơn, nhưng trường sinh thì mơ cũng đừng mơ.
Ngoại trừ những tên đạo sĩ dỏm ham phú quý thích lừa lọc kia, những phương sĩ khác đều thuộc loại lấy chuyện công để mưu cầu lợi ích riêng, bọn chúng nói với hoàng đế rằng dược liệu tốt phải là loại quý hiếm thì mới có hiệu quả, nhưng lúc đồ được đưa tới tay thì liền lừa trên dối dưới mà tráo đổi sạch, hoặc nhiều nhất cũng chỉ chừa lại vài mẩu dược liệu thừa thãi sứt sẹo để luyện đan, dù sao thứ tốt như thế này phàm nhân cũng không sử dụng được. Mà mấy tên phương sĩ đức hạnh bại hoại hơn nữa thậm chí còn có thể cố ý nói rằng, ở chốn rừng sâu núi thẳm nào đó có loài yêu mị, lấy tim gan nó sắc thuốc thì có thể trường sinh, sau đó liền lợi dụng thời cơ giết hại những yêu quái không thể biến hóa, lấy nội đan của chúng xem như thuốc bổ mà uống.
Nếu không dựa vào long khí của triều đình mà làm những chuyện này, đám phương sĩ kia liền sẽ bị xem là tàn sát vô tội, thiên đạo sẽ ghi nhớ kỹ, đến lúc độ kiếp thì Thiên Lôi cũng sẽ gộp lại nợ nần mà tính luôn một thể.
Đám tiểu yêu quái núi Chung Nam Sơn còn đang hi hi ha ha xem náo nhiệt, thậm chí có một con bạch hồ giả vờ ngã xuống như vừa bị trúng tên, sau đó chờ có người tới nhặt con mồi thì lại đột nhiên nhảy dựng, còn cực kỳ đắc ý mà nhàn nhã chạy đi giữa mưa tiễn ngập trời, chờ đám phàm nhân hoảng loạn gào thét gọi Hồ tiên —— thế nhưng cái tật thích khoe khoang làm đỏm này cũng là một loại bệnh, không chữa không được, nếu không thì một ngày nào đó cũng sẽ mất mạng vì nó.
Bạch hồ kêu thảm một tiếng rồi nằm lăn ra đất, hãy còn giãy dụa muốn đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khóc hu hu, mà đám tiểu yêu còn đang vây xem kia lại hết lòng kính nể nó diễn suất quá ư là cao siêu.
Một cơn mưa tiễn ngập trời lại giáng xuống, đau đớn trên thân thể lập tức khiến cho chúng nó biết được có chuyện không hay.
Những mũi tên này không phải phàm vật!
Hoặc có thể nói những mũi tên này đã bị người có đạo hạnh cao siêu nào đó thi pháp lên, có thể phá tà chém yêu.
Đám yêu quái hoàn toàn rối loạn, chúng nhịn xuống con đau, ngay cả mũi tên cũng không dám rút ra mà lập tức giải tán, chẳng qua thứ đang đợi chúng là những cái lưới giăng đầy trời. Tiếng kêu khóc không ngừng vang lên, có vài yêu quái còn trực tiếp mắng chửi, điều này khiến cho đám phàm nhân đang kinh hồn táng đảm kia càng thêm chắc chắn chúng chính là yêu nghiệt, lại càng không chút lưu tình mà điên cuồng chém giết.
Về phần có làm ngộ thương mấy loài chim thú bình thường hay không, cũng chẳng ai để ý đến.
Thực lực của kiếm tu vượt xa người tu chân cùng cảnh giới, nhưng điều kiện tiên quyết nhất, người đó phải là "kiếm" tu.
Mà thứ Đỗ Hành hiện có trong tay chính là một tảng đá.
Trước khi chân chính có được kiếm, sẽ không được học phép thuật, không biết trận pháp, ngay cả bùa là thứ gì cũng chẳng rõ. Không phải giấu dốt, mà là dốt thật! Vì chưa thể tự tay rèn được kiếm, kiếm tu ngay cả vài phương pháp công kích đơn giản cũng không biết, cũng chẳng thể học được, tu vi cũng tốt mà pháp lực cũng vậy, đi ra ngoài thậm chí còn kém cỏi hơn cả đạo đồng ở mấy đại môn phái nhà người ta nữa ấy chứ.
Mùi máu tanh có chút kích thích đến linh thạch, Thẩm Đông chợt trở nên nóng nảy, hắn nghĩ chất liệu của tảng đá kia nhất định là có vấn đề, ít nhất hắn cũng biết rằng muốn rèn binh khí thì hẳn là phải dùng thiết, mà thần kỳ hơn nữa thì là dùng huyền thiết, hoặc thiên thạch từ ngoài vũ trụ rơi xuống... Giới Tu Chân không phải coi những thứ đó như bảo vật hay sao?
Một mũi tên bắn trúng hắn.
Theo lý thuyết thì chắc hẳn phải là không đau không ngứa, nhưng chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài tảng đá đã bị nứt ra một lỗ nhỏ.
Linh thạch vốn dĩ cực kỳ cứng, nhưng đã gần 300 năm, toàn bộ mặt ngoài tảng đá đều là mảnh vụn và tạp chất, tinh túy đã lắng đọng lại ở trung tâm tảng đá, đừng nói là mũi tên đã được thi pháp, ngay cả mũi tên bình thường cũng có để làm vỡ ra một lớp đá vụn. Nhưng Đỗ Hành từ trước đến nay vẫn luôn mang theo nó bên mình chưa từng rời tay, ngay cả lớp vỏ bên ngoài của tảng đá y cũng không để cho có chút sứt mẻ nào.
Cứ như vậy, những mũi tên tiếp theo bắn thành năm cái lỗ nhỏ trên tảng đá, khiến cho Đỗ Hành đột nhiên hoảng hốt, đơn giản là lấy thân che chắn.
Năm đó tảng linh thạch này không biết nói, nhưng hiện giờ đổi lại là Thẩm Đông thì lại cực kỳ muốn giậm chân.
Đây là cái tên ngu dốt từ đâu ra vậy hả, chỉ thấy người ta trốn phía sau tảng đá, cho tới bây giờ cũng chưa thấy có ai đứng ra cản mũi tên cho nó cả, binh khí nhà người ta nếu sợ bị đập sợ bị va thì còn có thể sử dụng sao —— khoan khoan, bị mấy mũi tên này bắn trúng quả thật cũng rất đau.
Còn thêm bộ dạng hiện giờ của Đỗ Hành nữa, thật sự kém xa so với vẻ ung dung không chút sợ hãi của hai con rắn ở giới U Minh mà bọn họ đụng mặt trên đường lúc trước.
Lại là máu, màu đỏ tươi.
Chậm rãi chảy vào khe hở giữa những lớp vỏ đá đã bung ra.
Ý thức của Thẩm Đông bắt đầu xao động, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mông lung, hắn mơ hồ nghe thấy ai đó hỏi "Bên kia sao lại có trẻ con" "Tám phần là do yêu quái biến thành, đừng để ý", một con bạch hồ gian nan lếch về phía trước, dường như muốn trốn tới bên sườn núi để né tránh cơn mưa tiễn này, nhưng cuối cùng nó cũng không được như ý nguyện, đạp đạp chân mấy hồi, rồi liền nằm đó bất động.
Thiên đạo hữu thường, bất vị Nghiêu tồn, bất vị Kiệt vong.
* Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của những bậc thánh nhân như vua Nghiêu hay sự diệt vong của những kẻ bạo chúa như vua Kiệt (bachkhoatrithuc.vn)
Loài yêu quái không có ưu phiền, so với hạng người ác độc thì tâm tư đơn thuần như bọn chúng lại càng dễ thành tiên hơn, nhưng thường thì chúng không biết thi pháp hại người, thậm chí sau khi tu hành mấy trăm năm cũng quên mất săn bắt là như thế nào, trốn tránh thiên địch là như thế nào, số mệnh chính là như vậy, không phải cứ thiện lương thì đều có thể nhận được kết cục viên mãn.
Người tu đạo, cũng nghịch thiên như vậy.
Tất cả những người cầu đạo thành tiên đều phải trải qua kiếp số, từ ngày bước chân trên con đường tu hành, thiên đạo liền sẽ làm đủ mọi cách để gây khó dễ cho họ, tránh được thì đúng là may mắn, còn nếu tránh không được, cũng không cần oán giận bản thân vô tội gặp nạn.
Phía xa xa nơi bầu trời mơ hồ xuất hiện phù chú, đây chính là trận pháp, một con yêu quái cũng chạy không thoát, chẳng qua chỉ khác ở chỗ chết sớm hay muộn mà thôi, hoặc có thể nói cái chết bi thảm của những con yêu quái này, cũng đỡ cho chúng nó phải chịu đựng những đòn Thiên Lôi giáng xuống trong tương lai về sau. Thay trời hành đạo không phải chuyện đùa, chẳng qua những phương sĩ kia cũng không khác biệt là bao so với những thi thể rải rác đầy trên mặt đất này, sớm hay muộn gì cũng phải chết, chẳng qua cái loại tự lấy làm đắc ý như bọn họ, thật ra là giúp ông trời làm việc sau đó lại bị ghét bỏ mà đánh chết.
Cây tùng bị một thanh kiếm chặt ngang đứt lìa, ầm vang đổ xuống.
Vị trí rơi vừa đúng ngay chỗ Đỗ Hành đang đứng.
Cảnh vật xung quanh tối đen, chỉ có mùi máu tanh nồng phảng phất, những tiếng kêu thét bi thảm cùng phẫn nộ méo mó vang lên, Thẩm Đông liều mạng giữ cho bản thân mình tỉnh táo, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bộ dạng ông lão râu bạc kia trừng to mắt chọt chọt tảng đá mà ồn ào:
"Đây là kiếm."
Sau đó là bộ dạng ông lão nhìn đồ đệ và linh thạch mà lải nhải:
"... thấu hiểu lí lẽ, thấm nhuần tình đời, con nói xem, con vì thứ gì mà tồn tại trên thế gian này?"
"Đạo?"
"Ừ, vậy Đạo đó là thứ gì?"
"Nó."
"Nó cái gì mà nó, phải gọi là kiếm". Ông lão dựng râu trừng mắt.
Kiếm kia lại vì... thứ gì mà tồn tại?
Toàn bộ ký ức đều vỡ vụn, trước mắt hắn lại xuất hiện cảnh tượng Tử Lôi giáng xuống, ngưng tụ thành từng cột ánh sáng, phàm vật chạm phải, giây tiếp theo cũng liền hôi phi yên diệt, trong khoảnh khắc kia, cứ như thiên địa triệt để im ắng, vạn linh hoàn toàn tan biến.
Áo rách tóc bay, máu theo cổ tay mà chảy xuống, ngay cả khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, vẻ mặt Đỗ Hành cũng không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ có một tiếng thở dài khẽ đến gần như không thể nghe được, cùng bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy thanh kiếm.
Lòng bàn tay hoàn toàn nứt toác, xương cổ tay vặn vẹo, Đỗ Hành chuyển kiếm sang tay trái.
Đạo thiên lôi cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không thể đỡ nổi nữa.
Nhưng Đỗ Hành vẫn chậm rãi giơ lên trường kiếm.
—— một cột sét ầm vang từ trên trời giáng xuống, như thể muốn vùi lấp người kia.
Thẩm Đông trông thấy cực kỳ rõ ràng bản thân mình đã làm ra một chuyện rất ngu ngốc, giãy khỏi tay Đỗ Hành, giành trước một bước, đâm mạnh vào thiên lôi. Đỗ Hành trở tay không kịp, ánh chớp trong nháy mắt đã hoàn toàn tan biến.
...
Con vì thứ gì mà tồn tại trên thế gian này?