55, Hồi tưởng...
Núi xanh nước biếc phong cảnh đẹp, Thẩm Đông lúc đầu còn nghĩ nơi này là công viên thủy tạ, thế nhưng sau đó lại phát hiện hình như có gì đó không đúng, bầu không khí ở thành phố làm sao có thể trong lành đến mức này, hệ sinh thái ở nơi này tốt đến mức cứ như đang ở trong rừng rậm nguyên thủy vậy.
Tuy rằng cũng có sương mù lượn lờ, nhưng đó lại là hơi nước tỏa ra từ một hồ nước nóng, mà bao quanh hồ nước chính là một rừng cây rậm rạp, không phải loại rừng nhân tạo được gieo trồng ngay ngắn theo quy luật, mà ở nơi này, các cành cây đan xen quấn quýt nhau, rất khó để có thể tìm ra được khe hở, mà giữa những gốc cây là những bụi cây nho nhỏ, cùng các loài hoa dại mọc xen lẫn.
Gió nhẹ thổi qua, sương trắng bồng bềnh phiêu đãng, nói đến điểm tốt thì nơi này quả là tiên khí dạt dào siêu phàm thoát tục, mà nói một cách khó nghe thì chính là hoang tàn vắng vẻ rất thích hợp để quay phim ma, bầu không khí tốt đến mức không cần dùng đến đạn khói CO2 để tạo sương giả, bối cảnh này phải nói là thuần thiên nhiên.
Nếu đang nằm mơ, vậy thì nhanh chóng tỉnh dậy đi.
Hắn không có chút hứng thú nào với Nhiếp Tiểu Thiến, cũng chẳng mong muốn trở thành Ninh Thải Thần —— chỉ cần là người có chút hiểu biết về giới Tu Chân thì chắc chắn sẽ triệt để vỡ mộng với cái chuyện tình người duyên quỷ dở dang tốt đẹp này! Ở giới Tu Chân có lẽ không thiếu mỹ nhân, nhưng thật sự rất thiếu người bình thường.
*Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thải Thần: nhân vật chính trong Thiến Nữ U Hồn.
Lần này Thẩm Đông rất thuận lợi mà đánh một giấc dài.
Kết quả khi hắn mở mắt ra lần nữa, xung quanh lại giống như vừa bị thay đổi phông nền, tuyết trắng sương bạc giăng đầy khắp chốn, chỉ có cây cỏ ở xung quanh hồ nước là vẫn gắng gượng duy trì được vẻ xanh tươi, nhưng cũng đã bị tuyết lớn đè đến cong oằn. Dưới đáy hồ có địa nhiệt, cho nên hễ có bông tuyết nào rơi xuống thì liền nhanh chóng tan ra. Thẩm Đông rầu rĩ nghĩ, giấc mơ này chừng nào mới kết thúc đây, hắn còn một bao dép lê bự chảng ở nhà cần phải đem đi bán đó.
Về phần Thẩm Đông vì sao cứ khăng khăng cho rằng mình đang nằm mơ... là vì hắn không biết bơi!
Góc nhìn của hắn rõ ràng là ở ngay giữa mặt hồ, có thể nhìn được một phần cảnh vật dưới nước, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật xung quanh hồ nước, thế nhưng tầm nhìn lại không cao quá nửa thước. Chẳng lẽ hắn đã biến thành một cái xác chết trôi, cứ chìm chìm nổi nổi trong nước? Đề tài tốt đây, hơn nữa cảnh tượng ở đây cũng tuyệt đối thích hợp để quay phim ma —— thợ săn lạc đường sau khi vất vả trèo đèo lội suối rốt cuộc cũng đến được một nơi hư hư thực thực thế ngoại đào tiên, hồ nước nóng địa nhiệt dù đang ở giữa trời tuyết cũng không bị đóng băng, thế nhưng ở giữa mặt hồ lại có một thứ trôi nổi trông như xác chết.
Khoan đã, này nghe như phần mở đầu của bộ phim nào đó thì phải, hắn vẫn cứ nhanh chóng cúi đầu chào rồi bước xuống, nhường sân khấu cho mấy em gái xinh tươi đi vậy, truyền thuyết về nữ thi giữa núi tuyết, vừa nghe liền cảm thấy vô cùng khủng khiếp kinh dị, rất giàu cảm xúc!
"Triệu công tử, ngươi nhìn xem, nơi thâm sơn rừng già này thật sự không có con đường nào để đi vào, cho dù có là tiều phu thì cũng sẽ không leo lên ngọn núi cao như thế này để đốn củi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm một sơn động để nghỉ chân, ngày mai lại tìm đường xuống núi..."
"Chớ nói nhảm! Không săn được bạch hồ đó thì ta còn mặt mũi nào mà trở về?"
Thẩm Đông há hốc mồm, cuộc đối thoại này là sao đây, một đám người từ sâu trong rừng rậm heo hút bước ra là chuyện gì? Cho dù hắn đang nằm mơ, nghĩ tới chuyện gì thì chuyện đó sẽ xuất hiện, thế nhưng tiềm thức của hắn cũng đâu thể nào nghĩ ra được mấy thứ lời thoại cẩu huyết chỉ có trong phim truyền hình lúc tám giờ như thế này đâu chứ?
Còn con bạch hồ gì kia, có phải là hàng tặng kèm khi Bạch xà báo ân không?
Truyền thuyết quỷ thần thời cổ đại sao lại hứng thú với mấy kẻ bị bệnh bạch tạng dữ vậy không biết?
"Là ôn tuyền! Ông trời phù hộ, chúng ta thế nhưng tìm được ôn tuyền!!"
Thẩm Đông cứ như đang xem chuyện vui mà nhìn đám người với thân mình phủ đầy tuyết không ngừng bận rộn chặt đứt những bụi cây cùng cành lá ngang dọc trên đường đi, vui mừng hớn hở chạy đến bên hồ nước, đứng trong làn sương ấm áp mơ hồ mà cởi bỏ áo choàng và mũ. Dẫn đầu đoàn người là những kẻ ăn mặc cực kỳ sang quý, toàn bộ y phục áo choàng đều được làm bằng lông thú, những người dẫn ngựa theo sau tuy rằng cũng ăn mặc rất ấm áp, nhưng lại rét run đến mức xanh cả mặt tím cả môi, rõ ràng thứ họ đang mặc trên người là y phục cũ bằng vải bông, vừa ẩm vừa nặng, khó có thể giữ ấm.
"Ôn tuyền này thế nhưng lại không có người nào biết tới, nhìn gốc cây bên cạnh này... ít nhất cũng đã sinh trưởng được mười lăm năm, ngay cả một con đường mòn cũng không có, thậm chí người sống trên núi này cũng không phát hiện ra, dã thú thế nhưng cũng không đến uống nước, ta thấy vẫn là đừng nên uống nước ở nơi này, không khéo lại có độc."
"Đã lạnh đến như vậy, sao có thể chỉ đứng nhìn được. Lấy một chén nước, bảo Triệu Lục Tử uống thử trước đi."
Thẩm Đông lúc này đang nghiêm túc tự hỏi, không lẽ hắn xuyên rồi sao!
Rõ ràng hắn đang ở ngay giữa hồ, nhưng tại sao ánh mắt của những người kia đều lướt qua người hắn như thể không nhìn thấy được? Tên tùy tùng xui xẻo kia nơm nớp lo sợ mà uống vào một gáo nước, theo như Thẩm Đông thấy, năng lực sinh tồn nơi hoang dã của những người này rất mạnh, trong hoàn cảnh băng tuyết đầy trời thế này mà vẫn có thể đào ra được vài thứ củ rễ trông như khoai sọ ở bên bờ hồ, còn có một ít quả dại đông lạnh khô quắt khô queo, cộng thêm lương khô, bánh ngô và thịt bò mà bọn họ tự đem theo, cùng với túi da treo trên người sau khi mở nút liền tỏa ra mùi rượu thơm nồng.
Thẩm Đông đột nhiên cảm thấy hơi chấn động.
Chính xác là chấn động, là loại cảm giác giống như đang yên ổn nằm trên giường, bỗng nhiên gặp phải một cơn động đất cỡ nhỏ.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của đám người bên hồ thì chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy, tảng đá giữa ôn tuyền bỗng nhiên bị lệch đi, sau đó chìm xuống đáy hồ, bọn họ kinh hoảng đứng bật dậy, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một cột nước cao đến tận trời bắn lên tung tóe, sau đó!
"Có quỷ ——"
"Là con tiểu quỷ vận bạch y kia! Cứu mạng!"
Thẩm Đông còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thoáng cái đã trúng phải ba mũi tên.
Nhìn mũi tên sắc nhọn sau khi chạm vào thân thể lại vô lực mà trượt xuống, rơi vào trong hồ, Thẩm Đông rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm bất thường! Tay hắn đâu, chân hắn đâu? Sao lại cảm thấy bản thân cứ như một ổ bánh Thiết Cao, lại còn cứng đến như thế? (tảng đá...)
"Đúng là quỷ, chạy mau!"
Phát hiện con quỷ đứng trên mặt hồ kia đao thương bất nhập, những người còn nán lại cũng lập tức bỏ chạy.
Thật ra không phải bọn họ nhát gan, mà là tạo hình của cái người nào đó quả thật rất đáng sợ, cứ như vậy mà lơ lửng đứng trên mặt hồ, trên quần áo chẳng mảy may dính chút nước nào cả, bàn tay mở ra, một tảng đá lớn dài khoảng một thước cứ như vậy mà bay tới lơ lửng trong lòng bàn tay người nọ.
Thẩm Đông vừa "quay đầu" nhìn sang, lập tức xém tí là buột miệng hỏi —— á đù, ai đây? Con riêng của Đỗ Hành hả?
Nhìn khuôn mặt kia đi, nhìn diện mạo kia đi!
Được rồi, ít nhất thì diện mạo cũng vui tươi hơn Đỗ Hành, trẻ con đều như vậy cả, trên gương mặt ít nhất cũng có chút thịt, nhưng bởi vì còn bé, cho nên đôi mắt nó trông khá to. So với cái tên Đỗ Hành chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể kéo cừu hận kia thì tốt hơn nhiều, khí chất gì đó, mị lực gì đó đều chưa thành hình, dung mạo đẹp như tranh vẽ, nếu béo thêm chút nữa thì có thể trực tiếp xem như tranh tết mà treo lên luôn.
Thằng nhóc không lớn, nhưng sức lực lại chẳng nhỏ.
Tay trái vừa nâng lên, liền có thể trực tiếp ôm lấy tảng đá cao xấp xỉ một người trưởng thành như hắn, nó chậm rãi lướt qua mặt hồ, dẫm trên lớp tuyết trắng, mà phía sau lại chẳng có dấu chân nào lưu lại.
Bắt cóc kìa!
Thẩm Đông rốt cuộc cũng nghĩ ra, thằng nhóc này không phải chính là Đỗ Hành... chứ?
Đúng là không còn gì bất hạnh hơn, rừng sâu núi thẳm tuyết trắng ngập trời, thằng nhóc quẹo trái rẽ phải đi thật lâu thật lâu, không cần biết là vách đá chọc trời hay là khe núi sâu thẳm, nó vẫn cứ đi như thể đang bước trên đất bằng, trên đường còn gặp gỡ vài hàng xóm láng giềng.
Hai con hồ ly lông trắng ngồi dưới gốc tùng lớn tiếng bàn tán.
"Thật đáng ghét, dám dọa cho đám người mà chúng ta mất công dụ dỗ vào núi chạy mất!"
Sau đó gốc tùng kia cũng cong cong cành lá, chọt xuyên qua tán cây: "Tu sĩ ở ngọn núi bên cạnh đều được người ta xưng tụng là thần tiên, đám phàm nhân còn xây rất nhiều đền miếu, còn ngọn núi của chúng ta lại xui xẻo muốn chết. Ai cũng nói trên núi chúng ta có một đứa trẻ bị mẫu thân nhẫn tâm ném xuống vách núi mà chết, oan hồn không tán mà ôm một tảng đá đi khắp nơi, nếu nhìn thấy mà không nhanh chóng chạy trốn thì sẽ bị đập chết..."
"Thế nhưng, chúng ta dù có cố gắng thế nào để xóa bỏ tin đồn thì cũng vô dụng, ngươi nghĩ rằng chỉ việc chọn thời điểm thích hợp thì có thể dễ dàng hiện thân trước mặt bọn họ à? Mấy năm nay, khó khăn lắm mới có thể khiến cho truyền thuyết quỷ quái biến thành hồ tiên, chúng ta vẫn đang chờ một cái miếu đó! Cũng tránh được việc mỗi lần muốn ăn cống phẩm thì đều phải chạy sang ngọn núi bên cạnh đánh một trận, chỗ này không thể ở được nữa rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chuyển nhà thôi!" Bạch hồ phẫn nộ gầm gừ.
Bình tĩnh lướt ngang qua chúng nó, Thẩm Đông nghĩ, thì ra từ xưa tới nay giới Tu Chân đều là như vậy.
Sau đó hắn trông thấy một ông lão râu tóc bạc trắng mặc áo choàng màu xám, cây phất trần trong tay ông ta vừa vung lên liền quất vào thân cây tùng, hai con bạch hồ hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, mà gốc tùng kia lại thật sự tự nhổ bật gốc, nhánh cây thò xuống túm lấy đám rễ cây lộn xộn, cứ như người ta đang túm váy mà chật vật chạy trốn, mớ tuyết đọng trên tán cây không ngừng rơi xuống theo mỗi bước chân của nó, chỉ chốc lát sau đã mất hút không thấy bóng dáng.
Thẩm Đông:...
"Tiểu đồ đệ con xuất quan rồi hả."
Ông lão râu bạc kia đắc ý dạt dào mà vuốt ve chòm râu, dùng phất trần phủi phủi đám tuyết trên vai mình, sau đó trịnh trọng nói:
"Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, mà ta ngay cả tên gọi cũng chưa đặt cho con, nào, tự chọn một cái đi!"
Thằng nhóc vươn tay nhận lấy một quyển sách ố vàng, sau đó.
"Hỗn Thế Phương?"
"Không tồi, chính là Hỗn Thế Phương của Thần Nông Cốc vốn nổi danh khắp thiên hạ, được mệnh danh là dù có bệnh hay không bệnh, cũng phải học thì mới biết xem bệnh."
"..."
"Ừm, tiểu đồ đệ ta đã nói với con rồi, ở giới Tu Chân này, mấy môn nhân xấp xỉ tuổi con cũng đều chọn mấy cái tên tương tự thôi, chẳng hạn như đại đồ đệ của chưởng môn Thừa Thiên phái lớn hơn con mười tuổi ấy, tên là Bạch Thuật, tiểu đồ đệ thì gọi là Hoàng Cầm, còn vị nhân tài mới xuất hiện của Nhật Chiếu Tông thì tên là Sa Sâm, tiểu nhi tử của lão Thanh Hồ (một giống hồ ly) ở ngọn núi bên cạnh thì gọi là Hồ Đào (quả hạch đào), ngay cả cái gã Man Ngưu Yêu (yêu quái bò đực) chiếm lĩnh ngọn núi phía đông còn tự đặt tên cho mình là Ngưu Hoàng nữa kìa... Điều này cũng đã khiến ta suy nghĩ rất nhiều, con muốn được gọi là Đỗ Trọng, hay là Đỗ Hành?"
*Hoàng Cầm, Sa Sâm, Ngưu Hoàng: tên các loại thảo dược và thuốc đông y.
*Đỗ Trọng: là cây đỗ trọng, Đỗ Hành: cây đỗ hành, hay còn được gọi là cây tế tân.
Ông lão râu bạc chợt vỗ trán:
"Đúng rồi, gọi là Đỗ Hành đi, Đỗ Hành nghe hay hơn!"
"Xuất phát từ điển cố nào?" Thằng nhóc xụ mặt.
Rốt cuộc là hay ở chỗ nào, sao nhìn mãi không ra vậy.
"Chữ Hành phức tạp hơn chữ Trọng." Lão sư phụ vân vê hàm râu, nở một nụ cười đầy hàm ý.
*Hành 衡, Trọng 仲
—— nét bút nhiều hơn, lúc viết phạt thì sẽ mất nhiều công sức hơn đúng không?
Thẩm Đông lặng lẽ nghĩ, chuyện này hắn rất có kinh nghiệm, những lúc bị phạt viết tên mình một trăm lần, hắn gần như trở thành đối tượng được cả lớp ganh tỵ, bởi vì trong lớp còn có một đứa khác tên là Đinh Văn cùng chia sẻ mối thù hận lớn lao này với hắn.
*Thẩm Đông 沈冬, Đinh Văn 丁文
Sau đó Thẩm Đông liền biết mình sai rồi.
Hắn vậy mà lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử... không, là lòng kẻ ngốc.
"Vậy thì khi người khác đóng đinh vào bù nhìn để nguyền rủa con, hắn sẽ phải viết thêm vài nét bút, hà hà, nói cách khác là con có thể nhân thời gian để vung một kiếm lấy luôn mạng hắn! Đừng có xụ mặt phớt lờ ta, đồ đệ người ta còn biết nịnh nọt lấy lòng, còn ta đây, thật sự là mệnh bạc quá mà!"
Ông lão râu bạc ngửa mặt lên trời thở dài, nắm đôi má của thằng nhóc mà kéo sang hai bên, da thằng nhóc cũng đã ửng đỏ, thế nhưng vẫn không có hiệu quả.
"Đừng có phớt lờ như vậy! Lúc trước ta đã nói với con như thế nào, phải cẩn thận một chút, cái gọi là tiền tài không thể lộ, thực lực không thể hiện. Lặng lẽ phát tài là an toàn nhất, từ xưa đến nay có bao nhiêu cao nhân vào thời khắc độ kiếp bị kẻ thù quấy nhiễu khiến cho hồn phi phách tán, con phải nhớ kỹ cho sư phụ, chuyện gì cũng không được lên tiếng không được ra mặt, tốt nhất là cứ ỉm luôn cho tới lúc Cửu Trọng Thiên Kiếp xuất hiện hù chết toàn bộ giới Tu Chân oa ha ha!"
"..."
Thẩm Đông: Thật sự là hù chết, chỉ là tình huống có hơi sai tí thôi.
"Còn cái chuyện về phù chú chuyên dùng để nguyền rủa người kia, nhớ năm đó ca ca của tỷ muội nhà Tam Tiêu thuộc Triệt giáo, cũng chính là Triệu Công Minh, quả thật là không gượng dậy nổi! Bị sáu đạo quân chèn ép, bảy mũi tên bắn phải mà còn chưa hề gì, vậy mà lại bị người ta dùng người rơm đóng đinh nguyền rủa đến chết, thật là quá đỗi uất ức! Cho nên mới nói, đặt tên không thể quá đơn giản, phù chú nguyền rủa người khác bắt buộc phải viết nghiêm túc rõ ràng, chữ cuối của tên nhất định phải phức tạp khó nhằn, như vậy... giống như lúc phàm nhân chạy đến pháp trường hét gọi thả cái người đang nằm dưới đao kia ra, cũng nhất định phải có học vấn, pháp trường ở gần cửa thành thì còn đỡ, nếu như ở xa không đuổi đến kịp thì phải làm sao?"
*Tam Tiêu tỷ muội: là ba vị tiên cô Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, ba người kết nghĩa huynh muội với Triệu Công Minh, cũng chính là thần tài.
Thẩm Đông chợt nhớ tới đạo nhân đầu đội quan bác cao mà hắn trông thấy ở phòng khách sạn.
Hình như người đó được gọi là Bạch Thuật Chân Nhân? OMG với mức độ đơn giản của tên ông ta, có thể giống tới ngày hôm nay quả thật là không dễ dàng gì!
"Được rồi!" Buông lỏng bàn tay đang kéo hai má thằng nhóc ra, nhân tiện vỗ vỗ lên đôi má non nớt ấy một cái, ông lão râu bạc thảnh thơi chắp tay sau mông, đạp trên tảng đá lớn nhô ra bên ngoài vách núi mà dạo bước, "Ôm thanh kiếm yêu dấu của con lên, chúng ta trở về động phủ!"
"Cái này... còn chưa phải kiếm!"
"Ai nói!"
Ông lão kia cứ như thể bị người ta nhổ râu mà nhảy dựng lên, trợn mắt rống lớn:
"Đồ đệ con nghe đây, đây chính là kiếm!"
"..." Là tảng đá mà.
"Vào hơn 200 năm sau, con sẽ phải rèn nó thành một thanh kiếm?" Ông lão vén tay áo lên, dùng tay chọt chọt vào tảng đá mà rống, "Không cần biết bây giờ nó là hình dạng gì, sau này lại là hình dạng gì, nó chính là kiếm của con!"
"Dạ."
Ông lão râu bạc còn chưa chịu bỏ qua, lắc lắc ngón tay hỏi:
"Này còn chưa đủ, ví dụ như giờ phút này đây, con hẳn phải nói với ta điều gì?"
"Đệ tử cẩn tuân giáo huấn?"
"Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn, con cần phải đẩy ta ra, cần phải trừng mắt nhìn ta, bảo ta đừng đụng vào kiếm của con!" Ông lão đấm ngực giậm chân không ngừng cảm thán, đồ đệ này thật hết thuốc chữa rồi.
Đời người có hai việc khó, một là độ kiếp như thế nào, còn lại là dạy đồ đệ như thế nào.
——
Shota Đỗ Hành qá Q!! Muốn bắt về nuôi qá đi (/∇\*)。o○♡